Mộ của Lục Sắc, sinh năm 1993, mất ngày 13 tháng 7 năm 2010.
Mộ của Cố Chí Hào, sinh năm 1991, mất ngày 21 tháng 8 năm 2010.
Mộ của Thư Đào, sinh năm 1992, mất ngày 28 tháng 9 năm 2010.
Mộ của Lục Hổ, sinh năm 1993, mất ngày 4 tháng 11 năm 2010.
Mộ của Dư Tĩnh Hoa, sinh năm 1989, mất ngày 24 tháng 12 năm 2010.
Mộ của Vĩnh Trí, sinh năm 1995, mất ngày 31 tháng 3 năm 2011.
Mộ của Hồng Xán, sinh năm 1994, mất ngày 24 tháng 2 năm 2011.
Mộ của Nguyên Hạo, sinh năm 1989, mất ngày 18 tháng 5 năm 2011.
Mộ của Kinh Tắc Cương, sinh năm 1995, mất ngày 18 tháng 5 năm 2011.
Mộ của Bạch Liên, sinh năm 1994, mất ngày 18 tháng 5 năm 2011.
Mộ của Lý Tiểu Long, sinh năm 1992, mất ngày 16 tháng 6 năm 2011.
Mộ của Âu Dương Phỉ, sinh năm 1992, mất ngày 16 tháng 6 năm 2011.
Đây là nội dung viết trên mười hai tấm bia mộ, đương nhiên là tôi không có bản lĩnh thấy một lần là nhớ, bằng không tôi hiện cũng đã ở trong 'bệnh viện tâm thần' như Dương Song Song rồi. Tối hôm đó, tôi đã ghi lại những cái tên này và ngày tháng vào mục địa chỉ trong di động. Bây giờ tôi đang viết lại chúng ra giấy.
"Có một quy luật khá thú vị ở đây." Dương Song Song nói. "Bắt đầu từ hai tháng trước, mỗi tháng có một người chết, nhưng tới tháng 5 và tháng 6 sang năm thì lại khác." Dường như do thấy tôi đang ở đây, dùng từ 'mỗi tháng một người chết' có vẻ hơi khó nghe nên cô giải thích, "Mình không có ý nói là nhất định sẽ chết. . . Mình chỉ nói. . . Mỗi tháng có một cái tên."
Nghĩ đến một đám người còn trẻ tuổi như thế mà mệnh lại sắp tới hồi chung kết, lại nghĩ tới mình cũng là một con quỷ xui xẻo trong số đó, trong lòng tôi liền run lên, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Đừng lo, mình không nghĩ gì đâu. Cho dù là mỗi tháng có một người chết thì cũng không sao. . . Vấn đề là, chuyện này rốt cuộc có đúng hay không? Ví dụ như, hai người đứng đầu kia, theo ngày được ghi lại trên bia mộ thì đã qua rồi, nhưng ai mà biết được bọn họ đã chết hay chưa chứ?"
Dương Song Song nghe vậy liền chỉ vào laptop: "Tìm xem sao."
Chúng tôi search Baidu tìm 'Lục Sắc' và 'Cố Chí Hào'. 'Lục Sắc' có vẻ là một cái tên khá hiếm, tìm được rất ít kết quả, chủ yếu chỉ là tên trong tiểu thuyết mà thôi, vậy nên chúng tôi mau chóng bỏ qua.
Cái tên 'Cố Chí Hào' thì ngược lại, 'hot' hơn rất nhiều. Mấy kết quả nhảy ra đầu tiên đều liên quan tới người mà chúng tôi đang tìm.
Dương Song Song chậc chậc tán thưởng: "Oa, anh ta còn có tên trong bách khoa này!"
Tôi giả bộ lạnh lùng nói: "Có gì đâu chứ? Hai người cô của mình, đâu có ai là người thường, có khi cũng có tên trong bách khoa ấy chứ."
Dương Song Song quay đầu lại, nhìn tôi với ánh mắt của một giảng viên già, ân cần chỉ bảo: "Hai người cô của cậu đương nhiên không phải người thường rồi! Đầu tiên, hai cô ấy là người họ Âu Dương, tiếp đó, lại phát huy truyền thống tốt đẹp là có duyên quỷ của dòng họ nữa!" Ngụ ý rằng, tôi chính là một 'kẻ thất bại' của gia đình Âu Dương.
"Tên của cô mình là do cậu soạn phải không?" Tôi chợt hiểu ra.
"Chúng ta cứ xem trên internet viết sao đã." Gương mặt Dương Song Song chợt đỏ ửng như khăn trùm đầu tân nương, mắt liếc máy tính, "Nhìn tên Cố Chí Hào này đi, xem ra cũng có chút thú vị đấy."
[ Bản mục từ do Tam Giác Long viết ra, cùng với 4 cộng tác viên đã biên tập đến lần thứ 6. Lần mới nhất những biên tập viên bao gồm: Karla là con mèo, Lôi Cát Nhi, Khổ Liên Trà, Tam Giác Long.
Cố Chí Hào, là người ở quần đảo Châu Sơn tỉnh Chiết Giang, có cha là ngư dân, đồng thời còn là một nhà khảo cổ tự do. Từ năm 16 tuổi đã bắt đầu theo cha ra biển, ông phát hiện ra thân phận thực sự của cha mình và nguồn thu nhập chính của cha là từ trục vớt các thuyền đắm, từ đó đã nảy sinh ra hứng thú với việc trục vớt tìm kiếm bảo tàng. Cha của ông mất năm 1999. Từ lúc bắt đầu hoạt động khai quật tới nay, trước sau Cố Chí Hào đã từng tham dự hoặc một mình hoàn thành khai quật nhiều hạng mục khảo cổ quan trọng như: trục vớt toàn bộ số thuyền đắm trong hải vực Châu Sơn, văn hóa đồng xanh ở cửa biển Vân Nam, tìm ra lời giải cho khu kiến trúc dưới nước ở Hồ Phủ Tiên, các lăng mộ ở núi Hồng Sơn tỉnh Liêu Ninh. Mặc dù chưa từng đăng bất kỳ luận văn chuyên ngành khảo cổ trên các tập san trong và ngoài nước, nhưng lịch duyệt phong phú và kiến thức quảng bác của Cố Chí Hào đã khiến ông trở thành một bí mật của giới khảo cổ. Ngoại trừ thường xuyên nhận làm cố vấn kế hoạch cho các nhà khảo cổ tư nhân, ông còn là tư liệu sống và cũng là cố vấn kỹ thuật cho các tác giả chuyên viết tiểu thuyết thể loại trộm mộ. Phòng nghiệp vụ cố vấn khảo cổ của Cố Chí Hào ở lầu hai bên trái tòa nhà số 23, đường Đông Hải, khu Phổ Đà, thành phố Châu Sơn nổi tiếng ở địa phương chẳng kém gì văn phòng thám tử tư của Sherlock Homes ở 221B phố Baker vậy. Cố Chí Hào mất tích vào tháng 8 năm 2010. ]
Tôi nói một câu chẳng có chút ý nghĩa nào hết: "Đúng là lạ thật, hắn mất tích rồi." Xem ra, dù có là ai xây mộ bia này đi chăng nữa, cũng chẳng có ý lừa người ta chút nào. Vậy có phải tôi nên về 'lo việc hậu sự' không?
Nhưng Dương Song Song lại hiểu theo một ý khác: "Nhưng cậu không thấy lạ ư? Người này chỉ mới 'mất tích' mà thôi!"
"'Mà thôi' ư?" Tôi suýt nữa thì ngất, cô ấy có ý gì vậy? Chẳng lẽ muốn người ta chết mới cam tâm?
"Mình. . . mình không phải có ý đó." Dương Song Song vội vàng giải thích, "Mình muốn nói, chúng ta nên thấy hy vọng mới phải, như vậy, có khả năng mộ bia kia viết không chính xác . . . tức là không chuẩn một trăm phần trăm, Cố Chí Hào chỉ mất tích, tức là có thể còn sống."
Tôi đương nhiên thà tin Cố Chí Hào vẫn còn sống trên đời, nên thốt ra: "Vậy nên chúng ta phải tìm được anh ta, chứng minh anh ta còn sống."
Dương Song Song nhìn chằm chằm vào máy tính, có chút ngơ ngẩn: "Vấn đề là. . ."
"Làm sao tìm được anh ta?" Thực ra tôi cũng đang ngẩn người giống cô ấy, nghĩ chuyện tương tự.
Nghĩ vậy, nên chúng tôi lại đọc lại bài viết kỹ càng một lần. Phần trên bài viết chủ yếu nói về lý lịch của người này, còn viết rõ ràng từng chi tiết, nói Cố Chí Hào thông minh dũng cảm ra sao, gặp nạn thế nào, thoát thân ra sao, giống như một bộ truyện ngắn về đề tài trộm mộ vậy. Xem qua thì thấy cái gọi là "Khảo cổ tự do" này chi bằng nói là "Trộm mộ tự do" thì đúng hơn, 'xuất quỷ nhập thần' , 'ban ngày ẩn nấp, ban đêm làm việc' hành tung bí ẩn, cực kỳ coi trọng riêng tư, cho dù là bạn đồng hành, hay khách hàng quen thì cũng chỉ nghe thấy giọng nói của anh ta, hoặc cùng lắm là 'thấy bóng dáng' mà thôi. Vậy nên người này chắc chắn là một kẻ vô cùng thần bí. Điều này cũng chẳng có gì lạ, với nghề nghiệp này của anh ta, e rằng nếu rêu rao khắp nơi thì giờ này đã ăn cơm trong tù rồi.
Nội dung quan trọng nhất lại ở cuối cùng:
"Tin tức chính xác cuối cùng về anh ta là vào ngày 22 tháng 8 năm 2010, từ đó trở đi không còn tin tức hay ai nhìn thấy anh ta nữa."
"Chỗ này không hợp lắm." Tôi nói, "Trên bia mộ rõ ràng viết ngày mất của anh ta là ngày hai mốt tháng tám, nhưng ở đây lại viết sau một ngày, tức là hai mươi hai tháng tám còn có người nhìn thấy anh ta, hoặc nhận được tin gì đó của anh ta."
Giọng của Dương Song Song tràn ngập hưng phấn nói: "Như vậy tức là bia mộ kia không chính xác!"
Tôi chỉ nói là lệch một ngày, chứ đâu nói là 'không chính xác chút nào' chứ. Tôi nghĩ là bia mộ kia viết chính xác tới mức làm người ta chán nản mới đúng.
"Hơn nữa, anh ta cũng chỉ mất tích mà thôi, hay là. . . Nếu anh ta thực sự chết đi nữa thì đã mười ngày trôi qua rồi, sao còn chưa phát hiện được thi thể chứ?" Dương Song Song tiếp tục lạc quan nói.
Tôi lại bi quan: "Đừng quên là vị Cố lão huynh này luôn tới mấy nơi ít người đi tới, nếu anh ta thực sự gặp nạn thì đợi tới khi tìm được. . ." Tôi không biết nói thế nào tiếp, đành bảo, "Không chừng bây giờ anh ta chỉ còn là một thi thể mà thôi." Vì không để ai thấy nét bi quan, tôi cố gắng đưa ra ý kiến: "Cái làm mình thấy tò mò nhất là nội dung tin được viết vào ngày hai mươi hai tháng tám là gì."
"Vậy nên việc cần thiết trước hết là tìm được anh ta, hoặc là tìm được người nhận được tin cuối cùng của anh ta." Dương Song Song lầm bầm "Thế nhưng trong này không có đầu mối nào cả."
Điểm này tôi lại nghĩ thông suốt: "Manh mối đương nhiên là có, cũng có ở ngay đầu bài viết này. Bạn xem này, ở đây nhiều lần nhấn mạnh người này 'Thần long thấy đầu không thấy đuôi' như thế nào, bí ẩn ra sao, giống như cả thế giới này không có ai thân thiết với anh ta cả, đồng thời 'Sự tích' về anh ta lại được viết sinh động giống như tận mắt nhìn thấy như thế, vậy bạn nói xem, người biên tập là ai?"
Nghe tới đây, ánh mắt Dương Song Song sáng lên: "Là bản thân anh ta. . ." Nàng liếc mắt nhìn danh sách người viết bài, "Tam Giác Long", người hợp tác là "Khổ Liên Trà". "Không phải, không ai lại đi nói mình mất tích cả. . . như vậy người viết chắc chắn là người cực kỳ thân thiết với anh ta."
Tôi nói: "Vậy nên chúng ta cần tìm người tên 'Tam Giác Long' hoặc 'Khổ Liên Trà', mình cảm thấy, người nhận được tin tức cuối cùng của Cố Chí Hào chính là họ."
"Tốt, vậy mình sẽ thông qua mục giao lưu nội bộ trên Bách Khoa để liên lạc với hai người kia." Dương Song Song lập tức gõ bàn phím.
"Mọi người đang nói chuyện gì mà hào hứng vậy?" Sau lưng đột nhiên truyền tới một giọng nam đầy từ tính xen lẫn chút khẩu âm, làm trái tim tôi đập mạnh.
Người đến là Lee Myung Hwan
Cậu ta cười, một nụ cười lấy lòng các cô gái trẻ hiếm thấy trong thánh địa học tập như thư viện này, đương nhiên tôi cũng cười lại, cũng thành thật trả lời: "Nơi này là thư viện, vậy nên bọn mình đang thảo luận học tập. . ." Vừa nói tới đây, tôi mới nhớ mai mới là ngày học đầu tiên, vội nói: "Khổ Liên Trà."
"Gì cơ?" Lee Myung Hwan choáng váng, không nhịn được bèn hỏi lại.
"Trà Khổ Liên." Tôi vội nhắc lại, "Một loại thuốc được dùng làm đồ uống vào mùa hè, những người nóng trong. . . hay uống quá nhiều cafe, gây tăng nội tiết tố, căng thẳng thần kinh. . . uống vào rất tốt."
Lee Myung Hwan cười nói: "Nghe có vẻ hợp với mình đấy, trà này mua ở đâu vậy?" Cũng không biết kẻ này có thực sự nghe lời của tôi không mà vội vàng hỏi như vậy.
"Trà này là bí truyền của dòng họ Âu Dương, đời này anh chẳng có cơ hội uống thử đâu." Dương Song Song tức giận nói, rõ ràng có ý đuổi khách.
Nào biết vừa nói vậy thì Lee Myung Hwan càng hào hứng hơn:
"Ồ, đúng rồi, nhắc tới dòng họ Âu Dương của bạn, tớ thực sự rất tò mò về họ." Lee Myung Hwan nói: "Nghe nỏi tổ tiên các bạn đã từng làm sưu quỷ sử?"
"Sưu quỷ sử?" Tôi định hỏi, quỷ cũng kéo phân ư? Thế nhưng vừa nghĩ lại tối hôm đó Dương Song Song đã bồi dưỡng kiến thức về lịch sử dòng họ, có Âu Dương Thanh Phong, Âu Dương Minh Nguyệt đã từng tới Âm ti phá án, thế nên tôi lập tức bày ra vẻ hiểu biết, "Đúng vậy, bạn nói Âu Dương Thanh Phong và Âu Dương Minh Nguyệt ư? Mình còn lây chút nổi tiếng từ họ nữa cơ, thi vào trường cao đẳng còn được cộng thêm điểm đấy." Tôi nháy mắt với Dương Song Song, cô ấy cũng cố nín cười.
"Không phải," Lee Myung Hwan thành thật nói: "Mình nói Âu Dương Cẩn cơ mà."
Chưa nghe qua cái tên này, nên theo phản xạ có điều kiện, tôi lại quay sang nhìn kẻ đã hướng dẫn 'tri thức quỷ' cho mình, Dương Song Song, thì phát hiện gương mặt vốn dĩ hồng hào của cô ấy đã tái nhợt đi như tà áo dài trắng.
"À, Âu Dương Cẩn ư, anh nói là cô ấy. . . à. . ." Tôi căn bản không biết Âu Dương Cẩn có quan hệ thế nào với mình, đành ấp úng nói.
Lúc này, Dương Song Song đột nhiên đứng lên, hung hãn nói với Lee Myung Hwan: "Chúng mình. . . chúng mình đang học nhóm, không muốn bị xen ngang, nên bạn. . . đừng hỏi những chuyện không liên quan như vậy."
Lee Myung Hwan cũng không bị cô ấy dọa, cậu ta lạnh lùng nói: "Xem ra, bạn biết mình đang nói gì, phải không?" Sau đó, hắn liếc nhìn tôi một cái, có lẽ là tôi tự suy đoán, hình như trong ánh mắt kia ánh lên vài nét tà ác và tràn đầy lạnh lùng.
Sau đó, cậu ta nghênh ngang rời đi, tìm tới một bàn có một cô gái đang đỏ mặt nhìn mình.
"Hai người," Tôi hạ giọng nói với Dương Song Song, "Cậu và Lee Myung Hwan cứ lấm la lấm lét như vậy, làm cho tớ tò mò quá rồi đấy, vậy nên bạn phải nói cho mình, Âu Dương Cẩn là ai?"
Dương Song Song nói: "Mình có thể không trả lời mà. Nếu bạn thực sự muốn biết thì mời cậu ta đi uống cafe đi." Xem ra khi cô ấy cứng đầu thì một kẻ ương bướng như tôi cũng không cách nào thuyết phục được.
"Thế nhưng, hai người chẳng có chút nhân đạo nào cả!" Tôi gần như muốn kêu lên, nhưng lại dỗi nói, "Mình cũng muốn tìm, nhưng mình còn phải lo cho hậu sự nữa, nên không muốn lãng phí nhiều thời gian."
Dương Song Song mềm lòng: "Bạn không cần mất công tìm kiếm làm gì, Âu Dương Cẩn là người sống hơn ba trăm năm trước rồi, trên mạng không có tin gì về bà đâu, thư viện cũng không có. . . Bạn đừng gấp, tin mình đi, mình không cố ý giấu bạn đâu. . . chờ tới lúc, mình nhất định sẽ nói cho bạn biết."
Cô ấy chân thành nói, làm cho cơn tức khi chất vấn của tôi giảm đi nhiều. Cô ấy vẫn luôn muốn giúp tôi tìm đáp án, nhưng suy nghĩ của cô ấy vẫn ngây thơ như thế, ít nhất là tôi chưa từng oán giận cô.
Hứng thú của tôi với Âu Dương Cẩn hiển nhiên là không quan trọng bằng việc bảo vệ cái mạng nhỏ của mình.
Huống chi, sau đó, chúng tôi lại nhận được hồi âm của Khổ Liên Trà.