Mình đã sống ở thành phố Manhattan này suốt 17 năm qua.
Mình đã từng đi ăn dim sum ở khu phố Tàu và bánh pizza ở quán Little Italy.
Mình từng leo lên nóc tòa nhà Empire State và tượng Nữ thần tự do.
Mình đã lần ra tổ tiên của rmình khi lần đầu tiên đặt chân tới đất nước này (từ Anh, bên đằng bố và từ Hungary, bên đằng mẹ), thông qua Đảo Ellis – hòn đảo của những người di cư.
Mình từng bỏ hàng giờ đồng hồ đắm chìm trong hiệu sách Strand – hiệu sách cũ lớn nhất thế giới.
Mình từng ăn sáng tại tiệm Tiffany danh tiếng (món bánh vòng trên đường tới Bảo tàng Nghệ thuật Hiện đại cùng Christopher) và chiêm ngưỡng rất nhiều bức tranh nổi tiếng ở đây (không thể tin nổi họ chẳng cần tới sự trợ giúp của máy tính và đồ họa để vẽ nên những bức tranh sống động như vậy).
Mình đã từng đi tàu điện ngầm tới Đảo Coney, chơi đạp vịt ở Công viên Trung tâm và trượt băng (mặc dù không giỏi lắm) ở công viên Rockefeller.
Mình thậm chí còn từng đi dạo quanh tòa nhà Trung tâm Thương mại Thế giới, hồi nó vẫn còn nguyên vẹn và chưa biến thành Ground Zero.
Nhưng mình chưa từng bao giờ ngồi đằng sau xe máy cùng một anh chàng điển trai và vi vu khắp đại lộ số 4.
Thì ra trên đời vẫn còn có phương thức đi lại hay ho đến vậy.
Nó tuyệt vời hơn đứt các cách di chuyển khác trước giờ của mình – là tàu điện ngầm và đi bộ.
Mặc dù gió thổi vào mặt mình làm mắt mũi mình cay xè lên như bị xát ớt – và Cosabella đang phải rúm ró nép trong tà áo của mình – nhưng cảm giác được luồn lách trên đường như thế này thật là sảng khoái.
… và nhất là cảm nhận được hơi ấm từ lưng anh Gabriel qua làn áo khoác cùng nụ cười rạng rỡ như ánh Mặt Trời của anh mỗi khi ngoảnh đầu lại xem mình có sao không.
Mặc dù anh ấy cười với Nikki Howard, chứ không phải mình, nhưng… mình vẫn sẵn sàng ngồi sau xe Gabriel Luna cả ngày không mệt.
Lần đầu tiên kể từ khi thức giấc tại bệnh viện, mình thực sự cảm thấy… vui.
Không phải vui vì ai đó ghép não mình vào người của Nikki Howard (hiển niên rồi, có ai lại đi thích mấy chuyện như thế đâu).
Mà vui vì mình vẫn còn sống và được trải nghiệm cảm giác dạo quanh đại lộ 4 đằng sau xe một chàng trai siêu
Mình chợt nhận ra là mình cực kỳ, cực kỳ may mắn.
Dù ai đã làm chuyện này – dù chuyện này xảy ra như thế thì nó cũng mang lại cho mình cơ hội trải qua những điều mình chưa bao giờ (và sẽ không bao giờ, nếu vẫn ở trong cơ thể cũ) làm được.
Ít nhất là mình cũng rất biết ơn về điều đó.
Còn mấy chuyện kiểu như bị đám đông học sinh tiểu học vây lấy đòi xin chữ ký của mình vì nghĩ mình là Nikki Howard ư? Xin cám ơn, mình không thiết tha!
Thật đáng tiếc bọn mình tới bệnh viện quá nhanh.
Nếu bạn đi bộ thì 20 tòa nhà quả là một quãng đường dài nhưng khi bạn ngồi sau xe máy của một anh chàng hot boy và phi như bay trong gió thì nó lại trở nên quá gần.
Chỉ khoảng 15 phút sau xe bọn mình đã đỗ xịch dưới tầng hầm để xe của bệnh viện Đa khoa Manhattan.
Chỉ tới khi ấy mình mới bắt đầu cảm thấy lo lắng về những gì đang chờ đón mình ở trong kia.
Đành rằng mình đúng là bị bắt cóc thật nhưng rõ ràng mình hoàn toàn có thể quay trở về đây sớm hơn nếu muốn.
Nhưng mình thấy giận bố mẹ sôi lên vì đã giấu mình chuyện này.
Không hiểu bố mẹ đã nghĩ gì mà lại đưa ra một quyết định khủng khiếp như vậy?
Vì thế mình chần chừ chưa muốn quay lại cho tới khi không còn cách nào khác.
Nếu theo như những gì anh Gabriel nói là đúng thì mình có linh cảm mình sẽ gặp rắc rối lớn khi quay trở lên đó.
Khi anh Gabriel bấm nút lấy vé để xe, mình ngập ngừng nói: “Anh không phải đi lên cùng em đâu.
Cứ thả em ở lại đây được rồi”.
Bởi vì mình không muốn anh ý chứng kiến những lời nhiếc móc mà mình có thể sẽ phải hứng chịu.
Mặc dù người mình thích là Christopher chứ không phải Gabriel Luna, nhưng mình vẫn thấy cực kỳ mất mặt nếu để anh ấy thấy cảnh mình bị bố mẹ trách mắng.
“Em nghĩ anh sẽ bỏ em lại một mình sau những gì vừa xảy ra bên ngoài căn hộ nhà em sao?” – anh ý lắc đầu – “Không đời nào.
Anh phải chắc chắn là em quay trở lại an toàn đã”.
Mình có thể cảm nhận được khuôn mặt mình đang nóng bừng lên.
“Chuyện xảy ra khi nãy” – mình e dè nói – “những gì anh nhìn thấy, giữa em và Justin… không phải đâu… ý em là anh ta tự dưng xuất hiện ở đó.
Em không hề…”
“Ý anh đang nói về đ học sinh cơ”.
“À” – mình ngượng không biết phải trốn đi đâu nữa.
Cũng may cái mũ bảo hiểm che được phần nào khuôn mặt đang đỏ ửng của mình – “Anh ta không phải… anh ta không phải là bạn trai của em hay gì hết”.
“Vậy sao?”.
“Thật mà” – mình cố sức thanh minh – “ Anh ta là bạn trai của cô bạn cùng nhà của em.
Em nghĩ anh ta đã… hiểu nhầm ý em”.
“Có lẽ vậy”.
Càng giải thích càng trở nên trơ trẽn và đốn mạt! Biết thế cứ ỉm đi còn hơn!
Nhưng nếu làm được thế thì đã không phải là mình.
Lúc anh Gabriel vừa tìm được chỗ đậu xe và với tay tắt máy, mình tò mò hỏi ngay: “Mà sao anh biết tài thế? Trong khi mọi người ở bệnh viện chẳng ai tìm được em.
Sao anh biết mà tìm tới nhà của Nik… à ý em là nhà của em?”.
“Anh cũng chỉ đoán mò thôi” – anh với tay cởi mũ bảo hiểm cho mình – “Không ngờ lại trúng.
Anh không trách em là đã trốn ra ngoài chơi, nhất là khi họ canh chừng em nghiêm túc như vậy.
Nhưng em thực sự đã khiến mọi người hoảng sợ khi đột nhiên biến mất như vậy – đặc biệt là bố mẹ em.
Anh đoán là họ, mặc dù chưa bao giờ gặp mặt.
Lúc ghé qua thăm em sáng nay đã tình cờ gặp hai bác, trước khi bị mấy người bảo vệ tống cổ ra ngoài.
Mẹ em đã khóc rất nhiều”.
Mình cắn chặt môi lòng đầy ân hận.
Mặc dù không phải là mình thích anh ta, nhưng mình cũng không muốn anh ấy nghĩ mình là đứa con gái sẵn sàng trốn khỏi bệnh viện và làm cho mẹ khóc, hoặc là loại con gái dễ dãi không ngại đi cả đêm với một tên ẻo lả như Justin Bay…
Mình đã rất muốn nói sự thật cho anh ý biết.
Về chuyện gì đã xảy ra với mình và Nikki Howard.
Mình có cảm giác anh Gabriel sẽ thông cảm và hiểu cho mình.
Một người nghệ sỹ viết nên được những bản tình ca tuyệt vời như thế hẳn tấm lòng cũng rất bao dung.
Nhưng… mình không thể.
Bởi vì rõ ràng nếu không phải vì muốn giữ bí mật toàn bộ sự việc này thì họ đã chẳng giấu mình mọi chuyện và cấm mọi sự thăm viếng của người lạ, ngoại trừ người thân trong gia đình.
Mình cần phải làm cho rõ vấn đề mới được.
Nội trong ngày hôm nay.
“Anh…” – mình chợt nhận ra nơi bọn mình đang đứng nói chuyện cũng chính là n mình đấm đá túi bụi Brandon Stark trước khi bị anh ta tống lên xe limo – “Anh thật là tốt khi quan tâm tới em như vậy.
Nhất là khi chúng ta chẳng quen biết gì với nhau”.
“Ừm… sau những gì xảy ra ngày hôm đó ở trung tâm thương mại Stark, anh có cảm giác như đã biết thêm một chút về em.
Em quả thực đã mang lại cho mọi người một phen hú vía.
Em cần phải chú ý chăm sóc cho bản thân mình hơn, Nikki ạ”.
Mình chớp chớp mắt nhìn anh Gabriel đầy bối rối, không hiểu ý anh ta là sao? “Em… làm sao cơ?”.
Gabriel có vẻ ngập ngừng không muốn nói.
Nhưng sau một hồi suy nghĩ cuối cùng anh ấy nắm lấy tay mình, dịu dàng nói: “Em là một cô gái đáng yêu và ngọt ngào.
Em không nên lãng phí cuộc đời mình vào ma túy và rượu chè như thế”.
Mắt mình như muốn lồi ra khỏi tròng mắt, mồm há hốc, không dám tin vào tai mình: “Cái gì?”.
“Anh biết, người đại diện của em nói em phải nhập viện vì mắc chứng giảm đường huyết và… cái gì nữa nhỉ? À… à, đúng rồi.
Kiệt sức” – anh ý nói – “Nhưng anh cũng có mặt ở đấy hôm đó mà, Nikki.
Thú thực anh đã nghĩ là em không thể qua khỏi cơ đấy.
Toàn thân em lúc đấy cứng đờ.
Anh cứ tưởng em đã chết”.
Mình không thốt thêm được lời nào, ngoài cảm giác… sốc đến lặng người.
Anh ấy nghĩ Nikki Howard đã phải nằm viện một tháng qua để cai nghiện? Mọi người khác cũng nghĩ như vậy sao? Ôi Chúa ơi! Mình đến chết vì xấu hổ thôi! Thân xác mới của mình làm mình ê chề chưa từng thấy.
Mà anh ta nghĩ sao về Nikki Howard thì liên quan gì tới mình cơ chứ? Sao mình phải quan tâm?
Nhưng… không quan tâm không được!
“Em không phải…” – mình vội mở miệng định thanh minh.
“Em không cần phải tìm lý do bao biện, Nikki ạ” – anh Gabriel lắc đầu – “Anh biết cuộc sống của những người nổi tiếng chẳng dễ dàng gì, nhất là khi phải nghe những lời thị phi, đặt điều của người đời.
Anh rất mừng là cuối cùng em cũng nhận được sự điều trị cần thiết…”.
“Nhưng…”
“Từ giờ mọi thứ sẽ ổn thôi” – anh hướng mình ra chỗ cửa thang máy – “Anh rất vui khi em quyết định quay trở lại bệnh viện.
Bố mẹ em hẳn sẽ rất mừng khi thấy em” – nói rồi anh quay sang tỉm cười với mình – “Có lẽ giờ bố mẹ sẽ tha thứ cho anh tội lén vào thăm em tối hôm trước, khi chưa được phép nhỉ?”.
“À, chuyện đó…” – mình và Cosy bước vào thang máy.
“Thừa nhận mình có vấn đề chính là bước đầu tiên trong việc chinh phục nó, Nikki ạ” – anh Gabriel quay sang mỉm cười trìu mến.
Và mình đã không cưỡng lại được, cũng nhoẻn miệng cười lại với anh ý.
Đáng ra mình không lên làm như vậy! Nụ cười của Nikki Howard hình như có phép thôi miên với bọn con trai thì phải.
Bởi ánh mắt anh Gabriel ngay lập tức không rời khỏi mình, đắm đuối nhìn không chớp mắt.
Cửa thang máy đóng lại và hai đứa cứ đứng yên như vậy nhìn vào mắt nhau.
Thật không thoải mái tẹo nào!
“Ừm” – mình quyết định mở lời trước – “Em không biết phải lên tầng mấy”.
“À” – anh Gabriel hơi giật mình, như bừng tỉnh khỏi cơn mê, với tay bấm nút số 4 – “Xin lỗi”.
Trước khi mình kịp nghĩ ra nên phải nói gì để xua tan bầu không khí ngại ngùng này – kiểu như Em không hề và cũng chưa từng chơi thuốc – thì thang máy bật mở.
Ngay lập tức một chú bảo vệ cao lớn giơ tay ra chặn trước mặt bọn mình: “Xin lỗi, không ai được phép…” – rồi chú ý ngưng bặt, mắt trợn tròn khi nhận ra người đó là mình – “Cô!”.
“Vâng” – mình cúi gằm mặt xuống đất, hai má vẫn đang nóng bừng.
Thuốc phiện! Rượu chè! Không phải chứ? – “Bố mẹ cháu có ở đây không?”.
Mình còn chưa hỏi dứt lời đã thấy bố mẹ lao tới ôm rịt lấy mình vào lòng, giọng nói nói cứ run lên từng chập như thể ngồi trước quạt và tự nói chuyện Con đã ở đâu thế? Có biết bố mẹ lo lắng thế nào không?...!Ôi ngượng quá đi, bố mẹ làm như mình là con nít không bằng.
Cách đó không xa, bác sỹ Holcombe đang đứng lặng yên quan sát, mồm cắn cắn cái gọng kính đen và tay thì cầm tập tài liệu.
Bên cạnh là bác sỹ Higgins, tóc không còn búi gọn gàng sau gáy như lần trước mình gặp.
Thay vào đó cô ý để xõa hết tóc sang hai bên vai.
Chắc không phải vì vụ mất tích của mình mà đến thời gian búi tóc cô ý cũng không có đấy chứ?
Mà không biết giờ mình nên giải thích vụ mất tích tối qua thế nào đây? Mình không muốn tố cáo Lulu và Brandon, bởi dù sao họ cũng có cái lý của họ khi làm như vậy.
Nhưng mình vẫn phải tr lời câu hỏi của bố mẹ.
Thật may anh Gabriel Luna giúp mình giải quyết chuyện này một cách nhanh chóng, và trọn vẹn.
“Cháu tìm thấy em ấy ở nhà”.
Bác Holcombe đeo vội cái kính lên để dòm mặt anh Gabriel.
“Xin lỗi, nhưng chàng trai trẻ này là ai thế?”.
Đúng lúc đó, từ phía cuối hành lang Frida đang lủi thủi tiến vào, mặt cúi gằm xuống đất.
Vừa nghe thấy tiếng bác Holcombe, cô nhóc vội ngẩng đầu lên, hớn hở ra mặt khi nhìn thấy mình…
… cho tới khi liếc thấy anh Gabriel đang đứng bên cạnh mình.
Nụ cười trên môi nó vụt tắt, thay vào đó là một tiếng la thất thanh: “Anh Gabriel Luna!”.
“Cậu đó là Gabriel Luna sao?” – bố thì thào hỏi mẹ – “Sáng nay người tới hỏi thăm về Nikki Howard chính là cậu ta”.
“Đó cũng là chàng thanh niên tôi gặp tối hôm trước bên giường của Nikki” – bác sỹ Higgins chỉ tay về phía anh Gabriel – “Cậu ấy cũng là người tặng hoa hồng cho cô bé”.
“Anh ấy mua hoa hồng tặng chị á?” – Ánh mắt Frida quay ngoắt sang nhìn mình khi ấy có thể làm đóng băng ngay một cốc cà phê nóng ý chứ.
“Anh ấy tặng hoa hồng cho Nikki Howard” – mình sửa lại.
Bởi mình quá hiểu tính khí con nhỏ này rồi, không khéo rồi lại to chuyện.
“Là Gabriel Luna tại buổi khai trương trung tâm thương mại Stark đấy hả?” – mẹ hỏi.
“Vâng ạ”– anh Gabriel lịch sự chìa tay ra bắt tay bố mẹ mình – “Cháu chào hai bác.
Cháu xin lỗi đã không giới thiệu về bản thân sớm hơn nhưng khi ấy mọi người cứ nhất quyết đuổi cháu ra.
Cháu rất vui được gặp hai bác ạ”.
Mẹ vẫn chưa hết ngạc nhiên, chìa tay ra nắm lấy tay anh Gabriel: “Rất vui được gặp cháu”.
Tiếp đến là bố.
“Anh và con gái tôi đã đi đâu thế?”.
“Anh ý đưa con về đây” – mình vội vàng bênh anh Gabriel – “Chuyện dài lắm nhưng nói chung là không phải con tự ý trốn viện và… anh ấy đã giải cứu cho con”.
Anh Gabriel mỉm cười tỏ ý cám ơn.
Mặc dù mình rất không hài lòng khi người như Gabrial Luna lại hồ đồ cho rằng Nikki Howard là một con nghiện nhưng xét c cùng anh ý cũng xuất phát từ cái tâm tốt.
“Nếu như vậy thì chúng tôi phải cám ơn cậu rồi, cậu Luna” – bác sỹ Holcombe nói bằng cái giọng rất giả tạo.
“Không có gì ạ” – anh Gabriel xua tay – “Thật đấy ạ.
Nhưng cháu có điều muốn nói.
Cháu nghĩ…”
Nhưng bác sỹ Holcombe chẳng buồn nghe đến hết câu của anh ý.
“Frida” – bác ý cắt ngang lời anh Gabriel – “Sao cháu không đưa cậu Luna đây xuống căng tin và ăn chút gì đó trong khi bác nói chuyện với bố mẹ cháu và chị cháu một lát? Được chứ?”.
Trước khi anh Gabriel kịp nói thêm lời nào, Frida quay ngoắt sang chớp chớp mắt nhìn thần tượng đầy mê đắm, thay vì ánh mắt hình viên đạn khi nhìn mình chỉ vài giây trước.
Mắt nó thiếu điều biến thành hình trái tim như mấy nhân vật hoạt hình mình vẫn thường thấy trên TV.
“Dạ được ạ” – tay nắm lấy tay anh Gabriel, cô nàng thỏ thẻ đáp lại – “Anh đi theo em.
Lối này ạ”.
Nhìn ngứa mắt không chịu được! Chỉ muốn đá cho nó một phát.
Sao nó cứ phải ra vẻ nhỏ nhẹ, dịu dàng như con gái thế nhỉ?
Mặc dù sau hai nụ hôn cuồng nhiệt với Brandon Stark và Justin Bay hôm qua và hôm nay, mình có thể hiểu được tại sao nó làm như vậy.
“Ừm” – anh Gabriel ngoái cổ nhìn theo mình, trong khi đang bị Frida kéo đi – “Vậy… gặp lại em sau nhé”.
“Chào anh” – mình vẫy tay chào.
Trước khi mình kịp nói thêm lời nào, Frida đã lôi anh ý khuất khỏi góc hành lang.
Có lẽ không bao giờ mình còn được gặp lại anh Gabriel nữa.
Giờ mình còn nhiều thứ quan trọng hơn cần giải quyết.
Không có thời gian lo lắng chuyện em gái mình mê tít một anh chàng ca sỹ người Anh nào đó.
“Ôi Chúa ơi.
Con giấu chó trong áo đấy à?” – tiếng hốt hoảng của mẹ lôi mình trở lại với hiện thực.
“À, là của Nikki Howard ạ” – mình giải thích.
“Làm sao con lại bế chó của Nikki Howard
“Mọi chuyện bắt đầu từ lúc con tỉnh dậy trong bệnh viện và phát hiện bộ não của mình đã được ghép vào cơ thể của Nikki Howard” – mình tửng từng tưng nói.
Nét mặt bác sỹ Holcombe lập tức tỏ ra không thoải mái thấy rõ.
Bác ý mở cửa một căn phòng gần đó và ra hiệu cho mình và bố mẹ đi theo vào đó.
“Làm ơn, theo tôi nào! Mọi người ngồi xuống đi.
Chúng ta cần nói chuyện!”
“Tất nhiên rồi ạ” – mình ngẩng cao đầu (của Nikki Howard), đẩy cửa bước vào theo bác Holcombe – “Rất nhiều chuyện là đằng khác”..