Edit: Aya Shinta
Hôm sau, tuyết ngừng rơi.
Sáng sớm thì hạ nhân liền dọn dẹp tuyết trước cửa.
Một ma ma mặc tố sam nhìn thấy nam nhân đẩy cửa mà ra, bỗng nhiên trợn to hai mắt, rưng rưng: "Vương gia, ngài, ngài rốt cuộc đã đứng lên được!"
Nhưng người tới, một bộ trường bào màu đen làm dáng người thêm đĩnh bạt dong dỏng cao, lông thú màu trắng ở trên người, làm thân thể hàng năm ốm đau của y không đến mức thoạt nhìn thon gầy.
Khuôn mặt như ngọc của người kia đạm nhiên như nước, khóe miệng khẽ nhếch, phác hoạ ra một độ cong chứa ý cười, "Ma ma, làm phiền ngài quan tâm." Từ ma ma là vú nuôi của Cố Thanh Trạch, mặc dù bà là nô, Cố Thanh Trạch vẫn có vài phần kính ý với bà.
Từ ma ma nhìn Cố Thanh Trạch, đôi mắt rưng rưng, lại cười cong mắt, "Thật tốt quá, ma ma cao hứng, rất cao hứng."
Môi Cố Thanh Trạch hé mở, chỉ là nửa tức liền dừng lại, vịn cầu thang đi xuống.
Tròng mắt Từ ma ma xoay chuyển, gạt dòng nước bên khóe mắt, nói: "Vương gia, tin tức hai chân ngài khôi phục chắc chắn đã truyền khắp toàn bộ Thịnh quốc, đại quan quý nhân tới cửa chúc mừng khẳng định không ít, không bằng ngài vào hoàng cung tránh đi?" Cửu vương gia là do bà nuôi lớn lên, y luôn luôn không am hiểu những việc này, cho nên Từ ma ma mới có thể đề nghị như thế.
"Không cần, nếu khách nhân có tặng lễ thì nhận lấy, lát nữa để Hành Tâm chuẩn bị một phần đáp lễ." Cố Thanh Trạch phân phó nói, "Về phía bên ngoài, nói rằng, bổn vương bệnh nặng mới khỏi, cần thời gian tĩnh dưỡng, tạm không gặp khách."
"Lão nô hiểu rồi." Từ ma ma hành lễ, xoay người liền đi tìm Hành Tâm làm việc này.
......
......
Cố Thanh Trạch mới vừa dùng đồ ăn sáng, người trong hoàng cung liền tới, gọi y tiến cung.
Xe ngựa Cửu vương phủ rất nhanh thì hướng tới hoàng cung, Cố Thanh Trạch dựa vào trên vách xe ngựa, nhẹ chợp mắt.
Mỗi người đều biết, Cửu vương gia là nhi tử mà hoàng đế thương yêu nhất, chỉ cần nhìn thấy dấu hiệu Cửu vương phủ trên xe ngựa, thị vệ canh giữ cửa cung cũng sẽ không ngăn cản, càng không cần kiểm tra trong xe ngựa là người phương nào, trực tiếp cho đi.
Cửa ngự thư phòng.
Hai giọng nói quen thuộc truyền vào bên tai Cố Thanh Trạch.
"Ít nhiều thì lão quỷ đề cử cho trẫm Bùi thần y, bằng không chân con ta sợ là cả đời cũng không có biện pháp khỏi hẳn."
"Sư phụ lão nhân gia có giao tình tốt với bệ hạ giao hảo, chút việc nhỏ này thì Hoàng Thượng không cần lo lắng."
Thư phòng, hoàng đế một thân long bào cười nói, "Lão quỷ kia truyền tin, nói ngươi chữa khỏi cho Trạch Nhi liền nhanh chóng về Dược Vương Sơn, tên kia, là sợ trẫm không thả người sao?" Nói xong, thế nhưng còn hừ mũi trừng mắt, "Đã nhiều năm không tới gặp trẫm, liền sợ trẫm bắt mất đồ nhi hắn thương yêu nhất."
Bùi Tuân dừng một chút, câu môi cười nhạt, thần sắc tự nhiên, một chút cũng không có sợ hãi cùng cẩn trọng khi nhìn thấy vua của một nước: "Tính tình sư phụ luôn luôn như thế, thỉnh bệ hạ thông cảm nhiều hơn."
"Trẫm cảm thấy......" Lời hoàng đế còn chưa nói xong, Vệ Viễn trước mặt bỗng nhiên đẩy cửa mà vào, "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Cửu vương gia tới."
Hoàng đế nghe xong, chuyện vừa chuyển, "Trạch Nhi tới? Tiểu Viễn Tử, mau để nó tiến vào."
Cố Thanh Trạch tiến về phía trước, không lộ dấu vết mà liếc liếc mắt về Bùi Tuân đang chơi cờ cùng hoàng đế, thần sắc khó lường, ánh mắt sâu thẳm, "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
Ngay từ đầu thì Bùi Tuân được hoàng đế phái tới trị hai chân của y, giờ phút này không có lên tiếng với y liền vào cung, về công về tư, y đều không nên sinh khí, nhưng hiện tại lại cảm thấy có vài phần tức giận trầm trầm ở trong ngực, giận mà không chỗ phát tiết.
Bùi Tuân đứng dậy hành lễ, "Bái kiến vương gia."
Lời dư thừa, không có.
"Đều ngồi, ngồi, ngồi xuống." Thoạt nhìn thì tâm tình Hoàng đế không tệ, cười ha hả mà tiếp đón Cố Thanh Trạch, Vệ Viễn có mắt vội vàng dọn ghế dựa tới bên người hoàng đế, "Vương gia mời ngồi."
"Trạch Nhi, con có thể khôi phục, trẫm rất là vui mừng." Hoàng đế nói: "Tuy Bùi Tuân không có bất luận chức quan gì trong người, lại là ái đồ của bạn tốt trẫm, lúc trước vội vàng vào kinh chữa bệnh cho con, nghĩ rằng còn chưa có có thể đi dạo ở Thịnh Kinh, vết thương con đã tốt, liền cùng hắn đi một chút."