Edit: Aya Shinta
Ngón tay thon dài trắng nõn chậm rãi rút ra mấy cây ngân châm, nếu nhìn kỹ, tay Bùi Tuân ẩn ẩn có vài phần run rẩy.
Hồ Thất: Nguyên soái đại nhân, ngài chính là chiến thần chinh chiến vũ trụ a, ngàn vạn lần đừng túng quá!
Bùi Tuân không đáp lại Hồ Thất, tiện đà tập trung lực chú ý, xác định mấy huyệt vị trên người Cố Thanh Trạch xong, lúc này mới phóng nhân chân trong tay, không nghiêng không lệch, vững chắc mà châm ở nơi nên châm, Bùi Tuân cả kinh ra một thân mồ hôi lạnh, rõ ràng sương mù trong suối nước nóng đều tản ra nhiệt khí.
Cũng may mồ hôi lạnh liền nhanh chóng dung nhập vào trong nước, chưa bị Cố Thanh Trạch phát hiện.
Nháy mắt khi mấy huyệt vị bị kim châm vào, hai chân chợt truyền đến một trận đau đớn, làm y không khỏi cong ngón chân lại, thần kinh căng thẳng, hy vọng đau đớn này mau chóng tan đi.
Nhìn tầm mắt Cố Thanh Trạch từ không trung của dạ lâm mà trở về, rồi lại thoáng nhìn chân mày cau chặt của nam tử, làn nước quanh thân Bùi Tuân di động mà tạo nên một vòng rồi một vòng gợn sóng, hắn cơ hồ muốn cúi người tiến lên, nhưng ở trong nháy mắt, hắn ngừng lại.
Người này, trước nay nội tâm đều không phải vân đạm phong khinh như thế.
Nếu hắn vào giờ phút này tiến lên, sợ là sẽ phản tác dụng.
Bùi Tuân cường ngạnh mà nhịn xuống.
Cảm giác chợt nóng chọt lạnh tán loạn khắp cơ thể, đôi môi Cố Thanh Trạch đang mím chặt lại càng thêm tái nhợt, trên trán đổ mồ hôi lạnh dày đặc, thái độ thanh nhã không gì trong ngày thường, giờ đây thì thần sắc lại có vài phần dữ tợn.
"A --"
Bỗng nhiên Cố Thanh Trạch ngửa mặt lên trời rống giận một tiếng, mấy cây ngân châm trên người bị nội lực y chấn đến mức bay ra, dừng ở khắp nơi, còn có một cây lập tức xạ kích về phía Bùi Tuân, Bùi Tuân vội vàng lắc mình tránh thoát, bước chân như sinh phong vọt tới bên người Cố Thanh Trạch, tiếp được thân mình y vì ngất mà ngả về phía sau, "...... Thanh, Vương gia!"
Bùi Tuân ôm Cố Thanh Trạch bay lên cạnh ao tắm, lấy y phục một bên thay Cố Thanh Trạch mặc vào, chính mình cũng vội vàng mặc y phục, lúc này mới ôm người ôm trên giường nghỉ ngơi đặt ở cạnh ao tắm, "Hồ Thất, quẹt thẻ."
Tình huống như Cố Thanh Trạch thì cá biệt qua canh giờ liền sẽ tỉnh lại, hơn nữa hai chân cũng sẽ khôi phục, thật sự không cần thiết phải mua thuốc ở Thương thành.
Chẳng qua...... Nếu nguyên soái đại nhân thích quẹt thẻ như vậy, nó liền thỏa mãn hắn.
Hồ Thất tặc lưỡi mà cười cười, sau đó nghiêm trang nói: "Thuốc lập tức tới."
Cho Cố Thanh Trạch ăn thuốc xong, thấy sắc mặt y dần dần khôi phục bình thường, trái tim đang loé lửng của Bùi Tuân mới ổn định lại.
Hắn đứng ở bên giường, lẳng lặng nhìn Cố Thanh Trạch nhắm nghiền hai mắt, ánh mắt hơi trầm xuống: "Mọi người đều cho rằng bởi vì em có được huyết mạch đế quốc cổ nên tôi mới cưới em...... Nhưng Thanh Trạch, em nên hiểu rõ, cũng không phải là như thế."
"Thủy Tinh Long Châu vốn nên đặt ở sảnh phụ, vì sao lại xuất hiện ở trong phòng tân hôn, trong lòng cả tôi và em đều biết rõ ràng."
"Mặc dù biết, nhưng tôi không bỏ xuống được, tôi muốn...... Đánh cược một phen."
Bùi Tuân chậm rãi cúi người xuống, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống trên đôi môi nhỏ, ôn nhu tựa như đang ôm lấy trân bảo, như lông chim mềm nhẹ ấm áp, làm ấm áp phiến môi lạnh lẽo này.
Nụ hôn này cũng không dài, không phải bởi vì Bùi Tuân không lưu luyến, ngược lại, hắn sợ không khống chế được chính mình, làm người ta hôn mê, chiếm tiện nghi.
Tóc đen như mực của nam nhân theo động tác cúi người của hắn mà rũ trước người, nhẹ nhàng xẹt qua bàn tay Cố Thanh Trạch đặt bên người, trong thời gian ngắn, ngón tay y khó có thể thấy mà giật giật.
Bùi Tuân thay Cố Thanh Trạch mặc y phục một lần nữa, một kiện lại một kiện, động tác cẩn thận ôn nhu dường như đã làm cả trăm lần, nhưng trời biết hắn đây là lần đầu tiên thay người khác mặc y phục, vẫn là cái loại y phục cổ đại rườm rà này.
Làm xong hết thảy, hắn bỗng nhiên khe khẽ thở dài, chỉnh chỉnh y phục trên người, nhẹ giọng, lại như là đang lầm bầm lầu bầu: "Tôi đi ra ngoài tìm người vào chiếu cố em."