Tương truyền trong thế giới của quỷ có nhắc đến, kẻ mang trên mình vết bớt có hình quỷ satan đang mỉm cười, bên cạnh là một chữ “P” cách điệu thì kẻ đó đã bị quỷ sai khiến, biến thành một con rối trung thành vô ý thức, chỉ biết tuân theo mệnh lệnh như một kẻ bề tôi, vô lực phản kháng.
Vết bớt càng nhỏ, khả năng bị khống chế càng lớn, và khả năng thoát được càng mong manh.
(“P” là viết tắt của chữ “Puppet”, có nghĩa là “Con rối”)
***
Đứng trên ban công, Minh Huân dõi mắt theo từng động tác của cô gái nhỏ, mái tóc cô dài lướt nhẹ trong không trung.
Bên cạnh, Beto không ngừng vẫy đuôi chạy quấn quanh chân cô khiến cô suýt ngã.
Minh Huân nâng cốc nước dâu trong tay lên, nhấp một ngụm nhỏ, rồi lại lấy một chiếc bánh bông lan lên cắn một miếng, con mắt cong lên vẻ thú vị.
Bước xuống nhà, Minh Huân mỉm cười đón nhận từng lời chào hỏi cùng cái cúi đầu cung kính của mọi người, từng nụ cười tươi nhẹ hướng đến phía cậu đầy thân thiện.
Ra đến cửa, cậu nheo mắt hướng lên bầu trời xanh thẳm đang chiếu xuống từng tia nắng vàng ươm đầy sức sống, đồng thời kéo lại chiếc áo đang khoác hờ trên người để tránh cơn gió lạnh.
Thời tiết thật kì lạ làm sao! Có nắng, mà vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Beto đã phát hiện Minh Huân từ xa, nó sủa hai tiếng, xoắn xuýt chạy nhanh về phía cậu.
Minh Huân cúi người xuống, nửa quỳ trên đất dang rộng hai tay như đón đứa con nhỏ nghịch ngợm sà vào lòng mình.
Uyển Khanh quay đầu lại, mỉm cười khi Minh Huân vò mạnh lên phần lông trên đầu nó.
- Minh Huân, làm vậy nó sẽ rất khó chịu! - Thấy Beto tội nghiệp ư ử mà không dám chạy đi hay phản kháng, Uyển Khanh đi lại ngăn lấy tay cậu, nhắc nhở.
Minh Huân chỉ cười, nắm lấy tay cô kéo cô đến tán cây rộng quen thuộc nào đó.
- Uyển Khanh!
- Vâng?
- Ước mơ của cô là gì?
Uyển Khanh sững người, kinh ngạc quay lại nhìn cậu.
- Vì sao...hỏi thế?
- Tò mò thôi mà! - Minh Huân bẹo nhẹ má cô, rồi nhìn lên bầu trời.
- Con người ai cũng có ước mơ, tôi chỉ không biết ước mơ của cô là gì.
Chẳng lẽ cô định ở đây cả đời?
- Không hẳn! - Uyển Khanh cúi xuống nhìn Beto đang nằm dưới chân, mỉm cười.
- Ước mơ của tôi...là bảo vệ được những thứ mình xem là quan trọng, và cả những người mà mình cần!
- Người quan trọng của cô...là ai? - Minh Huân vội vã quay lại nhìn cô, tim bỗng dưng đập trật một nhịp.
- Không nhiều lắm! - Uyển Khanh mỉm cười.
suy nghĩ một chút rồi nói tiếp.
- Trong đó có cả cậu, Minh Huân!
Bàn tay Minh Huân dần siết chặt lại, con tim vốn đập nhanh nay dần chậm đi, hô hấp ngưng trệ giờ mới được thả lỏng.
Cậu nhìn cô, lên tiếng.
- Bây giờ, ngay lúc này, có thể để tôi làm một việc không?
- Hả? - Uyển Khanh khó hiểu nhìn cậu.
Còn chưa kịp phản ứng gì, tay cậu đã luồn ra sau tóc cô, kéo lại, một nụ hôn nhẹ phớt được đặt lên vầng trán mịn.
- Cậu chủ...? - Uyển Khanh mở lớn mắt nhìn cậu, không tin nổi những gì vừa diễn ra.
- Sao? - Minh Huân vẫn thản nhiên như không, dần buông cô ra.
Chỉ là, cậu lại nắm lấy tay cô, nâng lên ngắm nghía.
- Này! Cậu làm cái gì vậy? - Uyển Khanh lại khó hiểu, muốn rụt tay nhưng bị cậu nắm chặt hơn.
Vứt cái lườm như cảnh cáo cho Uyển Khanh, cậu lấy từ trong túi áo ra một vật nhỏ lóe sáng, rồi nhanh như chớt luồn gọn vào ngón áp út của cô.
- Vừa khít, nhỉ? - Minh Huân mỉm cười hài lòng, lúc này mới chịu buông tay cô ra.
Uyển Khanh há hốc miệng nhìn chiếc nhẫn nhỏ đơn giản, rồi lại nhìn Minh Huân ra chiều muốn một lời giải thích.
Ấy vậy, đáp lại cô chỉ là cái nhún vai dửng dưng cùng cái vươn vai lười nhác.
Cậu vòng tay ra sau gáy, dựa người vào thành ghế đá nhắm mắt lại, tuyệt đối xem Uyển Khanh là không khí.
Đối với thái độ phủi tay sau khi gây chuyện này, Uyển Khanh chỉ còn nước thở dài như hết cách.
Lại nhìn xuống chiếc nhẫn, nó được thiết kế đơn giản mà đẹp mắt.
Chiếc nhẫn tròn không có hoa văn gì nổi bật, chỉ độc một vòng nhỏ được nạm đá thủy tinh màu đỏ trong suốt ở giữa nhẫn, bên trong còn có một dòng chữ nhỏ.
Uyển Khanh nhíu mày nhìn, thúc Minh Huân.
- Trong này là chữ gì?
- Không biết! - Minh Huân hờ hững đáp gọn, xoay đầu đi không them quan tâm.
Có lẽ cậu cũng chẳng biết rằng, ngay sau câu trả lời của mình, Uyển Khanh đã làm một việc cực kì trẻ con, đó là làm động tác giả phía sau lưng như muốn đánh cậu.
***
Nửa đêm, trời bất chợt nổi gió như muốn kéo bão đến, cửa ban công mở toang khiến chiếc rèm bay phập phùng, rồi như có như không lộ ra một thân hình bé nhỏ màu trắng muốt, lập lòe đâu đó màu vàng quyện cũng màu xanh lá, trong bóng tối tạo cảm giác mị hoặc đến rùng mình.
Thân hình màu trắng chậm rãi di chuyển đến chiếc giường lớn, mắt nó lóe lên đầy nguy hiểm.
Nhún người, nó nhảy phốc lên giường, con mắt hai màu sáng quắc mở to nhìn chàng trai đang nhắm nghiền mắt ngủ, chi trước ngắn cũn xòe ra bộ vuốt sắc, chậm rãi, cẩn thận hướng về phía cổ của chàng trai.
- Ngươi chắc chắn là ngươi muốn làm như vậy chứ? - Từ đâu đó bỗng phát ra tiếng nói, chiếc vuốt đã kề sát cổ liền dừng lại, con mắt nó lại lóe lên cẩn thận liếc nhìn xung quanh phòng.
Đèn được bật, thân hình bé nhỏ liền nheo mắt, nhảy ra phía sau một bước, gầm gừ đề phòng nhìn người đang khoanh tay dửng dưng tựa cạnh cửa.
Mái tóc dài được buông thả tự do lả lướt cùng cơn gió, bộ váy xòe đen sang trọng kết hợp với chiếc giày cổ cao, đôi mắt màu xanh dương vụt sáng, con ngươi dài hẹp sắc lạnh nhìn con vật bé nhỏ màu trắng như nhìn một con mồi.
- Cuối cùng ta cũng chờ được ngươi xuất hiện! Giờ thì nói thử ta nghe, vì sao lại muốn mạng sống của Minh Huân? Lần trước là lời nguyền, lần này thì trực tiếp muốn giết? Ngươi cần gì ở hắn sao? - Uyển Khanh nhếch môi cười, lạnh lùng nhìn con vật màu trắng đang trong tư thế như muốn chạy.
Cô đứng thẳng người, bước vào phòng rồi đóng sầm cửa lại, chiếc gót cao va vào sàn đá lạnh tạo ra thứ âm thanh chói tai kinh hồn.
Thân hình bé nhỏ căng tròn mắt nhìn cô, con ngươi đảo quanh một vòng như tính toán.
Đột nhiên, nó cuộn người, lăn nhanh về phía cửa ban công, sau đó duỗi thẳng chân đứng lên lan can rồi nhảy phốc lên một cành cây cao gần đó.
Uyển Khanh nhíu mày chạy lại nhìn cục bông nhỏ đang di chuyển một cách mau lẹ, không ngừng co duỗi người nhằm luồn lách qua từng đám lá và các nhánh cây nhọn chìa ra.
Uyển Khanh nheo mắt nhìn theo.
Sau lưng, đôi cánh đen dần dần lộ rõ, rải đầy khoảng sân ban công từng chiếc lông vũ nhỏ li ti.
Cô không bận tậm, nhíu mày dẫm chân lên lan can rồi vút bay vào không trung.
Phía sau, Minh Huân chậm rãi mở mắt, nhìn chiếc lông vũ màu đen nhẹ lướt qua.
Cậu ngồi dậy, vô định nhìn ra ban công vắng, gió vẫn ùa vào từng đợt se buốt khiến cơ thể cậu bất giác co rúm lại.
Thần sắc cậu lạnh lùng, thậm chí còn có chút tàn nhẫn, con mắt phải biến thành màu đỏ tươi như màu máu, con mắt trái sáng lên màu tím thẫm, con ngươi biến đổi dài hẹp ra.
Lòng bàn tay nâng lên biến hóa một quả cầu lửa nhỏ xíu, ẩn hiện đâu đó vài tia sét giết người, ánh sáng từ đó hắt lên chiếu sáng cả căn phòng, bức tường trắng in dấu một cái bóng đen đang mỉm cười tà ác.
Ở trên cổ cậu chợt xuất hiện một vết bớt màu đen kì lạ, nhìn kĩ sẽ thấy, vết bớt đó có hình satan đang mỉm cười, bên cạnh là một chữ “P” cách điệu..