Tìm Kiếm Nam Chủ Đa Nhân Cách

Edit: Aya Shinta

Trên đường có những quầy bán hàng, tiếng rao hàng không dứt bên tai.

Bùi Tuân kéo Cố Thanh Trạch đi tới trước một quan nhỏ bán mặt nạ, vẻ mặt mừng rỡ chọn tới chọn lui.

Cố Thanh Trạch muốn vung tay áo mà đi, nhưng suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy mua một cái mặt nạ rất tốt, chí ít có thể che khuất mặt của mình, miễn cho cái tên này lại làm ra hành động gì thì chính mình mất mặt theo.

Bùi Tuân chọn cho mình một mặt nạ hồ ly, đồng thời lại chọn cho Cố Thanh Trạch một mặt nạ thỏ, "Cho ngươi."

Cố Thanh Trạch: ". . ." Có thể từ chối không?

Y ho nhẹ một hồi, "Thần y, cái này tựa hồ không phù hợp với hình tượng bản vương?"

Bùi Tuân lộ ra một vẻ mặt "không thể nào", tiện đà khẽ mỉm cười, "Ở trong lòng ta thì ngươi chính là như vậy."


"Phốc."

Bên cạnh, bỗng nhiên vang lên một tiếng cười thấp.

Là một người đi đường mang mặt nạ Hoa thần, nhìn cách ăn mặc, hẳn là một nữ tử.

Ban đêm không thể sáng sủa như ban ngày được, dù cho có đèn có đuốc, cũng làm cho vành tai ửng đỏ của Cố Thanh Trạch chìm vào trong bóng đêm, không bị người khác nhìn thấy.

Y dùng sức đoạt lấy mặt nạ thỏ trên tay Bùi Tuân trên, trực tiếp đeo vào, sau đó lấy ra một nén bạc từ trong lồng ngực rồi đặt ở trước sạp hàng, dùng tông trầm thấp nói rằng: "Không cần trả lại."

Nói, liền xoay người rời đi.

Cái nữ tử đeo mặt nạ Hoa thần chậm rãi đi tới bên cạnh Bùi Tuân, cùng hắn nhìn bóng lưng đang rời đi của Cố Thanh Trạch, cười hỏi: "Ngươi, không phải là thích vị công tử kia rồi chứ?"

Gia Cát Ngọc Kiều?

Giọng nói cũng không biết biến hóa, coi thường hắn nghe không thấu?

Bùi Tuân quay đầu nhìn nàng một cái, ngược lại hơi cúi đầu đeo mặt nạ hồ ly kia lên, sau đó mới lên tiếng, "Nếu ta nói thích, vậy thì thế nào? Nếu không thích, vậy thì như thế nào?"

Dưới mặt nạ, đôi bên đều không nhìn thấy vẻ mặt của nhau, chỉ có thể dựa vào trong giọng nói để phán đoán hỉ nộ của đối phương.

"Nếu thích, ta có thể giúp ngươi a."

Lần thứ nhất, Bùi Tuân cảm thấy âm thanh này khác nào tiếng trời.


Bùi Tuân cười khẽ một tiếng, "Đuổi được." Cuối cùng, lại bổ sung thêm một câu, "Nhớ phải đổi giọng."

Gia Cát Ngọc Kiều ngẩn người, sau đó mới phản ứng được lời nói của hắn, nhìn bóng lưng Bùi Tuân càng đi càng xa, vội vã chạy bước nhỏ đuổi theo, "Này? Làm sao lại nhận ra ta."

Hắn cười trả lời, "Nhạy bén giữa tình địch với nhau."

Gia Cát Ngọc Kiều: "Kỳ thực so với Cố Thanh Trạch, ta càng thích người như ngươi vậy."

"Vậy ngươi tuyệt vọng đi." Bùi Tuân mỉm cười, "Ta chỉ thích thỏ trắng nhỏ nhà ta."

"Thỏ trắng nhỏ?" Gia Cát Ngọc Kiều cúi đầu trầm tư, "Dù cho hai chân Cố Thanh Trạch có tàn phế, khi đó cũng không xưng là thỏ trắng nhỏ, làm việc quả quyết, thủ đoạn mạnh mẽ cương quyết, mưu tính sâu xa, hẳn là lão hồ ly mới đúng."

"Đó là đánh giá của người khác đối với y. Ở trong lòng ta, y chính là thỏ trắng nhỏ."

Gia Cát Ngọc Kiều nghẹn họng, thật lâu mới bốc lên một câu, "Ngươi biết giờ khắc này ngươi đang tàn hại một con cẩu độc thân đáng yêu không?" Nói xong, nàng mới phản ứng được hiện tại mình đang ở cổ đại, "A, cái này, ta muốn nói chính là cái kia. . ."

Nàng còn chưa nói hết, liền bị Bùi Tuân cắt ngang, "Ta biết có ý gì, cũng biết ngươi từ đâu tới đây, bởi vì ta giống như ngươi."

Bùi Tuân nhất định không tưởng tượng nổi, dưới cái mặt nạ Hoa thần thì vẻ mặt kia có bao nhiêu đặc sắc.


". . . Ngươi, ngươi, ngươi nói cái gì?"

Nguyên soái đại nhân nghiêng mặt hồ ly nhìn nàng, "Ngươi nên nói một câu, đồng hương thấy đồng hương, nước mắt lưng tròng kìa."

Gia Cát Ngọc Kiều trợn mắt ngoác mồm, vẻ mặt dần dần tan rã, một lát thì mới bình phục tâm tình khiếp sợ xuống, mở miệng nói: "Kỳ thực ta rất muốn ôm ngươi một hồi, biểu đạt sự kích động. Nhưng ta nghĩ, cảm thấy ở đây không quá thỏa đáng, vì vậy dùng ngôn từ biểu đạt. Hả? Ngươi xưng hô như thế nào?"

"Bùi Tuân."

Ném ra hai chữ này, mặt nạ hồ ly trước mắt thoắt một hồi rồi đi ra thật xa.

Gia Cát Ngọc Kiều nhìn hai người đang sóng đôi ở phía trước, bỗng nhiên rõ ràng tại sao chị của lại nói như vậy.

Hình ảnh hai anh chàng đẹp trai cùng nhau, thật con mẹ nó vui tai vui mắt! Dù cho không thấy mặt, nhưng vóc người này, cũng có thể não bổ ra khuôn mặt hai người họ đẹp như hoa a!
1


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận