Edit: Aya Shinta
Tuy xe ngựa chưa hề để bọn họ bại lộ ở trong tầm mắt kẻ địch, nhưng cũng quá mức chật hẹp, không cách nào triển khai quyền cước.
"Vết thương ngay chân đã ổn, những ánh mắt nhìn chằm chằm người cũng thật là không thể chờ đợi được nữa a."
Bùi Tuân ôm Cố Thanh Trạch phi thân mà ra, mang theo vài lời với giọng điệu trêu tức nói rằng, "Chờ ở một bên, đừng phụ tâm huyết của ta, cứu người cũng không dễ dàng."
Cố Thanh Trạch nhìn bóng lưng nam nhân, ánh mắt hơi ngơ ngác.
"Vương gia!" Ám vệ dồn dập hiện thân, tên cầm đầu Hành Lập một tấc cũng không rời theo sát ở bên người Cố Thanh Trạch, đồng thời ánh mắt không cách đất nhìn đám người mặc áo đen dang giao thủ, "Võ công đám người kia xem ra cũng như giang hồ nhân sĩ, nghe nói Tam Vương gia..."
"Hành Lập." Cố Thanh Trạch bỗng nhiên lên tiếng chặn lời hắn, "Ngươi, đi bảo vệ Bùi thần y."
Hành Lập biểu hiện kinh ngạc, "Chuyện này... Vương gia, an toàn của ngài mới là số một!" Hắn ngẩng đầu lén lút xem xét một chút sắc mặt càng thâm trầm của Cố Thanh Trạch, yếu giọng đi: "Thân thủ Bùi thần y xem ra không sai, sẽ không quá phải lo."
"Vậy ý của ngươi là võ công bản vương không bằng hắn?" Cặp mắt hoa đào kia hơi thoáng đưa qua, hơi nhíu lông mày dị thường câu người, chỉ là giờ khắc này Hành Lập vô tâm đi thưởng thức thịnh thế mỹ nhan của chủ tử nhà mình, ý lạnh bên trong giọng nói kia khiến hắn đông cứng, khí thế không giận tự uy ép tới hắn hầu như không thở nổi.
Song, ý nghĩ Hành Lập vẫn kiên định: "Thuộc hạ không có ý này, thỉnh Vương gia thứ tội! Thuộc hạ có nhiệm vụ là bảo vệ Vương gia, không có đạo lý đi bảo vệ những người khác. Nếu Vương gia muốn trừng phạt thuộc hạ, thuộc hạ cũng không một câu oán hận."
Cố Thanh Trạch chuyển ánh mắt, nhẹ giọng cười cợt. Ở trong ánh mắt kinh ngạc của Hành lập mà phi thân về phía Bùi Tuân, một chưởng bổ ra đến mũi tên đang công kích Bùi Tuân.
Bùi Tuân thuận thế ôm Cố Thanh Trạch qua, mặt mày mỉm cười, không chút tự giác vào trong lúc nguy hiểm: "Đây xem như là đầu hoài tống bão* sao?"
"Câm miệng!" Cố Thanh Trạch vừa thấy bộ dạng vị này hững hờ lại trêu đùa, bất luận làm sao cũng không thể duy trì mỉm cười, chỉ là lạnh mặt nói: "Bản vương chỉ là không muốn nợ nhân tình của người khác. Huống hồ, những người mặc áo đen này nhắm về phía bản vương, đúng là để thần y sinh tai bay vạ gió."
Bùi Tuân cười khẽ, không phản bác Cố Thanh Trạch. Hắn liếc mắt nhìn chung quanh, tiện tay móc ra một viên đạn tinh tế loại nhỏ, "Để người của ngươi đi ra."
Cố Thanh Trạch sửng sốt một chút, dư quang liếc về phía thứ đồ đen thui trên tay Bùi Tuân, theo bản năng mà lựa chọn tin tưởng hắn, vận công giương giọng: "Hành Lập, các ngươi đều ngừng tay, đến phía sau bản vương."
Chờ người của mình rút đi, kẻ địch còn đang mơ hồ, Bùi Tuân ném cái viên đạn tinh tế này, "Xèo --" một tiếng, đạn tinh tế rơi xuống đất, từ giữa bốc lên khói đặc, một, hai cái, . . . , một nhóm lớn người mặc áo đen ngã xuống đất, mất đi ý thức.
Hồ Thất: Má ơi, ta còn tưởng rằng là bom.
Bùi Tuân: Vị diện tan vỡ, vợ ta chết. Ngươi cho rằng ta sẽ ngốc như vậy? Có điều là khói mê hồn thôi, bởi vì là xuất phẩm của Dạ Khiêm, dược hiệu khá mạnh.
Hồ Thất: ... Gần đây ngài đào đồ vật hơi nhiều!
Bùi Tuân: Sách, thân là nguyên soái Tinh Tế, sao có thể tay không đi vị diện khác.
Hồ Thất: -- hệ thống đã chặn ngài, có việc xin mời hai tiếng sau nhắn lại.
"Ngươi thích?" Thấy tầm mắt Cố Thanh Trạch rơi vào cái viên đạn tinh tế mất đi hiệu quả, Bùi Tuân ôm y từ từ rơi xuống đất, lại từ tốn lên tiếng, "Nếu thích, có thể đưa ngươi một viên."
Cố Thanh Trạch ép buộc chính mình thu tầm mắt từ nụ cười xán lạn của Bùi Tuân lại, đẩy hắn ra, kéo dãn khoảng cách của hai người, lúc này mới xoay người biện hộ với một đám đang trợn mắt ngoác mồm ám: "Hành Lập, tiêu hủy vật kia."
Hành lập sửng sốt một chút, rất nhanh hiểu được ý tứ Cố Thanh Trạch, "Vâng, Vương gia."
"Mấy người các ngươi, mang bọn họ về thẩm vấn."
Bùi Tuân chậm rãi tiến đến bên người Cố Thanh Trạch, lấy ra một viên đạn tinh tế khác, ánh mắt nhẹ nhàng, đáy mắt tràn ra ý cười: "Cho ngươi."
Cố Thanh Trạch nhìn cái viên viên đạn tinh tế này, lại nhìn Bùi Tuân, luôn cảm thấy sự tình đang phát triển theo một phương hướng kỳ quái.
Bởi vì quanh năm ở trong phủ, màu da y trắng hơn nhiều so với người bình thường, cùng với tuyết trên đất hòa làm một thể. Cánh tay thon dài rõ ràng giơ lên tầm hai giây, liền cứng còng giữa không trung, nội tâm giãy dụa.
"Đưa ngươi." Tiếng cười khẽ của Bùi Tuân truyền đến, một viên hình cầu bị nhét vào lòng bàn tay, còn có đầu ngón tay vội vã đụng vào mà lưu lại độ ấm.
*Đầu hoài tống bão: Ám chỉ hành động chủ động ôm ấp yêu thương nhưng vì mục đích khác