Tìm Kiếm Nam Chủ Đa Nhân Cách

   Editor: Aya Shinta

Trên cầu Thiên Hồ.

Gia Cát Ngọc Kiều miễn cưỡng dựa lưng trên lan can, trong miệng ngậm kẹo hồ lô, mơ hồ không rõ mà nói chuyện, "Bùi Tuân, ngươi viết tâm nguyện gì vậy?"

Bùi Tuân đứng ngược hướng với nàng, hai tay hững hờ khoát lên thành cầu, hơi cúi người, "Tâm nguyện không phải không thể nói ra được sao? Nói ra liền mất linh."

"Ha ha ha..." Gia Cát Ngọc Kiều nghe vậy, không nhịn được mà cười nói rằng, "Yên tâm đi, tâm nguyện ở cây tục duyên có thể nói ra, căn bản không có nhiều khuôn điều ràng buộc như vậy."

Nàng dừng một lát, lại nói: "Nếu như ngươi không tin, vậy ta nói trước, ta nói trước nha."


"Ta hi vọng mình có thể tìm được một người cùng ta đến già ở chốn này." Tiếng nói trong veo dịu dàng của nữ tử lộ ra mấy phần ngượng ngùng, "Kỳ thực, nam nhân cổ đại tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, tuy ta đã từng đọc không ít truyện xuyên việt, vai nữ chính đều ăn sung mặc sướng, nam chủ cũng một đời một kiếp một đôi nàng, nhưng mà..."

Tay áo bồng bềnh, tóc đen khẽ lay, tản đi nuối tiếc cùng thương xót trong di nguyện tốt đẹp muôn phần của nữ tử, "Ta không cảm thấy mình có thể giống như những nữ chủ kia, nam nhân, có mới nới cũ, người có thể một đời chỉ yêu một người, có thể nói là hiếm như lá mùa thu."

Là một người nắm giữ kịch bản đồng thời lại thích nam nhân, Bùi Tuân cũng không có nhận xét gì đối với lời này của Gia Cát Ngọc Kiều. Dưới mặt nạ hồ ly, bờ môi mỏng hơi cong lên, nở một nụ cười vô cùng kinh diễm, thanh sắc hơi trầm xuống nhưng trong trẻo lành lạnh: "Ngày ta có thể cùng vị kia kết làm Tần Tấn, chính là thời gian ngươi gặp được người hữu duyên."

Gia Cát Ngọc Kiều xì cười nói, "Làm gì đột nhiên lại thành nhà tiên tri."

"Ngươi nhớ kỹ, không chừng một ngày nào đó sẽ trở thành thật." Bùi Tuân thẳng lưng, xoay người lại, nhìn bóng dáng của mọi người đi ngang trên cầu, vệt màu sẫm trong mắt trực tiếp hòa vào trong đêm trăng. Hắn thấp giọng, như là đang lầm bầm lầu bầu, vừa giống như là đang nói với Gia Cát Ngọc Kiều nói: "Gặp được thì phải tóm chặt lấy, tuyệt đối không thể buông tay... Bằng không, lưu lại nỗi hối hận tiếc nuối."

Gia Cát Ngọc Kiều nghe vậy, lắc đầu: "Thực ra ta tin số mệnh, có trong mệnh thì cuối cùng cũng sẽ có, không có thì chớ cưỡng cầu."

Nói xong, liếc mắt thì thấy một nam tử từ cây tục duyên đạp lá mà đi đến, mặt nạ thỏ trắng cùng dáng người của y khác biệt rất lớn, nhưng cực dễ dàng khiến người ta nhận ra y trong đám người.

Nữ tử khẽ kéo lại ống tay áo Bùi Tuân, "Tiểu bạch thỏ của ngươi đến rồi."

Bùi Tuân cười trêu ghẹo nàng, "Không nghe tâm nguyện của ta?"


"Ai nha không nghe, chút tâm tư nhỏ của ngươi, bổn tiểu thư đã sớm nhìn thấu rồi được không?" Gia Cát Ngọc Kiều khinh thường bĩu môi, "Đơn giản chính là có quan hệ với người nào đó chứ gì."

Lại là một tiếng cười khẽ, "Sư muội quả thật là thông minh nhanh trí, huệ chất lan tâm."

"Xùy, ít nói phí lời." Gia Cát Ngọc Kiều hừ lạnh một tiếng, khoát tay nói, "So với ngươi, ta tương đối hiếu kỳ rằng tiểu bạch thỏ đã viết cái gì..."

Dưới mặt nạ hồ ly, nam nhân khẽ cười khổ lên tiếng, "Ta cũng muốn biết."

Vừa dứt lời thì Cố Thanh Trạch đã đi tới trước mặt, dáng người kiên cường như chi lan ngọc thụ, tiếng nói trơn bóng như ngọc, có gió mát phụ họa, thực sự là làm người ta cảm thấy thoải mái đến vạn phần, "Hai vị đợi lâu."

Dưới mặt nạ Hoa thần, Gia Cát Ngọc Kiều giảo hoạt chuyển mắt, sau đó lên tiếng: "Lúc nãy nói với sư huynh rằng tâm nguyện ở cây tục duyên phải nói ra mới linh, không biết Cửu vương gia viết tâm nguyện gì? Có thể nói cho Ngọc Linh cùng sư huynh nghe hay không?"

Cố Thanh Trạch chầm chậm nghiêng đầu, nhàn nhạt nói: "Chỉ là khẩn cầu quốc thái dân an, người nhà an khang thôi, không có gì hay để lấy ra nói."


Đến dưới cây nhân duyên đàm luận quốc gia? Đàm luận người nhà? Cố Thanh Trạch, ngươi đang đùa ta à? ? ?

Gia Cát Ngọc Kiều suýt nữa thì bật thốt lên, cũng còn may là Bùi Tuân đúng lúc đè lại vai nàng, "Sư muội, việc của người khác, không thể hỏi nhiều."

"Cửu vương gia, chúng ta đi thôi, tiếp tục lên phía trước đi dạo." Hắn nói xong, kéo Gia Cát Ngọc Kiều đang dựa vào một bên cầu mà đi về phía trước.

Gia Cát Ngọc Kiều quay đầu lại lườm hắn một cái, trở tay đẩy Bùi Tuân một hồi, làm bộ có vẻ tức giận, kết quả... Bùi Tuân cứ như thế... Rơi vào trong hồ.

Âm thanh rơi xuống nước, vô cùng vang dội.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận