Edit: Aya Shinta
Lại qua mấy ngày, tiết trời đã ấm lại, Bùi Tuân mới gặp lại Cố Thanh Trạch.
Được chữa trị bởi dược liệu trong không gian của hắn, gần đây khí sắc Cố Thanh Trạch tốt hơn rất nhiều so với người bình thường đều, nói là "bước đi như bay" thì cũng không nói quá.
Bùi Tuân ưu thương nghĩ, hắn không bao giờ có thể lấy cái lý do "chân cẳng không tiện" để ôm y nữa.
Đến khi hắn phục hồi tinh thần lại, đã ở trên xe ngựa Cửu vương phủ, bên tai là tiếng bánh xe, thấp thoáng có tiếng náo động ồn ào trên phố xá sầm uất, duy nhất cái vị trước mặt đây, không nói một lời, an an tĩnh tĩnh mà giống như một tác phẩm điêu khắc.
Tính toán dạo Thịnh Kinh tầm ba ngày, đầu tiên là tửu lâu mà mỗi người tại Thịnh Kinh đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Ở đây thì mỗi đầu bếp danh dương thiên hạ, mỗi người đều chỉ lo một món ăn. Tửu lâu này, mỗi một món đều có khẩu vị khác nhau, nhưng đều có một điểm giống nhau, đó chính là rất ngon.
Tự nhiên, mỗi một món ăn đều có giá cả vô cùng đắt đỏ, người bình thường ăn không nổi, ngay cả một ít đại quan quý nhân tới ăn cơm đều phải đặt tiền trước.
Còn chưa tới tửu lầu, Bùi Tuân suy nghĩ nên làm chút gì đó.
Dọc theo đường đi đều rất yên lặng, đó không phải là tác phong của Bùi Tuân, cũng không phải nói hắn không thích an tĩnh, chỉ là ở bên Cố Thanh Trạch, Bùi Tuân cảm thấy không làm chút gì thì chính là đang lãng phí thời gian.
Trước khi thành hôn với Cố Thanh Trạch, Bùi Tuân có thể nói là trăm công ngàn việc. Thậm chí hắn nghĩ có Cố Thanh Trạch ở bên người, chẳng sợ công vụ chồng chất mỗi ngày, đều có thể ôm y nói chuyện tâm sự, hoặc là thoát quần áo làm gì đó, chẳng là cái thá gì mà không thể. Tóm lại không thể chỉ xử lý cái mớ công vụ nhàm chán này.
Chẳng qua......
Ngồi ở đối diện gia hỏa này, thần sắc bình đạm mà rót trà, tư thái nhàn nhã, dung nhan thanh tuyển, bề ngoài rất đẹp mắt, cùng cách tường tinh xảo trong xe ngựa tạo thành một bức tú mĩ đan thanh. Khiến Bùi Tuân có loại ảo giác rằng gia hỏa này không hợp với thế gian này, cũng không phải không hợp, mà là cảm giác độc nhất thuộc về Cố Thanh Trạch.
Mà còn mình, bị vứt bỏ ở ngoài này.
Đột nhiên một tiếng hừ nhẹ vang lên, khiến Cố Thanh Trạch chú ý tới.
"Ngươi đang làm cái gì?"
Cố Thanh Trạch khẽ nhíu mày, nhìn Bùi Tuân đột nhiên đứng dậy, đầu hắn đã trực tiếp đụng phải trần xe ngựa.
"Hừ, không khí nơi này không tốt, muốn đổi vị trí." Ngay sau đó thấy Bùi Tuân khom người đi đến bên cạnh người mình rồi ngồi xuống, tiếp tục than thở một tiếng, "Vẫn là không khí nơi này tốt, có một mùi hương nhàn nhạt, rất dễ ngửi."
Cố Thanh Trạch không tán đồng nghiêng đầu, liền nhìn thấy đôi mắt thâm thuý của Bùi Tuân, sinh động mà có thần, không biết hắn nói mùi hương trong xe ngựa dễ ngửi, hay là nói chính mình thơm.
Tức khắc có loại ảo giác bị đùa giỡn, hai má bất tri bất giác liền đỏ ửng. Chỉ là nhanh chóng lại rút đi, trong mắt nhiễm vài phần bất đắc dĩ, "Nghiêm trang mà nói hươu nói vượn, ngươi và ta ngồi cùng cái xe ngựa, không khí đều giống nhau, sao vị trí trước đó thì không khí lại không tốt?"
Vừa mới đụng tới trần xe ngựa thì còn chưa cảm thấy đau đầu, hiện nay lại có một cơn đau truyền đến, Bùi Tuân theo bản năng đưa tay xoa xoa, trả lời: "Không biết vì sao, cảm thấy không khí bên cạnh ngươi rất dễ chịu a."
Hoá ra lời vừa rồi không phải ảo giác.
Cố Thanh Trạch "phụt" một tiếng, bỗng nhiên khẽ cười nói, "Ta còn tưởng rằng ngươi không đau."
Y nói, đưa tay sờ ám cách trong xe ngựa, lấy ra một cái lọ màu đen, lấy chút bột phấn rồi trực tiếp bôi lên chỗ Bùi Tuân đụng vào, nhẹ nhàng xoa, "Đây là phụ hoàng ban cho ta, từ Tây Vực tiến cống."
Cảm giác được động tác ôn nhu của đối phương, trong mắt Bùi Tuân hiện lên vài phần hoài niệm, thong thả, bên môi tràn ra một nụ cười mỉm mang theo hạnh phúc cùng sung sướng.