Tìm Kiếm Nam Chính

Thời gian dần dần trôi qua, tiếng mưa rơi trên song cửa sổ thủy tinh càng lúc càng lớn, xem chừng chưa có thể tạnh trong thời gian ngắn.

Lê Phong ngồi trên sô pha xem tivi, chỉ là sự chú ý cũng không đặt trên màn hình, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Hạ Lưu ngồi bên cạnh hắn, thoải mái ôm gối xem tivi, chẳng hề hỏi tại sao hắn chưa rời đi.

Hắn cũng không biết vì sao mình còn ở đây, theo lý đáng lẽ hắn đã sớm rời đi mới phải.

Chỉ là, trong lòng có chút không muốn xa rời loại cảm giác này, cảm giác ấm áp giống như không khí trong gia đình.

Mãi cho đến lúc Lê Phong nhìn thấy Hạ Lưu mệt mỏi ngáp dài, hắn mới ý thức được đây là nhà của người khác, nhanh chóng đứng dậy ra về.

Tuy chân còn đau nhưng Hạ Lưu vẫn kiên trì đưa Lê Phong ra tận cửa, vừa nói mong có thể gặp lại Lê tổng xong, bên tai liền truyền đến âm thanh độ hảo cảm tăng lên.

[Chúc mừng cô đạt được 20 điểm độ hảo cảm, độ hảo cảm hiện tại là 60.]

Buổi tối hôm nay thoáng cái đã xoát được hơn 20 điểm độ hảo cảm, quả nhiên đối với kiểu tổng giám đốc thiếu thốn tình yêu thương thì những thứ thuộc về “nhà” chính là nơi mềm yếu nhất.

Đột nhiên, Lê Phong bỗng dừng chân ngoài cửa, nét mặt không chút thay đổi mở miệng giải thích: “Lúc trước tôi nói ngày mai em không cần đi làm không phải là muốn sa thải.”

“Hả?” Hạ Lưu giật mình, kinh ngạc nhìn hắn.

“Tôi nói ngày mai em phải đi bệnh viện kiểm tra lại vết thương một chút.” Khó có lúc có thể nói được những lời quan tâm như thế này, ánh mắt Lê Phong không tự nhiên rời đi, tiếp tục bổ sung: “Đến lúc đó em đến phòng tài vụ chi trả.”

Hạ Lưu nghe Lê Phong thay xưng hô cũng không nói gì, chỉ tươi cười nhìn hắn, thời điểm bầu không khí càng ngày càng mập mờ, cuối cùng vẫn là Lê Phong đầu hàng trước, vội vàng chào tạm biệt rồi rời đi.

Khép cửa lại, trên mặt Hạ Lưu không còn nở nụ cười, lười biếng tháo tạp dề, nằm trên sô pha không chịu nhúc nhích.

“Cô phải cảm tạ bản quân vì lần này đã sắp xếp cho cô đối tượng dễ dàng thu phục như vậy đi.”

“Câm miệng.”

“Chậc chậc, vừa rồi cô giả trang động tác của người què rất không đúng tiêu chuẩn, có cần ta dạy cho không?”

“Lão có thể tự biến mình thành người què rồi làm mẫu cho tôi.”

Hoàn toàn không có ý định giữ mặt mũi cho hệ thống quân, Hạ Lưu tiếp tục nói những lời ác độc chặn ông ta lại.

Trở mình một cái, Hạ Lưu lấy di động ra gửi một tin nhắn cho Mạnh Lộ.

“Tôi cảm ơn cô đã chăm sóc cho tôi lúc ở bệnh viện, 7 giờ tối mai cô có thể đến nhà tôi ăn cơm được không?”

Chẳng lẽ nguyên bản cốt truyện cứ như vậy liền bị đảo ngược, nữ chính biến thành chị em tốt với nữ phụ, tiếp theo hai người bước lên con đường bách hợp, rồi nghênh đón kết thúc happy ending?

Thực tế chứng minh, hiện thực vẫn vận hành như cũ…

Bởi vì trong hai tin nhắn, Hạ Lưu lại “vô tình” nhắc tới Phùng Viễn, vì thế Mạnh Lộ liền nói muốn giới thiệu người bạn mới Hạ Lưu với trúc mã của mình.

Sau khi xem xong tin nhắn của Mạnh Lộ, Hạ Lưu hài lòng để di động xuống, trong lòng vui vẻ chuẩn bị chào đón cuộc sống hạnh phúc tươi đẹp ngày mai.

--- ------ ------ ------ ------ ------

Tối hôm sau.

Những bông hoa bách hợp trên bàn đã hé nở, Hạ Lưu mua một vài nguyên liệu nấu ăn thường dùng và bia về nhà, bản thân cô cũng không lo lắng sẽ khiến hai vị tổng giám đốc đại nhân ghét bỏ loại đồ ăn này. Dù sao biểu hiện ngày hôm qua của Lê Phong cũng đại biểu hắn không để ý những cái này, còn Phùng Viễn…có Mạnh Lộ ở đó, coi như anh ta chỉ nhìn nữ chính cũng đã thấy no rồi.

Hết thảy đều chuẩn bị tốt xong, Hạ Lưu gọi điện thoại cho Lê Phong.

“Lê tổng.”

“Nói.”

Thái độ này, thật đủ lạnh lùng.

Hạ Lưu cũng không để ý, hơi hơi nhíu mày, lười biếng cúi đầu nhìn tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ, giọng điệu hơi dịu xuống.

“Hôm qua đã phiền anh đưa tôi về nhà, nếu không ngại thì có thể mời anh 8 giờ tối nay tới nhà ăn bữa cơm đơn giản?”

Lê Phong đang xem báo cáo trên tay, chợt ngừng lại như đang tự hỏi, nhưng không khiến Hạ Lưu phải chờ đợi lâu liền đáp lại : “Được.”

“Một người bạn của tôi cũng tới, đúng rồi… còn có bạn trai của cô ấy nữa.” Vì vừa rồi Lê Phong đã đáp ứng nên giờ cô cũng không sợ anh ta sẽ đổi ý, lúc này Hạ Lưu mới từ từ nói vào trọng điểm, thuận tiện khách khí hỏi lại một câu: “Lê tổng anh không ngại chứ?”

Muốn nói phản đối cũng đã không còn kịp nữa rồi.

Lê Phong chỉ có thể bày tỏ sao cũng được.

7 giờ.

Chuông cửa vang lên, Hạ Lưu khẽ liếc mắt về phía chân mình, không những động tác đứng dậy chậm rì rì, cô còn cố ý làm đổ cái ghế dựa trên đường đi ra phòng khách mở cửa.

Đứng trước cửa một hồi lâu Hạ Lưu mới mở cửa ra.

Mạnh Lộ đứng chờ trước cửa, bên cạnh là một chàng trai khí chất ôn hòa.

Cả diện mạo lẫn khí chất đều nghịch thiên, còn thường thường dùng ánh mắt chân thành sủng nịnh nhìn nữ chính, kiểu này điển hình chính là nam phụ.

“Sao lại chậm như vậy chứ, Hạ Lưu cô là rùa sao?” Mạnh Lộ tựa như rất quen thuộc bước vào, nghiêng đầu quan sát phòng khách, “ A, sao bàn ghế lại lộn xộn thế?”

Hạ Lưu xấu hổ cười: “Xin lỗi, Mạnh Lộ. Chân tôi còn hơi đau nên đi rất chậm… ghế cũng vừa mới rồi làm đổ, để mình đi thu dọn lại.”

Không đợi cô đi tới, Phùng Viễn vốn luôn đi phía sau Mạnh Lộ đã nâng ghế bị đổ trên mặt đất lên, tươi cười nói với Hạ Lưu: “Xin chào, tôi tên Phùng Viễn, là bạn của tiểu Lộ.”

“Xin chào, tôi là Hạ Lưu.” Hạ Lưu tươi cười cảm ơn, “Thường nghe Mạnh Lộ nhắc đến anh, cô ấy lúc nào cũng nói anh là người rất quan trọng đối với cô ấy.”

Cô ấy nói … người rất quan trọng.

Ánh mắt Phùng Viễn bỗng chốc sáng lên, tầm mắt di chuyển nhìn bóng dáng Mạnh Lộ đang đứng ngoài ban công xem bồn hoa.

“Tuy rằng quen biết không lâu, nhưng tôi cũng nhận ra được Mạnh Lộ … có hơi chậm hiểu.” Hạ Lưu cũng nhìn về phía Mạnh Lộ, cười thản nhiên: “Tôi đoán ngày thường Phùng tiên sinh cũng rất đau đầu vì cô ấy phải không?”

Trong nguyên tác, Phùng Viễn và Hạ Lưu giống nhau, đều là tiêu biểu cho kiểu người “trong lòng có tình nhưng không dám nói ra”, chỉ biết yên lặng ở bên cạnh bảo vệ người ta hơn mười năm, cho tới chết cũng không dám thổ lộ.

Đều là vì quá yêu cho nên sợ hãi, sợ hãi sau khi bị cự tuyệt thì ngay cả cơ hội làm bạn bè cũng không thể.

Gặp chuyện có liên quan đến Mạnh Lộ, dù bình thường ở công ty Phùng Viễn khôn khéo như hồ ly, giờ phút này cũng trở nên vô cùng ngây thơ. Nhớ tới Mạnh Lộ ngày thường luôn thẳng thắn đáng yêu, tươi cười của hắn càng trở nên chân thành.

Đáng tiếc …

Cô ấy giống như cái gì cũng đều không hiểu …

Nghĩ đến Mạnh Lộ tính tình ngốc nghếch, trong lòng Phùng Viễn lại dấy lên chua xót.

“Mạnh Lộ là một cô gái tốt.” Hạ Lưu cảm khái, rồi lại giống như vui đùa nói một câu: “Phùng tiên sinh phải biết quý trọng, đừng để cô ấy bị người khác bắt cóc mất đấy nhé.”

Nghe thấy mấy câu này, Phùng Viễn thoáng nhìn Hạ Lưu, thấy cô vẫn thản nhiên, giống như lời vừa rồi chỉ là vô tình nói ra.

“Đa tạ Hạ tiểu thư đã nhắc nhở.” Phùng Viễn mỉm cười ôn hòa đáp lại, so với sự xa lạ lúc đầu thì bây giờ có vẻ chân thành hơn.

“Hạ Lưu, cô chuẩn bị nhiều thức ăn đến vậy à!” Mạnh Lộ hưng phấn nhìn một bàn đầy thức ăn rồi giơ ngón cái tán thưởng Hạ Lưu: “Xem ra tay nghề của cậu rất giỏi, chúng ta có thể ăn được rồi chứ! ”

Hạ Lưu cười nhìn Mạnh Lộ, lắc đầu nói: “Chưa được, tối nay tôi còn mời một người nữa, muốn giới thiệu với cô.”

Mạnh Lộ nghe tới đây lại càng nổi lên hứng thú, truy hỏi Hạ Lưu tới cùng: “Là bạn trai của Hạ Lưu phải không? Hai người hẹn hò bao lâu rồi?”

Hạ Lưu chỉ cười không đáp lại nhìn Mạnh Lộ, người kia nhìn thấy phản ứng này của cô, tuy rằng không nghe được chính miệng cô thừa nhận nhưng suy đoán trong lòng càng thêm chắc chắn.

Chỉ là, thời điểm kim đồng hồ treo trên tường chạy từ bảy giờ đến bảy rưỡi, hứng thú của Mạnh Lộ từ từ trở thành không kiên nhẫn, Phùng Viễn và Hạ Lưu phải nhẹ nhàng trấn an một lúc lâu mới khiến cơn tức của Mạnh Lộ dịu xuống được.

Lại qua mười phút nữa, sắc mặt của Mạnh Lộ càng trở nên khó coi, Hạ Lưu nhẹ vỗ lưng cô, nhìn đồng hồ rồi đứng dậy nói: “Mình đi hâm nóng lại đồ ăn, chắc anh ấy cũng sắp đến.”

Nhìn bóng dáng Hạ Lưu vất vả bưng bát đĩa đi tới đi lui, Mạnh Lộ cũng cảm thấy hơi ngại, không biết nên nói cái gì, cắn môi chuẩn bị đứng lên phụ Hạ Lưu bưng thức ăn vào phòng bếp.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Mạnh Lộ ngăn Hạ Lưu lại, tự mình đi mở cửa.

Bốn mắt nhìn nhau…

Giống như vận mệnh dẫn dắt, hai người không nói gì, chỉ im lặng nhìn đối phương, cũng không có bất kì động tác dư thừa nào.

Tác dụng của lực hấp dẫn giữa nam nữ chính….rốt cục cũng xuất hiện rồi.

Hạ Lưu lẳng lặng nhìn bọn họ, không chút lưu tình liền phá vỡ trạng thái trao đổi ánh mắt giữa họ.

“Anh làm việc vất vả rồi.” Hạ Lưu tươi cười vẫy tay chào hỏi Lê Phong, “Chờ một chút, tôi đi hâm nóng đồ ăn.”

Vốn chỉ là hai câu nói bình thường, nhưng qua tai Phùng Viễn và Mạnh Lộ, cả hai đều rất đương nhiên cho rằng quan hệ của hai người kia rất thân thiết.

Phùng Viễn nhìn qua, thấy rõ bộ dáng của người đến liền nở nụ cười không rõ ý tứ: “Lê tổng, không ngờ ở chỗ này lại gặp được anh.”

Thật sự là âm hồn bất tán.

Nghe thấy lời này, ánh mắt Lê Phong liền dời khỏi Mạnh Lộ, thấy đối thủ đối đầu đáng ghét Phùng Viễn. Im lặng một lát, Lê Phong cũng đẩy cửa tiến vào, dựa vào ưu thế cơ thể, Lê Phong liền dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống Phùng Viễn.

“Phùng tổng nên tự trọng, chúng ta không thân quen.”

Tất cả khí chất cao lãnh lập tức được bày ra.

Không hổ là đối thủ một mất một còn trên thương trường, trong kịch bản gốc còn có tình trường, hai bên vừa chạm mặt nhau liền lập tức khai chiến.

Nghe Phùng Viễn xưng hô, Mạnh Lộ ngay tức khắc hiểu ra người này chính là “đối thủ một mất một còn của A Viễn”, “vị sếp tổng đụng xe vào Hạ Lưu mà không chịu trách nhiệm”, “ bạn trai của Hạ Lưu khiến mọi người phải chờ lâu”, “đàn ông tồi thái độ còn ngạo mạn không có trách nhiệm”…

Nháy mắt, tất cả những hình tượng xấu xa tích lũy từ trước đó liền rào rào rơi xuống người đàn ông trước mắt, cái cảm giác tim đập nhanh trong lúc đối mắt đều bị cuốn trôi sạch.

Mạnh Lộ không khách khí hừ lạnh, vốn tính tình thẳng thắn nên trực tiếp dùng giọng điệu châm chọc: “Ôi, tôi còn tưởng là nhân vật lớn nào, hóa ra là Lê tổng nha, cũng phải thôi, người ta đường đường là tổng giám đốc của xí nghiệp Lê thị mà, đương nhiên không giống với những người bình thường như chúng tôi rồi.”

Lê Phong nhíu mày, hảo cảm trong chớp mắt kia lập tức tan thành mây khói, chỉ cảm thấy phiền chán.

Hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua Mạnh Lộ, không nói gì.

“À, bởi vì xe của anh nên hiện tại chân Hạ Lưu vẫn còn rất đau, đi đứng cũng bất tiện, anh thì tốt rồi, đến thăm nhà còn ra vẻ ta đây với cô ấy cơ đấy.”

Nhắc đến vết thương ở chân Hạ Lưu, Lê Phong đột nhiên nhớ tới cô gái đột nhiên lao ra hôm đó … giống như là người này?

Nghĩ tới đây, Lê Phong càng thêm chán ghét Mạnh Lộ, đôi môi tinh tế hơi hé ra.

“Câm miệng.”

Hai chữ này phát ra, không khí trong nháy mắt liền đông lạnh.

Phùng Viễn kéo Mạnh Lộ về phía sau che chở, ánh mắt bất thiện nhìn Lê Phong, hừ lạnh: “Lê tổng thật lợi hại, uy phong ở công ty đã quen nên ở đây cũng muốn thể hiện?”

Lê Phong không đáp lời, xem Phùng Viễn như không tồn tại đi vòng qua, tự mình ngồi xuống sô pha, thảnh thơi nhấc chân bắt chéo, cầm điều khiển từ xa chuyển kênh ti vi.

Mạnh Lộ được nuông chiều từ nhỏ sao chịu nổi loại uất ức này, Lê Phong ra vẻ cao cao tại thượng như vậy càng khiến cô bị kích thích. Thời điểm Mạnh Lộ đang chuẩn bị xông lên tranh luận với anh ta thì nghe thấy giọng nói ôn hòa truyền ra từ phòng bếp của Hạ Lưu.

“Đồ ăn đã hâm nóng xong rồi, chuẩn bị ăn cơm thôi.”

Hạ Lưu đặc biệt dịu dàng nhìn Lê Phong, sau đó lại trừng mắt: “Hôm nay lại quên rửa tay nữa sao?”

Nghĩ tới kí ức vui vẻ ngày hôm qua, nét mặt của Lê Phong hơi dịu xuống, ngoan ngoãn đi rửa tay.

Bầu không khí lúc bốn người cùng ngồi ăn cơm cực kỳ quái dị. Hạ Lưu biết rõ mối quan hệ giữa bọ họ nên thường nói chuyện để xoa dịu bầu không khí này.

Cũng may tay nghề của Hạ Lưu không tồi, ba người kia dù thường ăn mĩ vị nhưng cũng không ăn được như thức ăn ở đây. Cuối cùng cũng không xuất hiện cảnh tượng khôi hài đập chén ném bát.

Lúc đưa Mạnh Lộ và Phùng Viễn ra cửa, Hạ Lưu thấy cô ấy nhìn Lê Phong ngồi trên sô pha quay lưng về phía bọn họ xem ti vi liền tỏ vẻ muốn nói lại thôi.

“Làm sao vậy?”

“Anh ta không phải người tốt, Hạ Lưu à, cô nên suy nghĩ lại đi.”

Thấy Mạnh Lộ ra vẻ ghét bỏ, Hạ Lưu nhướng mày nhìn Phùng Viễn, ám chỉ: “Cô ấy, cũng phải nhìn lại đi, người ta ở ngay trước mắt mà không thèm để ý.”

“Cô nói linh tinh cái gì vậy, tôi và A Viễn là bạn tốt! Bạn tốt!”

Trong nháy mắt đó, vẻ mặt Phùng Viễn có chút ảm đạm.

Hạ Lưu cũng không lại vạch trần, cười cười tạm biệt hai người Mạnh Lộ.

“Lê tổng, anh có muốn ăn táo không?”

Trở lại sô pha, Hạ Lưu quơ quơ quả táo đỏ rực trong tay nhìn Lê Phong, thấy hắn có vẻ không từ chối liền bắt đầu gọt vỏ.

Âm thanh tivi quá nhỏ, hai người cũng không nói chuyện cho nên trong phòng lại trở nên cực kỳ yên tĩnh.

“Xin lỗi.” Cô đột nhiên lên tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh này.

“Tôi không biết bạn trai của Mạnh Lộ là Phùng Viễn, tôi chỉ là… chỉ là muốn giới thiệu bạn của tôi với anh thôi.”

Thanh âm của cô càng ngày càng thấp, khi ngẩng đầu, trong mắt ngập tràn áy náy.

“Không sao.” Lê Phong hơi mím môi, nhìn thoáng qua cô rồi lại tiếp tục xem tivi.

Một lúc sau.

Lê Phong đột nhiên mở miệng: “Vết thương ở chân em?”

Ánh mắt vẫn đang nhìn vào tivi, chỉ là âm thanh khi nói ra câu hỏi này có chút mất tự nhiên.

“Còn hơi đau, nhưng cũng sắp khỏi rồi.”

Hạ Lưu cẩn thận cắt táo thành từng miếng nhỏ, xếp vào trong đĩa, đưa tới trước mặt Lê Phong.

Hắn cúi đầu nhìn miếng táo một hồi lâu nhưng vẫn không động.

Tựa hồ nhớ tới điều gì, Hạ Lưu thở nhẹ một tiếng, lấy que tăm bên cạnh ra, cắm vào miếng táo rồi đưa tới trước mặt Lê Phong.

Lê Phong ngẩn ra, nhìn cô.

Trong đôi mắt kia chỉ có ý cười ôn hòa giống như hồ nước trong suốt.

Phút chốc này lại giống như vĩnh hằng.

[Chúc mừng cô đạt được 15 điểm độ hảo cảm, độ hảo cảm hiện tại là 75]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui