Tìm Kiếm Ghi Chép Của Quỷ


Đúng 21:30 tối, tôi có mặt tại trước cửa tòa nhà giải phẩu. Ngọn lửa giận không tên trong người lại bốc cháy hừng hực thiêu đối cái tên "Âu Dương Sương" kia, ngay cả một cơn mưa bất chợt ập xuống cũng chẳng thể dập tắt ... bởi vì nguồn lửa giận này chính là do cơn mưa ấy làm trỗi dậy. Một cơn mưa đên mát rượi xóa tan cái nóng oi bức ban ngày làm người ta vui vẻ, cùng khung cảnh tôi đang nằm thoải mái trên giường với cơn gió mát thổi vào ký túc xá, tôi online, tôi đọc sách hoặc là lên mạng xem tiểu thuyết. Đó mới là hưởng thụ cuộc sống con người. Thực tế phũ phàng, quần áo tôi đang bị nước hắt vào, và phải đứng trong đống bùn bẩn thỉu trước tòa nhà mổ xẻ thi thể mà ban ngày đi vào còn rét run để chờ đứa giả mạo con cháu nhà họ Âu Dương.
Tức nhất là khi kẻ đầu sỏ tổ chức buổi hoạt động ngu xi này mãi không ra mặt.
Tôi nhìn đồng hồ trên điện thoại, 21:34, cho kẻ nọ thêm ba phút rưỡi nữa nếu còn không xuất hiện tôi sẽ đi về ký túc xá, rồi lên trên diễn đàn theo dõi xem thử con "Sương" này là con "Âu Dương Sương" nào.
Một phút trôi qua, hai phút trôi qua.
- A!
Trong tòa nhà giải phẩu bỗng vang lên tiếng hét chói tai.
Tim tôi giật thót, còn đầu thì trống rỗng, vô thức quăng chiếc dù che mưa vội vã chạy lên bậc thang, chẳng hiểu tại sao mình có thể nhảy qua ngưỡng cửa cao kia, đồng thời mở cánh cửa đang khép chặt ra.
Đập vào mặt tôi là bóng tối tràn ngập.
Điềm báo xui xẻ, trong bóng tối đen thui truyền ra tiếng hét chói tai, không thể là chuyện tốt được.
Tôi điên cuồng mò mẫm trên tường, cuối cùng, đã mò được một cái công tắc ở bên mé trái, rồi bật lên và đèn hành lang đã sáng.
Đứng trước hành lang ở giữa là một cô gái đeo kính, tóc dài, hai tay ôm trước ngực đang run lên cầm cập. Có thể cô bất ngờ do đèn hành lang chợt tỏa sáng, và bị dọa cho điếng hồn nên đã quên mất về sự có mặt của tôi.
- Bạn không sao chứ?!
Tôi bước từng bước đi tới rất cẩn thận.
- Này... trong căn phòng này... có người chết!
Cơ thể cô gái vẫn còn run rẩy.
- Ừ... có vẻ thực sự đáng sợ.
Tôi cố làm ra bộ dáng đồng tình và gắng sức không dùng giọng điệu trêu chọc:
- Nhưng mà bạn học gì đó ơi, hình như nơi đây có tên là tòa nhà giải phẫu, nếu trong phòng không có người chết, thì cũng như trong KFC không bán bữa trưa, nhỉ, bạn nhỉ?
Cô gái gật đầu, đáp:
- Thực ra tớ cũng biết nơi đây có xác chết, nhưng tận mắt thấy và đọc qua sách vở nó khác nhau rất lớn, đặc biệt là trong phòng này còn có một người mới chết, nhìn qua còn non tươi lắm...
Non tươi? Cô ta đang nghĩ mình đi mua thức ăn hả? Tuy nhiên giọng nói của cô gái còn đang run rẩy, chắc do hoảng sợ quá nên quên chọn từ ngữ.
- Thế sau đó bạn đứng ngây người ở chỗ này... Nhưng sao không bật đèn?
Tôi hỏi cô gái thích xác chết, nhưng lại sợ nó kia*.
- Tớ tìm không thấy... Hơn nữa, bật đèn còn có cảm giác kinh khủng hơn.
- Đèn pin của bạn...
Tôi nhìn thấy dưới chân cô gái có một cái đèn pin thô to đang nằm ở đó.
- Hết pin rồi.
Tôi bừng tĩnh chợt hiểu:
- Bạn chính là kẻ trong truyền thuyết...
- Âu Dương Sương, tớ tên Âu Dương Sương.
Cô gái gật đầu có chút tự tin, xen lẫn sự tự hào, xem ra cái họ Âu Dương còn có tác dụng như chất kích thích.
Thì ra là kẻ này, bắt mình đứng hóng mưa ngoài kia, còn bản thân cô ta ở trong này chơi trò mèo vờn chuột cùng với xác chết.
Tôi xòe tay ra hỏi:
- Có thể cho mình xem thẻ sinh viên của bạn không?
- Thẻ sinh viên?
Cô gái ngây người.
- Không có ý gì, chỉ là muốn xác nhận thử bạn có phải là con cháu nhà họ Âu Dương có duyên với ma quỷ nhất hay không ấy mà.
Cô gái cười lúng túng:
- Không cần đâu, tớ là hàng fake con cháu nhà họ Âu Dương, còn cái tên Âu Dương Sương là nick name của tớ trên mạng thôi. Chứ tên thật là Dương Song Song cơ.
Thì ra là thế.
- Rất vui khi được gặp bạn. Phí công.
Tôi thở dài đáp, rồi quay đầu rời đi.
Dương Song Song ở sau lưng chợt gọi tôi:
- Đừng đi... Nếu không, cậu gọi giùm mấy bạn đang chờ bên ngoài vào, mình... đêm dạo chơi của chúng mình sẽ bắt đầu từ đây.
Tôi xoay người trả lời:
- Bạn thật hay nói đùa, chẳng lẽ bạn tưởng bên ngoài đang có vài ngàn "fan" hâm mộ sốt ruột chờ đợi, chen lấn trong cái hành lang chật hẹp ư?
Cô gái sửng sốt, cuối cùng cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của tôi, chứng tỏ rằng cô ta còn chưa bị cái thứ duyên với quỷ này làm ngu đi. Mặt mày cô gái như đưa đám, mãi sau mới thở dài đáp:
- Chỉ mình cậu tới, có đúng không?
Tôi thầm nghĩ: "Nếu cô ấy biết nguyên nhân thực sư tôi phải đến, sợ rằng bạn sẽ bi thương tới mức nghỉ học quá." Nhưng chẳng rõ sao, tôi lại mềm lòng khuyên cô ta:
- Vấn đề là chợt có mưa to ập xuống, thêm nữa... Được rồi, mình nói thật, có thể vẫn có những người cực kỳ thích "Kỳ án ánh trăng", nhưng đó là chuyện rất lâu, thậm chí... thậm chí... trước lúc chúng mình sinh ra. Mọi người bây giờ như thủy triều rút, chắc chắn đã cảm nhận được tất cả những thứ liên quan tới "Kỳ án ánh trăng" đều rất khó hiểu đúng không bạn?
Dương Song Song ngẫm nghĩ đáp:
- Nhưng... Tử Cấm Thành cũng đã rất cũ, mà vẫn quá trời người tới chiêm ngưỡng đó thôi.
Vậy mà cũng so sánh được à?
Tôi nói:
- Trời đang mưa rất lớn, hay là bạn và mình cùng về ký túc xá đi.
Dương Song Song ngơ ngác đứng ở nơi đó, duy trì sự trầm mặc. Đèn hành lang không thể chiếu tới tận đây, nhưng tôi có thể thấy đôi mắt đằng sau cặp kính của cô ấy đã vương chút nước. Tôi bỗng mềm lòng, dựa theo quan điểm của đối phương mà suy nghĩ, từ nhỏ đã bắt đầu say mê một số thứ, vẫn coi sở thích đó là niềm tự hào và đêm nay đang ngập tràn hi vọng tìm được vài "bạn quỷ" cùng chung chí hướng. Lại chợt nhận ra chẳng ai thèm quan tâm tới nó, làm cho những nguyện vọng ban đầu tan vỡ ngay lập tức, đồng thời cũng gây nhiều điều khó chịu.
- Bằng không...
Tôi đề nghị:
- Buổi dạo chơi đêm nay... hai chúng ta cùng đi.
Tôi đâu biết rằng, quyết định này sai lầm tới cỡ nào - một quyết định hủy hoại cuộc sống của tôi.
- Hay quá! Cậu thật tốt.
Đôi mắt đằng sau lớp kính vẫn đọng lại nước mắt, nhưng nụ cười đã xuất hiện trên môi Dương Song Song. Giờ tôi mới để ý, cô ấy có khuôn mặt thật múp máp, mịn màng động lòng người, nhất là lúc cô cười, hai cái điểm lúm đồng tiền lún sâu vào má rất ngọt ngào và mê người.
Lúc này, cái mùi Formalin (chất khử mùi) hăng hăng đã làm mũi tôi khó chịu dẫn tới hắt xì hơi. Tôi nói:
- Nhưng mà nơi đây thì khỏi nhé, dù sao sau này tới tiết phẫu thuật... đều phải tới đây. Thế nên... không bằng đi tới chỗ có hoàn cảnh tốt hơn cho khỏe.
- Được, được.
Dương Song Song gật đầu liên tục, đáp:
- Sân thể dục - nơi Diệp Hinh và Âu Dương Sảnh thường xuyên trò chuyện riêng. Còn có vườn ươm - chỗ Diệp Hinh bị ban bảo vệ đuổi theo, đã dùng mưu kế chạy băng qua vườn ươm thoát khỏi bọn họ.
Tôi nghĩ: "Hai nữ sinh - dưới trời mưa đi dạo quanh sân thể dục, thì hơi quá mức lãng mạn rồi. Nhưng nếu đi ngắm hoa, ngắm cỏ ngược lại còn có điểm thú vị." Vì thế tôi nói:
- Hay là dạo qua vườn ươm, trời đang mưa, đi nhiều nơi cũng không tiện, có thể để bữa khác ghé qua những nơi đó. Nhưng sau khi hoạt động hôm nay kết thúc, mình sẽ cho bạn một ngạc nhiên lớn.
Tôi nghĩ rằng, đến lúc trở về ký túc xá, sớm muộn gì cô ấy cũng biết tôi ở căn phòng đó, không bằng chủ động dẫn cô ta tham quan một chút.
Mưa vẫn đang rơi, Dương Song Song nói cho tôi biết, thời tiết ở Giang Kinh càng đến cuối mùa hè đầu mùa thu, thì sẽ thay đổi thường xuyên như thế này. Ban ngày oi bức, buổi tối trời mưa.
- Nói như thế, bạn là dân vùng này à?
Dương Song Song đáp:
- Ừm, tám đời tổ tiên nhà tớ đều ở Giang Kinh. Nói thật, tớ đã điều tra gia phả và từng nghiên cứu về dòng họ mình, tám đời về trước sống ở Hà Nam, sau đó mới di dân tới nơi đây.
- Nhà bạn may mắn thật, rời khỏi Hà Nam vừa đúng lúc, đỡ cho bây giờ bị "người ta" chửi rủa.
Vườn ươm rất gần tòa nhà giải phẩu, cho dù trời đang mưa nhưng bọn tôi chỉ tốn năm phút đồng hồ là đã tới. Cảm ơn các lãnh đạo Giang Y những năm trước đều xem trọng việc mang thiên nhiên về với thành phố, nên vườn ươm đã và đang tồn tại.
- Dù sao thì tớ vẫn đặc biệt thích Giang Kinh... Phải nói người thích ma quỷ như tớ chắc chắn sẽ thích Giang Kinh. Lý luận rất đơn giản, Giang Kinh là một nơi rất kỳ lạ.
Dương Song Song tự hào nói.
Bên ngoài vườn ươm là cánh cổng với những song sắt kiêm cố và có một cái ổ khóa lớn. Tôi nói:
- Xem ra nơi này cũng không thể đi.
- Ở thời "Kỳ án ánh trăng", bên ngoài chỉ có cánh cổng làm bằng tre rất nhiều ý vị. Năm đó Diệp Hinh chính là chui cánh cổng tre ấy, nhưng tiếc rằng giờ đây đã thay bằng cánh cổng với những song sắt lạnh như băng.
Dương Song Song giả vờ cười:
- Thế nhưng không cần lo lắng, cậu hãy đi theo tớ.
Tôi đi theo Dương Song Song vòng quanh vườn ươm nửa vòng, lại thấy một cánh cổng sắt, đại khái nó như cổng bên hông. Dương Song Song chỉ vào cánh cổng ấy nói:
- Cậu xem, đều đã sắp xếp xong rồi.
Nhìn kỹ vào cánh cổng, một thanh song sắt chẳng biết bị ai kéo cong, tạo thành một lỗ hổng khá lớn. Tôi và Dương Song Song đều thuộc nhóm những cô gái có thân hình mi nhon, nếu chui qua chắc chắn sẽ được.
Tôi chui vào trước rồi cảm khái:
- Chắc chắn một "bạn tình" của ai đó muốn mượn phong cảnh nơi đây cho nó lãng mạn, nên mới có động lực bộc phát sức mạnh tiềm ẩn kéo song sắt này ra.
Vừa chui qua cánh cổng sắt, tôi bỗng cảm thấy rùng mình. Cảm giác ấy không thể diễn tả thành lời, tưởng chừng nó không phải là hàng rào chắn ngang mà vĩ độ nơi đây giống như lên tới gần eo biển Bering vậy. Và trong vườn ươm này, dường như đang tràn ra một luồng không khí lạnh lẽo.
Hoặc là mấy bụi hoa và cây cối đang phát ra những tiếng nói chuyện xì xào khe khẽ, giống như có hai người xấu một kẻ đang nhìn trộm, có đứa lại nghe lén, cứ vờn quanh trong đầu óc tôi tâm sự với nhau.
Chờ Dương Song Song chui vào đây xong, tôi mới hỏi:
- Bạn... bạn có nghe thấy tiếng "xột xoạt, xột xoạt" không?
Vẻ mặt Dương Song Song dưới bóng đêm tái nhợt, cô ôm ngực đáp:
- Cậu đừng dọa tớ sợ nhé!
Cô ấy vẫn đứng im ở đằng kia, giọng run rẩy nói tiếp:
- Hình như... hình như là có.
Tôi định đề nghị: "Vậy là tốt rồi, chúng ta về đi." thì sự can đảm của cô ấy lại trỗi dậy mãnh liệt, nói:
- Nhưng... chẳng liên quan gì hết. Chúng ta có tận hai người mà... Âm thanh kia... Có lẽ...chỉ là tiếng mưa nhỏ xuống lá cây thôi. Hoặc là... một loài động vật nhỏ nào đó đang lẩn trốn.
Cô ấy níu tay tôi thật chặt, dường như xem tôi là cái cọc gỗ còn tay cô ấy là đinh đóng thật chặt vào.
Tôi đã phải tìm một chủ đề, hỏi:
- Bạn từng nói Giang Kinh là một nơi khác thường? Chẳng lẽ sở thích của bạn... có liên quan tới... ma cái gì quỷ kia?
- Liên quan với nhau rất nhiều. Cậu từng nghe tới thuyết phong thủy Âm Dương Ngũ Hành chưa?
Tôi gật đầy đầy nặng nhọc, cũng do vừa nghe tới Âm Dương Ngũ Hành đầu tôi đã to lên rồi.
Dương Song Song nói:
- Để tớ giải thích nôm na cho cậu biết, về cơ bản thì tất cả các nơi nhìn theo góc độ Ngũ Hành đều không thể trọn vẹn. Ví như phần mộ tổ tiên Đông Lăng của hoàng thất triều nhà Thanh ở thành phố Tuân Hóa tỉnh Hà Bắc, dựa trên tiêu chuẩn Long mạch thì phong thủy gần như là hoàn hảo, thậm chí nó còn nằm trong trung tâm của Âm Dương, hay nói đơn giản là nơi đây đã rất hài hòa. Song, nếu quan sát theo Ngũ Hành, nó lại thiếu Kim và Thủy. Chắc chắn thầy phong thủy đã nói cho Hoàng đế biết, nên hoàng thất mới cố ý đào một cái giếng nước ở trong Đông Lăng rồi theo định kỳ sẽ bỏ châu báu kim loại xuống đó. Lại từ việc bỏ kim loại xuống giếng thường xuyên nên dẫn tới vấn đề "ngập tràn Kim", nói cách khác, thành phần Kim trở nên quá nhiều đã làm mất đi sự cân bằng...
Tôi thầm cầu nguyện: "trời ạ, mau cứu vớt đứa nhỏ này đi. Hãy nhìn xem cô ta đang nói lung tung cái gì kìa."
- ... chuyện sau này thì sao? Thời dân quốc, Đông Lăng lọt vào tay của lãnh chúa quân phiệt Tôn Điện Anh, mặc cho người ta đánh cướp, nói cách khác, nơi đây bị họa binh đao là do "Kim" quá nhiều mà gây nên. Bây giờ chúng ta lại nói về Giang Kinh, hãy phân tích kỹ một chút về hoàn cảnh địa lý ở đây, sẽ thấy nó rất khác thường. Giang Kinh, đại khái là nơi duy nhất ở Trung Quốc, có Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ - Ngũ Hành đều thiếu!
Tôi thấy lạ, bèn hỏi:
- Sao bạn dám khẳng định điều này? Ít nhất mình cũng thấy, trong Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ thì tuyệt đối chẳng thể thiếu Thủy. Giang Kinh có sông Thanh An và cả hồ Chiêu Dương nữa, cho dù kém vùng sông nước Giang Nam và Hồ Quảng, nhưng cũng chẳng thua là bao, làm sao có thể thiếu Thủy được?
- Có sông, có hồ cũng chưa chắc Ngũ Hành không thiếu Thủy. Vấn đề của sông Thanh An và hồ Chiêu Dương là chúng bị lệch duyên với Giang Kinh.
Chân giẫm trên bãi cỏ ẩm ướt, chúng tôi đi qua hàng cây sồi và thông thấp bé. Tôi đoán chắc rằng trong vườn ươm chỉ có hai người bọn tôi, bởi ngày mưa thế này ngay cả các đôi yêu nhau cũng lười ra ngoài, nhưng bọn tôi lại rất tích cực như vậy, nếu để cho người ta nhìn thấy chắc chắn sẽ nghĩ lung tung tới trường hợp nào đó.
Cũng không biết có phải do tôi suy nghĩ lung tung hay có chuyện kỳ lạ thật, mà tai tôi cứ nghe thấy tiếng "xột xoạt, xột xoạt" truyền đến. Tôi ngừng bước, vểnh tai lắng nghe.
Âm thanh kia cũng ngừng lại.
"Đây là nơi quỷ quái gì thế này!" Tôi thầm hứa với lòng, sau ba phút nữa sẽ quay đầu về ký túc xá luôn và ngay. Tôi hỏi:
- Mình vẫn chưa hiểu, Ngũ Hành ở Giang Kinh đều thiếu, sao lại làm bạn mừng rỡ như thế?
Thật ra, câu tôi hỏi không phải là vấn đề mà chỉ như một câu bình luận thôi.
- Đây... đây là một lý thuyết gây nhiều tranh cãi. Có người cho rằng, nơi thiếu cả Ngũ Hành sẽ là chỗ tự do - không bị hạn chế, hay nói thẳng ra đây là một nơi hỗn loạn, và là... và là vị trí giao hòa giữa Âm và Dương.
- Trời ạ, cũng chính là nơi có ma quỷ!
Tôi cảm thấy cô ta đang bịa chuyện vớ vẩn, cố gắng giảng bài như một giáo viên, còn tôi là học sinh, nhưng dù sao vẫn có chút thu hoạch.
- Xong rồi. Mọi chuyện kia đã và đang được chứng thực.
Tất nhiên Dương Song Song cũng vì tôi thông suốt mà vui vẻ:
- Thực tế không phải do tớ phát hiện đầu tiên, người xưa sống ở Giang Kinh chẳng những biết mà còn vận dụng điều ấy. Ví dụ như: vị trí vườn ươm nà chúng ta đang đứng đây, có phải trước kia là một nơi tốt không?
Tôi chợt dừng bước, rồi ngây người đồng thời cảm thấy choáng váng.
Một làn gió nhẹ thổi qua hôn lên mặt tôi, sau đó cắn yêu tôi một cái, làm tôi rét run cả người.
Dương Song Song chẳng chú ý tới thay đổi của tôi, mà vẫn làm nũng:
- Không dám khẳng định, chỉ là đoán mà thôi, cậu đừng nên bận tâm làm gì.
- Nghĩa địa.
Cuối cùng một chân của tôi đã thoát khỏi trạng thái ngớ ngẩn, chỉ còn một nửa ngớ ngẩn thốt lên.
Giờ đây Dương Song Song cũng bị dọa tới ngẩn người, hỏi:
- Cậu... cậu nói lại thử!?!
- Nghĩa địa.
Tôi lặp lại:
- Chẳng lẽ đáp án này không đúng ư?
- Ừ... thì đúng. Nhưng làm sao cậu biết?
Dương Song Song đẩy gọng kính, tất nhiên là do tôi chẳng có tài năng bẩm sinh hay có duyên với quỷ mà nói đúng đáp án, nên cô ấy mới sợ tới nổi "rớt cả kính".
Tôi lại run lên rồi cố gắng nghĩ thử nên nói với cô ấy về những thứ tôi thấy như thế nào, cuối cùng cũng đành nói thật:
- Mình thấy... mình không biết xảy ra chuyện gì... không rõ tại sao mà bây giờ mình thấy chỗ này lại là nghĩa địa - nơi có rất nhiều ngôi mộ và bia mộ.
Dường như là trong nháy mắt, những cây sồi và cây thông xanh đều biến mất rồi được thay thế bằng từng ngôi mộ, và bãi cỏ tranh lưa thưa ngay dưới chân làm đầu óc tôi lạnh cóng như mặt trăng băng giá. Trên người tôi, bị cái thứ quái quỷ kia bám chặt lấy không tha. Nhưng vì bị cảnh tưởng làm kinh ngạc nên tôi tạm thời đã quên mất sự lạnh lẽo ấy.
Hơn nữa, theo vẻ kinh ngạc của Dương Song Song có thể thấy được trước mặt cô ta vẫn là những bông hoa và cây ở trong vườn ươm. Dường như, hai chúng tôi cùng một thời điểm thân thể ở trong hai thế giới khác nhau.
Hai người đứng ngây người rất lâu, Dương Song Song mới hỏi:
- Cậu nói, giờ đây cậu không ở trong vườn ươm? Mà là nghĩa địa hả?
Tôi gật đầu rồi hỏi lại:
- Nhưng mà bạn vẫn ở trong vườn ươm à? Bạn không thấy mấy ngôi mộ kia hở?
Dương Song Song cũng gật đầu.
Ít nhất, hai chúng tôi vẫn thấy mặt nhau.
- Ngày xưa chỗ này là nghĩa địa, thật ra năm đó thì gần như toàn bộ Giang Kinh đều là bãi tha ma.
Dương Song Song lại kể về lịch sử:
- Khoảng hơn trăm năm trước, nơi đây mới thay đổi, rất nhiều ngôi mộ được dời đi hoặc bị đào phá thẳng tay để tái cơ cấu xây nhà lầu, xây tô giới.
- Nhưng mà giáo sư Dương ơi, bạn giúp mình giải thích vì sao mình lại thấy mấy ngôi mộ đó.
- Bởi sau khi những ngôi mộ bị phá nát, "thật thể" tuy rằng đã không tồn tại trên thế giới này, nhưng lại tồn tại trong thế giới khác - đó chính là cõi Âm Dương. Cái ấy đã được chứng minh, Giang Kinh là ranh giới giữa Âm và Dương. Và nó cũng có thể giải thích tại sao lại có nhiều chuyện ma quỷ xảy ra ở đây như vậy. Cũng như tại sao lại có câu "Mười nơi có ma nhiều nhất ở Giang Kinh"!
Âm thanh "xột xoạt, xột xoạt" lại một lần nữa vang lên. Tuy nó rất nhỏ nhưng khi lọt vào tai tôi lại to dữ dội, lấn sang cả lời lẽ uyên bác của Dương Song Song.
Cũng chính vào lúc này, "cái thứ ấy" đột nhiên lao về phía tôi.
Tôi hốt hoảng thét lên rồi theo bản năng lùi lại tránh né. Nhưng mặt nó chỉ tới sát tôi rồi dừng lại, hai mí mắt căng mọng trợn lên nhìn chòng chọc về phía tôi.
Nó giống rắn, nhưng chắc chắn không phải là rắn. Bởi vì theo vốn kiến thức ít ỏi của tôi về động vật, rắn không có chân, đặc biệt là bốn chân. Con thú kỳ lạ này có đầu giống rắn, nhìn nó như những loài trăn ở trong vườn bách thú, điểm khác là hai bên miệng của nó lại lòi ra cặp răng nanh nhọn hoắt như hai con dao găm.
Nó nhìn tôi khoảng nửa phút, rồi đột nhiên lao vào tôi tiếp.
Tôi không đủ thời gian để tránh, nên dứt khoát nhắm mắt lại. Nếu đây là một cơn ác mộng, thì hãy cho nó chấm dứt đi.
Nhưng từ đầu tới cuối đây đã là ác mộng, hơn nữa vẫn chưa có ý định chấm dứt.
Loài bò sát kỳ quái kia vọt thẳng lên giữa không trung rồi như đụng trúc bức tường vô hình, tuy rằng đang dùng hết sức tấn công tôi nhưng không thể phá vỡ rào cản.
Tôi chẳng biết nên vui hay buồn, tuy nhiên vẫn lùi về hai bước.
Tiếng Dương Song Song vang lên:
- Cậu đang làm gì thế? Vì sao bộ dạng giống như rất sợ hãi vậy?
Tôi thấy cô ấy đang giẫm lên mấy ngôi mộ đi về phía mình.
- Con rắn kia... quái vật kia...
Tôi chẳng biết nên giải thích thế nào.
- Rắn gì cơ? Nơi đó có quái vật à?
Tất nhiên trong mắt Dương Song Song thì vườn ươm chả có những thứ tôi đang thấy.
- Trong nghĩa địa... à... trong cõi Âm Dương, có con gì kia rất giống rắn, nó muốn cắn mình nhưng hình như cắn không tới... bây giờ hậm hực bỏ đi rồi.
Chính xác mà nói thì nó đang bỏ chạy thật nhanh. Bốn chân lùn mập bước nhanh như ngồi mây lướt gió, cái đuôi dài nhỏ dường như cũng giúp nó chạy nhanh hơn, cứ ở trên mặt đất nhất lên nhô xuống thoáng cái đã biến mất sau bãi khu vực nghĩa địa.
Mày trốn đâu rồi?
Thành thật mà nói, bây giờ đầu óc tôi chẳng biết đang nghĩ gì mà tự nhiên đuổi theo con quái vật.
Lại là một quyết định đáng để tôi hối tiếc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui