Nghe Minh Tùng nói, Kiều Thư bỗng nhiên thấy mũi mình cay cay, anh mạnh mẽ trước mặt cô, nhưng có bao nhiêu phần đau đớn và yếu đuối, cô làm sao biết? Anh vì cô suy nghĩ bao nhiêu, cố gắng bao nhiêu, và cô biết được bao nhiêu?
Vẫn nhìn sâu vào đôi mắt long lanh đang cố kìm lại những giọt nước mắt của Kiều Thư, Minh Tùng đau lòng đứng lên đi lại phía bên Kiều Thư đang ngồi, khẽ vươn người ra, vòng tay vững chắc ôm lấy thân hình nhỏ bé anh thầm mong nhớ, ôn nhu vỗ về cô như trước đây. Bỗng nhiên ở trong vòng tay của Minh Tùng, cảm xúc và những kỉ niệm trước đây mạnh mẽ ùa về, đan xen cùng những yêu thương, nhung nhớ, những lo sợ, tổn thương, khiến Kiều Thư khóc òa lên như một đứa trẻ chịu đựng lâu ngày, đến giờ mới có một nơi tựa vào mà trút bỏ mọi phiền lo trong lòng. Minh Tùng chỉ lặng lẽ ôm lấy người con gái trong lòng mình mà yêu thương bao bọc, nghe cô thổn thức nói từng từ:
- Anh…xấu xa…từ sau không được vội vàng…không cần dọa em sợ…
- Rồi rồi, anh biết rồi, anh hứa không dọa em sợ…được chưa…
- Còn nữa…không được giấu em điều gì…phải nói hết, không được một mình giữ lấy…
- Được được, em muốn gì anh đều nghe, đều làm….đừng khóc nữa…em như vậy…anh rất đau lòng…
Kiều Thư vẫn còn nỉ non trong lòng Minh Tùng, anh thở dài vừa như sốt ruột, nhưng cũng như trút đi gánh nặng trong lòng…dù sao, Kiều Thư như thế này, vẫn là chịu nhìn nhận anh đi…
Một hồi, khi Kiều Thư đã bình tĩnh lại, cô sụt sịt, hít hít cái mũi nhỏ đã đỏ chót của mình, rồi nhìn lại một khoảng áo vest trắng tinh của Minh Tùng đã ngả màu vì nước mắt của cô. Kiều Thư nhanh chóng nghiêm mặt, nhìn vào Minh Tùng mà nói:
- Muộn rồi, anh mau về đi, không cần ở đây nữa…
Thấy Kiều Thư bỗng dưng thay đổi, Minh Tùng thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng hiểu chuyện, đứng lên rất thân sĩ mà nói:
- Vậy em nghỉ sớm không mệt, mai anh lại tới.
Rồi nhanh chóng rời khỏi, khi chỉ còn lại một mình Kiều Thư giữa không gian im lặng, cô khẽ so vai, thở dài một hơi… Đúng là không có tiền đồ, cứ đối diện với Minh Tùng là loạn cả lên, chẳng đâu vào đâu cả… Mai phải cư xử như thế nào? Còn Trần Tú thì sao đây?
Lại thở dài, lắc đầu, Kiều Thư đi rửa mặt, rồi lấy vài lát dưa chuột đắp lên mắt, nhưng mệt mỏi khiến cô ngủ quên lúc nào cũng không biết. Mãi cho đến khi ánh sáng đầu ngày mạnh mẽ chiếu tới, cô mới dụi mắt tỉnh dậy, đồng thời làm rơi cả dưa chuột trên mặt. Khẽ nhíu mày, cô nhìn lên đồng hồ, còn hai tiếng nữa là đi làm rồi…. Kiều Thư ngồi dậy, vươn vai một cái, rồi đi đánh răng rửa mặt, vừa xong thì chuông cửa vang lên. Ra mở cửa thì thấy Trần Tú âu phục phẳng phiu, khuôn mặt rạng rỡ tươi cười, có vẻ hơi đối lập với Minh Tùng mặc đồ thể thao xám bạc, vẻ mặt không được thoải mái cho lắm. Kiều Thư ngạc nhiên lên tiếng hỏi:
- Sáng sớm các anh làm gì ở đây?
- Anh đến đưa đồ ăn sáng.
Cả hai đồng thanh trả lời… Kiều Thư nín cười nói tiếp:
- Được, vậy đưa cho em, các anh về đi.
Sau đó cô vươn người, cầm lấy hai túi đồ ăn sáng, rồi tỉnh bơ tiễn khách, hai người lại nhìn nhau cùng nói:
- Nhưng mà anh chưa ăn, ăn cùng được không?
Kiều Thư có vẻ định đóng cửa, nhưng còn tiện thể trêu đùa:
- Hai người dắt nhau đi ăn là được rồi.
Trần Tú và Minh Tùng không ai bảo ai, cùng nhau chen người qua cửa nhà Kiều Thư, cũng cầm lại túi đồ ăn trong tay cô, vội vàng vào bếp bầy biện ra. Nhìn hai người đàn ông cao lớn đang chen chúc trong bếp… Haizzz số cô đến cùng là may mắn hay bất hạnh cũng không biết nữa….
Cho đến khi một bàn đủ món ăn, Kiều Thư mới kinh ngạc ngồi vào, rồi cũng ngây ngẩn mà hỏi:
- Đây là bữa sáng hả? Ăn cho cả ngày luôn hay sao?
- Bữa chính mà, em mau ăn.
Trần Tú nhiệt tình nói, rồi ngồi vào ăn, Minh Tùng cũng gật gật đầu rồi ngồi vào theo. Kiều Thư ăn một chút đã no, nhưng không ngờ hai người này lại thi nhau chiến đấu, quét sạch không còn để lại thứ gì, khiến Kiều Thư tròn mắt lên tiếng hỏi:
- Các anh là dân năm 45 đấy hả, sao có thể ăn tàn bạo như vậy chứ?
Minh Tùng cười nhẹ mà trả lời:
- Từ hôm qua anh không có ăn gì.
- Anh cũng vậy.
Trần Tú thêm vào. Kiều Thư lắc lắc đầu, đứng lên lấy túi xách chuẩn bị đi làm.
- Anh đưa em đi.
Cả hai lại đồng thanh nói. Kiều Thư nhìn một lượt rồi quyết định:
- Được, Minh Tùng….ở nhà dọn dẹp hết đống này cho em, Trần Tú đưa em đi làm.
Sau đó cô bước thẳng ra ngoài không nhìn lại, sắc mặt hí hửng rồi lại cụt hứng của Minh Tùng, còn Trần Tú thì nhìn Minh Tùng cười có ý đắc chí rồi sải bước theo Kiều Thư.
Trong khi Minh Tùng hậm hực dọn dẹo nhà cửa, thì Kiều Thư đã yên vị trên xe của Trần Tú. Gương mặt không biểu cảm gì, Trần Tú tỏ ra tập trung cao độ khi đang lái xe. Kiều Thư liếc sang, nhìn nửa khuôn mặt nam tính góc cạnh của Trần Tú nén lại tiếng thở dài… Không khí im lặng bỗng chốc bao trùm không gian chật hẹp khiến Kiều Thư khó chịu. Như ý thức được không khí không thích hợp, Trần Tú với tay lấy một đĩa CD, mở lên là bài nhạc phim vui nhộn. Anh cũng lên tiếng, âm trầm mà sâu kín:
- Anh nhớ trước đây khá lâu, bản thân mình có xem một bộ phim của Trung Quốc, Như Ý – Cát Tường… Em có xem qua chưa?
Kiều Thư vẫn nhìn chăm chú vào sườn mặt anh mà nhíu mày, bài hát cùng lời nói của Trần Tú khiến cô mang máng nhớ một chút về nhân vật. Lại nghe Trần Tú tiếp: