Có lẽ lần này Thanh Vân thật sự sợ hãi…cô ta lê thân người ra ngoài khó nhọc… Đúng vậy, không phải cô ta không biết David Minh Tùng trước đây như thế nào. Hai công tử của Tùng_Hải không chỉ hào hoa phong nhã, đĩnh đạc chỉnh chu như người ngoài thường thấy, mặt khác, họ còn có một tổ chức ngầm rất hùng hậu, có thể dẹp yên mọi thế lực chứ đừng nói một Thanh Vân hay gia đình cô ta. Chỉ sợ trong một đêm, công ty trang sức của gia đình cô ta cũng không còn thấy bóng dáng đâu chứ đừng nói đến một người tên Thanh Vân. Nếu Minh Tùng không nhắc, có lẽ cô ta cũng quên đi điều này, vì cô biết từ ngày Thanh Lan ra đi, Minh Tùng đã không còn quan tâm tổ chức nữa, hoàn toàn do Minh Hải điều hành…nhưng có lẽ…người còn muốn sống thì không nên chọc vào Minh Tùng. Một khi anh đã nổi điên, thì chẳng có điều gì là không thể cả. Đến giờ phút này, kể cả Thanh Vân hay gia đình cô ta, thì cũng đã không thể dựa vào Thanh Lan mà tránh khỏi sự trừng phạt của Minh Tùng nữa…cả năm ở trong bênh viện tâm thần, đối diện với bao nhiêu người điên dại, bị bao nhiêu người đánh đập…cô ta cũng không cảm thấy sự chết chóc như giờ phút Minh Tùng ào tới muốn tước đi mạng sống của mình…lúc này, Thanh Vân chân chính hiểu…cô ta không thể động đến Kiều Thư, cũng chưa khi nào đủ bản lĩnh để có thể đối đầu với Minh Tùng. Trước đây cứ nghĩ có thể dựa vào Thanh Lan…nhưng hiện tại…dù Thanh Lan có sống lại cũng khó lòng cứu được cô ta.
Còn lại Minh Tùng và Kiều Thư. Anh biết chắc chắn sẽ có ngày gặp lại cô, nhưng chưa khi nào nghĩ rằng, gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này. Nhìn gương mặt thanh tú của cô thất thần, từng bước chậm chạp đi về phía tập hồ sơ trên bàn, anh vội vàng giữ cô lại. Khẽ động người thoát khỏi cánh tay của anh, cô bình thản mở ra…như không tin vào mắt mình, kết quả xét nghiệm ADN…cô không có quan hệ cha con với ông Thái Hòa, nhưng lại có quan hệ mẹ con với bà Thu Nga…. Như vậy, như vậy là sao…một loạt những tấm ảnh mẹ cô trẻ trung ngồi ăn uống cùng người đàn ông lạ mặt, rồi hai người cùng nhau đi vào khách sạn…rồi những cái gì nữa đây??? Cô không thể tiếp tục nhìn nữa…thân hình mảnh mai đổ gục xuống ghế salong, Minh Tùng vội vàng chạy lại đỡ lấy. Anh đau xót ôm cô vào, như muốn tất cả những nỗi đau này của cô anh có thể nhận lấy hết… Từng giọt nước mắt trào ra…thì ra…vì không phải con gái ruột, nên ông Thái Hòa mới đối xử với cô như vậy, thì ra vì không hoàn toàn chung một huyết thống, nên Thái Khang mới lo lắng khi cô hỏi chúng ta có phải anh em hay không…thì ra ai cũng biết, chỉ có cô…ngu ngốc sống suốt 28 năm mà không biết chuyện gì… Kiều Thư vùng ra khỏi vòng ôm bao bọc của Minh Tùng, bật người đứng dậy, cô chạy ra ngoài mà không nghe thấy tiếng gọi lo lắng của anh. Bắt kịp bước chạy của cô, anh bất đắc dĩ nói:
- Anh đưa em đi.
Sau đó kéo Kiều Thư lại gần xe mình, mở cửa xe, để cô ngồi vào rồi anh mới lên xe, cài dây an toàn cho cả hai, và điều khiển xe đi. Chỉ 30 phút, xe đã dừng trước cửa nhà, cô nhanh chóng xuống xe, nhưng lại không đủ dũng cảm bước vào… Minh Tùng đau xót, nắm chặt lấy tay cô, ấn chuông cửa một lúc, hai người thấy Thái Khang ra mở. Thái Khang ngạc nhiên thốt lên:
- Minh Tùng???
Minh Tùng chỉ nhìn Thái Khang gật khẽ rồi lại hướng ánh mắt đầy ẩn ý sang phía Kiều Thư khiến Thái Khang chột dạ. Kiều Thư vào nhà mà không nói năng gì, đến phòng khách thấy ông Thái Hòa đang xem ti vi, cô không chào hỏi, chỉ ngồi đối diện ông. Cô trực tiếp vào đề khiến ông Thái Hòa và Thái Khang giật mình:
- Con không phải là con của bố, nhưng vẫn là em của Thái Khang, phải không?
- Em nói linh tinh gì vậy?
Thái Khang sốt sắng lên tiếng, ông Thái Hòa thì yên lặng, Minh Tùng thở dài, chỉ có Kiều Thư vẫn bình thản với thái độ ban đầu. Kiều Thư lại tiếp tục:
- Vì vậy nên bố luôn đặt con ở ngoài căn nhà này, không khi nào muốn nhìn thấy con, cũng chưa khi nào coi trọng mẹ con con, có phải không?
- Xin lỗi, là bố không đúng…
Ông Thái Hòa cúi đầu xuống, chỉ có thể nói được một câu như vậy. Rồi ông đứng lên đi về phòng. Khi đi ra trên tay ông là quyển nhật kí đã cũ màu, ông đưa ra trước mặt Kiều Thư:
- Đừng oán trách mẹ con, bà ấy rất xứng đáng để con coi trọng. Đây là tất cả sự thật, nhưng bố cũng chưa đủ dũng cảm đi đến cuối cùng… Con cầm lấy đi.
Nói rồi, ông Thái Hòa lại lững thững quay lại phòng của mình, Thái Khang lo lắng nhìn Kiều Thư, rồi lại nhìn sang Minh Tùng…chẳng có cách nào khác Minh Tùng chỉ có thể gật đầu với Thái Khang rồi theo bóng dáng lay lắt của Kiều Thư ra xe. Anh rất hiểu giờ cô đang như thế nào. Anh chỉ im lặng, lái xe tới nơi bà Thu Nga yên nghỉ.
Kiều Thư lững thững đi tới như đứng trước mặt bà mà nói:
- Mẹ, là do con sao, do con khiến mẹ bị bố coi thường, con khiến mẹ sống đau khổ dằn vặt suốt bao nhiêu năm tháng qua, khiến mẹ phải hi sinh suốt bao năm tháng qua phải không? Sao khi đó mẹ không bỏ con đi, chỉ cần bỏ con đi, chẳng phải mẹ sẽ vẫn an nhàn, vẫn hạnh phúc hay sao? Mẹ…con thật hư, không hiểu nỗi lòng mẹ, luôn xa cách mẹ, không biết yêu thương an ủi mẹ, khiến mẹ buồn biết bao nhiêu….
Kiều Thư nằm xuống, yêu thương ôm ấp, nhưng đau khổ vuốt ve nhẹ nhàng trên lớp cỏ xanh. Một giọt nước mắt lại tràn ra, khiến Minh Tùng vội vàng lau đi, anh tiến lại gần Kiều Thư, muốn nói một điều gì đó, lại sợ cô nhận ra sự tồn tại của anh mà xua đuổi anh…anh chỉ biết thở dài ngồi xuống, yên lặng ở bên cạnh cô mà thôi. Là anh cũng chưa hiểu cô, anh cho rằng khi cô biết chuyện, cô sẽ thất vọng vì người duy nhất cô tin tưởng là mẹ, lại không thành thật với cô, sợ cô tổn thương vì sự thật này, nhưng không nghĩ đến, Kiều Thư lại chỉ đau khổ trách cứ bản thân, khiến mẹ khổ sở, khiến mẹ phải chịu thiệt thòi. Anh thở dài vuốt nhẹ mái tóc ướt sương của cô. Cho đến rất lâu, có lẽ sương xuống đã rất nhiều, màn đêm cũng đã lạnh lẽo và đáng sợ, Kiều Thư mới thiếp đi vì quá mệt mỏi. Nước mắt cô đã rơi trong bao lâu chứ, anh ôm cô vào, cảm nhận thân hình đang run rẩy vì lạnh và cô đơn của Kiều Thư, anh vội vàng bế cô ra xe, nhẹ nhàng đưa cô về nhà. Bỏ bớt đi lớp áo bên ngoài, anh bật máy sưởi và cho cô nằm an ổn trong ổ chăn ấm áp…. Minh Tùng không biết, ngày mai khi tỉnh dậy, cô có thể nhớ rằng hôm qua có anh bên cạnh cô hay không…chỉ có điều duy nhất anh muốn làm bây giờ là không để cô lại một mình, không thể xa rời cô lúc này mà thôi. Minh Tùng nhẹ nhàng nằm lên giường,anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, ôm lấy thân hình đang sợ hãi như đứa trẻ sơ sinh trong bụng mẹ của Kiều Thư, lặng lẽ giúp cô cảm thấy ấm áp và an toàn…hi vọng cô yên tâm để có một giấc ngủ an bình.
Sáng hôm sau khi Kiều Thư tỉnh dậy, thấy mình đã nằm trong phòng, cô ngồi dậy, day day trán, lại ngửi được mùi thức ăn thơm lừng, đứng dậy đi ra phòng bếp, thấy bóng dáng quen thuộc đang chú tâm nấu ăn, cô hơi dụi mắt, rồi tựa người vào cạnh tường, nhìn bóng lưng đã lâu không thấy. Điện thoại của Kiều Thư vang lên, khiến cả cô và Minh Tùng đều giật mình, liếc qua màn hình, Kiều Thư nghe máy:
- Trần Tú…
- ………..
- Uhm, hôm nay em có việc, anh cứ đi làm đi. Em sẽ gọi lại cho anh sau…em cần giải quyết vài chuyện.
-………
- Không vấn đề gì đâu, em sẽ kể với anh sau… Uhm…em biết rồi, bye…
Sau khi cúp điện thoại, cô vào đánh răng rửa mặt rồi quay ra, bình thản ngồi vào bàn ăn đã được dọn sẵn. Một bát cháo nóng hổi trước mặt khiến mắt cô hơi cay… Lấy lại tập trung, cô nhìn lên Minh Tùng nói:
- Anh cũng ngồi ăn luôn đi, tiện thể nói chuyện một chút, cũng lâu rồi không gặp nhau.
Minh Tùng khẽ gật rồi ngồi xuống đối diện với Kiều Thư… Một Kiều Thư bình thản như thế này, khiến anh thật lo lắng, cô quá kiên cường lại khiến anh đau lòng. Cả đời anh cũng không quên được ngày hôm qua anh đứng trước mặt cô mà chỉ như không tồn tại, anh bên cạnh nhưng không thể khiến cô hết cô đơn… Minh Tùng thở dài một hơi sau đó cũng ăn phần của mình. Suốt bữa ăn không ai nói gì với nhau, khi xong xuôi, Kiều Thư gọi điện giao công việc cho nhân viên, rồi pha một ấm trà xanh nhỏ, mang ra phòng khách. Ngồi đối diện với Minh Tùng cô cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng mà nói:
- Cảm ơn anh chuyện ngày hôm qua…
Minh Tùng vẫn chỉ nhìn thẳng vào khuôn mặt của Kiều Thư mà bao nhiêu tháng ngày anh mong nhớ, thủy chung không nói gì. Lại nghe cô tiếp:
- Em cũng không nghĩ rằng trước đây là vì chuyện này mà khiến anh như vậy… Ngày hôm qua cũng chẳng suy nghĩ được gì, em cũng cứ hoang mang mà thôi, hôm nay em sẽ suy nghĩ thật kỹ mọi chuyện. Em cũng rất tiếc chuyện anh bị tai nạn. Em không ngờ chuyện ấy lại xảy ra. Nhưng cho đến thời điểm này, em cũng không biết bản thân mình nên như thế nào. Tất cả trước mắt em đều không rõ ràng.
- Anh yêu em…
Minh Tùng đột nhiên tuyên bố ngắt lời Kiều Thư khiến cô choáng váng không biết tiếp tục nói gì. Mặt nạ cứng rắn cô cho rằng rất hoàn hảo chỉ vì một lời nói yêu của anh mà muốn vỡ vụn. Ánh mắt nâu trầm một thời gian dài luôn theo cô đi vào giấc ngủ vẫn cương quyết nhìn cô. Minh Tùng tiếp tục nói:
- Anh không biết nên nói gì, nên giải thích như thế nào. Anh không có khả năng nói cho em nghe sự thật đó, cũng không có khả năng thương tổn em, nhưng chính anh lại gián tiếp và vô tình làm em tổn thương. Anh cũng không có gì để ngụy biện cho bản thân mình cả. Anh chỉ có thể nói một điều là anh yêu em mà thôi. Dù hơn một năm trước, hay hiện tại, thì anh cũng vẫn luôn yêu em. Anh biết trong em bây giờ rất hoang mang. Hôm nay em cứ nghỉ ngơi ở nhà…dũng cảm đọc cho hết quyển nhật ký đó. Khi chưa biết thì không nói làm gì, khi đã đến thì phải đối diện. Chỉ cần em hiểu, mẹ em dù hạnh phúc hay đau khổ, thì với bác…em vẫn là người quan trọng nhất, người mà bác yêu thương lo lắng nhất. Hơn một năm trước đây, anh bên cạnh giúp em vượt qua chuyện đau buồn. Nhưng thời điểm hiện tại, anh biết em đủ cứng cáp để nhìn nhận mọi chuyện. Anh vẫn giúp em nhưng trong lĩnh vực khác. Ngày mai là diễn ra buổi đấu giá, em không cần lo lắng, anh sẽ hoàn thành nốt những gì còn dở dang. Anh biết em sẽ không đồng ý…nhưng anh chỉ hi vọng, em có thể để anh giúp em lần này…cũng đã hơn một năm, anh không làm gì cho em rồi. Nếu lần này không thể giúp em một chút…anh…
- Công việc cũng không còn nhiều, coi như đã xong xuôi cả, chỉ cần chiều nay anh cho chạy thử chương trình, ghi hình lại rồi cho người mang tới đây em xem xét lại là được. Nếu có gì không ổn, sáng mai em có thể chỉnh sửa, sẽ kịp cho chiều tối mai tổ chức…. Giờ anh về đi, dù mệt cũng cố gắng giúp em hôm nay.
Nghe Kiều Thư nói khách sao như vậy, Minh Tùng cũng chỉ biết gật đầu rồi đứng dậy, trước khi ra về, anh còn tham lam nhìn lại cô một lúc. Nhưng khi ra đến cửa lại nghe Kiều Thư nói:
- Anh bỏ lại thẻ được không, em không thích ai có chìa khóa nhà em.
Minh Tùng khẽ nhắm mắt, rồi rúi trong túi ra chiếc thẻ mở khóa cửa nhà Kiều Thư, nhẹ nhàng đặt trên kệ tủ gần cửa. Sau đó anh lững thững bước ra ngoài.
Minh Tùng đi rồi, Kiều Thư mới mang đôi mắt ngấn nước ra gần cửa, nhìn vào chiếc thẻ mầu vàng nằm im lìm. Hiện tại cô biết rõ, hôm cô ốm…không phải mơ, mà là Minh Tùng thực sự, khi đó có lẽ anh còn đang trong thời gian trị liệu, nên anh đi lại mới chưa vững vàng như vậy. Cô cũng biết, cách đây mấy hôm người cô nhìn thấy qua làn nước mắt cũng là anh chứ không phải là ảo giác giữa đêm khuya tỉnh giấc. Cô cũng hiểu vì sao khi từ Nhật quay về, liền lập tức nhận ra mùi dầu gội của anh tràn ngập trong phòng, cô cũng biết vì sao cả năm trời cô đi vắng chậu cây xương rồng, vẫn khỏe mạnh mà lớn lên, không hẳn là do thích nghi được với hoàn cảnh khắc nghiệt, mà thật ra vẫn có anh chăm chút thường ngày… Cô đã quên mất rằng, thời gian hai người ở chung, cô đã đưa cho anh một chiếc thẻ khác… Kiều Thư lặng lẽ lau đi giọt nước mắt đang lăn tăn trên má, cô ra cửa sổ khẽ vén nhẹ tấm rèm, nhìn xuống Minh Tùng đứng cạnh xe ô tô nhìn lên hướng cô đứng… Con người này…cô biết phải làm như thế nào đây????