Tìm Kiếm Nam Chủ Đa Nhân Cách

Edit: Ngọc Ngân

Cố Thanh Trạch hơi nghiêng đầu, đột nhiên đôi mắt của nam tử rõ ràng trước mặt hắn, có thể là chưa nghỉ ngơi tốt, hơi mệt mỏi.

Trong lúc đó hơi thở ấm áp mềm mại phun ở cổ, cơ thể hắn cứng đến không dám nhúc nhích nửa phần, sợ làm Bùi Tuấn thức giấc.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng lại có vài phần tức giận, có chút bất đắc dĩ.

Hắn như thế lại bỏ qua lòng nghi ngờ của chính mình, tín nhiệm Bùi Tuấn như vậy, cùng cậu nghe những việc này, tên gia hỏa này lại trong thời khắc quan trọng như vậy ngủ rồi?

Hoành Duyệt lúc trước không phải không nhắc nhở qua chính mình, tuy Bùi Tuấn do Hoàng Đế mời đến chữa trị hai chân cho mình, nhưng không thể đảm bảo rằng cậu từ sớm đã cấu kết cùng những kẻ nhìn chằm chằm vào ngôi vị Thái tử này, hắn tín nhiệm cậu như thế, không thể nghi ngờ là dẫn sói vào nhà, dưỡng hổ vi loạn.
1


Nhưng những khi cậu ở đây tất cả đều biến thành tín nhiệm.

Một loại khó diễn tả được mà tin cậy đến khó hiểu.

“Vương gia, để thuộc hạ đem….” Hoành Lập lên tiếng nói, hắn đi theo bên người Vương gia lâu như vậy, không có người nào gan lớn đến như vây mà tùy ý dựa vào Vương gia ngủ, hay vị hôn thê Gia Cát Ngọc Kiều của Vương gia đều phải cố kỵ tám phần.

Lời nói của hắn còn chưa nói xong, liền bị Cố Thanh Thạch  nhàn nhạt đánh gãy.

“Mang theo hắn đi xuống, cẩn thận một chút.”

Hoành Lập vừa nghe thấy, lo lắng tức khắc buông xuống, hắn rất sợ Vương gia nhất thời mềm lòng mà để Bùi thần y ở lại.

Hoành Duyệt đồng thời bước lên giúp Hoành Lập nâng Bùi Tuân dậy. Chỉ là động tác còn chưa hoàn thành nửa phần thì Bùi Tuân đang ngủ say bỗng vươn hai tay ôm chặt lấy eo của Cố Thanh Trạch, làm người khác không thể nhúc nhích nửa phần.

Cố Thanh Trạch nhịn không được mà nhíu mày, người này nội công lại thâm hậu như vậy.

Mặt Hoành Lập hoảng hốt “Vương gia, thuộc hạ lập tức đem Bùi thần y đánh thức.”


Cố Thanh Trạch chán nản “Đem hắn đánh ra ngoài……..” Hắn đường đường là Vương gia, thế nhưng lại bị nam tử cùng tuổi ngang nhiên ăn đậu hũ, vẫn khong thể phản kháng, quả thưc là khuất nhục.

“Nếu ngươi sai người đánh ta ra ngoài, ta liền đem chuyện ta hôn ngươi nói cho người khác biết.” Là Bùi Tuân trầm thấp cố tình đè thấp âm thanh nói bên tai, mang theo vài ý cười “Dù sao ta không có sợ chết.”

Âm thanh này chỉ có một mình Cố Thanh Trạch nghe được.

Hoành Lập nhìn thấy sắc mặt của Cố Thanh Trạch bỗng nhiên trở nên càng âm trầm, còn tưởng là chính mình không lập tức đem Bùi Tuân đi làm chủ tử tức giận, vội vàng tiến lên muốn kéo Bùi Tuân ra.

Cố Thanh Trạch bỗng nhiên giơ tay ngăn hắn lại, sắc mặt khôi phục bình tĩnh, chỉ là lửa giận trong lòng không áp xuống nhanh như vậy “Các người đi ra trước đi.”

Hắn nghiêng đầu, xoa xoa huyệt Thái Dương, than nhẹ: “Bổn vương sẽ tự xử lý.”

Cố Thanh Trạch dừng một chút, lại nói thêm một câu “Lệnh cho ám vệ đều đến canh giữ bên ngoài viện, không có mệnh lệnh cảu bổn vương, không được đến gần.”


Hoành Duyệt cùng Hoành Lập nhìn nhau, không biết vì sao thái độ của Cố Thanh Trạch lại trở nên như vậy, nhưng mệnh lệnh cảu chủ tử bọn họ chỉ có thể nghe theo. Cung kính gật đầu “Vâng, thuộc hạ xin cao lui.”

Đến khi hai người cùng ám vệ dều rời đi, Cố Thanh Trạch mới từ từ đứng dậy, trong con ngươi mang theo hai ngọn lửa giận “Vì sao lại lừa gạt bổn vương là ngươi đang ngủ?”

Bởi vì hắn bất ngờ đứng dậy, thân mình Bùi Tuân lập tức không có chống đỡ, suýt nữa xuống đất, cũng may cậu nhanh tay lẹ mắt nắm lấy tay vịn của ghế, mặt không đổi sắc mà sửa lại xiêm y, miễn cưỡng dựa vào. “Ừm? Sao ngươi không hỏi ta chuyện ta hôn ngươi.”

Ý cười từ môi cậu tràn ra, đôi mắt sáng lên, biểu tình có vài phần yêu nghiệt “Thì ra ngươi cũng biết.”

Sắc mặt Cố Thanh Trạch ửng đỏ, nhưng thực nhanh liền đen xuống, ngữ khí lạnh lẽo “Bùi Tuân, đừng tưởng rằng ngươi cứu bổn vương, thì bổn vương không dám làm gì ngươi!”

Bùi Tuân chậm rãi đứng lên, cánh tay thon dài trắng nõn chậm rãi đặt bên hông, mỉm cười nhìn Cố Thanh Trạch, đồng thời cởi đai lưng của mình, quần áo lỏng lẻo “Ta không ngại, tới……….”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận