1.
Mỹ…
Bệnh viên Gold…
Phòng 215…
- Con tỉnh rồi sao??!!!!!
- Ơn Trời, cuối cùng con cũng mở mắt!!!!!
- Tiểu thư!! Tiểu thư tỉnh rồi!!!!
- Bác sĩ! Bác sĩ đâu??????!!
- Mau! Mau lên!!!
- Nhanh lên! Nhanh nhanh!!! Khẩn trương 1 chút!
- …
- …
Cả phòng bệnh đang nhốn nháo hết cả lên.
Trên chiếc giường trắng muốt chính giữa phòng là 1 cô bé vô cùng xinh đẹp. Nước da trắng hồng mịn màng. Mái tóc ánh nâu gợn sóng. Nét mặt xanh xao nhưng vẫn toát lên 1 vẻ đẹp mê hoặc lòng người. Đôi mắt màu hổ phách hé mở, sống mũi cao, đôi môi chúm chím phớt hồng như cánh hoa anh đào.
Cô bé đó… chính là Lê Hương Kim – con gái độc nhất của Lê Nhật Hùng - chủ tịch tập đoàn tài chính hàng đầu thế giới Gold – 19 tuổi, là 1 mỹ nhân tài sắc vẹn toàn.
Vài năm trước, cô đã gặp phải 1 tai nạn giao thông vô cùng nghiêm trọng và bị thương rất nặng. Có thể nói, cô sống được đã là 1 kì tích, giờ lại còn có thể tỉnh lại, ai mà không vui mừng được chứ??!!!!!?
Tất cả mọi người có mặt trong phòng bệnh đều thở phào nhẹ nhõm tạ ơn trời đất nhưng ngay lập tức bị câu nói của cô làm cho đông cứng.
- Các người là ai??? – Hương Kim hỏi với giọng yếu ớt.
- Con… con… - Bà Vân Chi không thốt nên lời.
- Kim!! Con bị sao vậy??? – Ông Hùng hoảng hốt tột độ. Con gái ông… đứa con gái cưng của ông…
- Kim??? Ai là Kim?? – Cô tiếp tục hỏi, giọng bắt đầu run run.
- Con… con làm sao thế??? Con đừng dọa mẹ!! Lê Hương Kim là tên của con mà?!!!!!!??!!
- Lê… Hương… Kim?????? – Cô nhắc lại như 1 cái máy, lúc lắc cái đầu nặng nhọc.
Tại sao cô không nhớ gì hết? Tại sao ngay cả tên của mình cô cũng không có ấn tượng gì???? Tại sao… tất cả mọi người ở đây cô đều không nhận ra??????
Tất cả kí ức của cô chỉ có…
RẦMMMMMMMMMMMMM…
1 tiếng động kinh thiên động địa vang lên. Tiếp theo là tiếng hét chói tai… tiếng cười ma mãnh… tiếng quát tháo giận dữ… tiếng khóc lóc thảm thiết… Tất cả, tất cả chỉ là những âm thanh hỗn độn… những mảng sáng tối chập chờn…
- Đau… đau quá… không… không… đau… - Hương Kim run lên từng hồi. Đầu cô đau như búa bổ, trời đất quay cuồng…
Rồi cô ngất đi trong cơn mê loạn.
…
Sau khi khám xét kĩ lưỡng và hoàn thành đầy đủ các xét nghiệm cho Kim, mặt bác sĩ Nghiêm bí xị, lo sợ đến nỗi mồ hôi đầm đìa ướt cả lưng áo.
- Chủ… Chủ tịch… - Vừa thấy ông Hùng bước vào phòng, ông bác sĩ lập tức đứng dậy cúi đầu chào, thầm óan trời về số phận hẩm hiu của mình.
- Kết quả thế nào?? Kim bị sao vậy????? – Ông Hùng ngồi xuống hỏi ngay.
- Thưa… thưa Chủ… tịch… T… Tiểu… thư… Tiểu th..ư… - Ông bác sĩ ấp a ấp úng. Ông thực sự là không muốn và cũng không thể nói ra được! Nếu nói ra cái điều kinh khủng ấy, chắc chắn ông sẽ… chết không toàn thấy!!!
- Kim bị làm sao??? – Ông Hùng nóng ruột hỏi.
Vợ mất sớm để lại đứa con gái nhỏ như 1 món quà, 1 lời hẹn ước, 1 tình yêu trọn vẹn. Câu cuối cùng trước khi ra đi của bà chính là: “ Anh hãy khiến Kim luôn vui vẻ!!”
Vì vậy, từ nhỏ ông luôn yêu thương chăm sóc cho Kim hết mực, có thể nói là vô cùng vô cùng nuông chiều cô. Cô muốn gì được nấy, không bao giờ thiếu thồn bất cứ thứ gì, kể cả vật chất lẫn tinh thần.
…
Ông đã cố gắng làm lụng vất vả ngày đêm để xây dựng Gold từ 1 tập đoàn nhỏ bé trong nước trở thành 1 trong những tập đoàn tài chính hàng đầu thế giới chỉ vì muốn cô có được cuộc sống giàu sang, không bị ai coi thường, bắt nạt.
…
Dù rất mệt mỏi nhưng ông luôn tươi cười trước mặt cô, đều đặn bay từ Mỹ về Việt Nam chỉ để đưa cô đến công viên, vườn thú và đi ăn vào mỗi cuối tuần.
...
Ông đã nhận nuôi những đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa theo yêu cầu của cô, đã xây rất nhiêu trường học, bệnh viện ở những vùng nghèo khó như mong muốn của cô.
…
Thậm chí… ông còn đồng ý kết hôn với người phụ nữ mà ông không yêu chỉ vì… con gái ông thích cô ấy.
…
Nhưng mà… Kim không hề kiêu căng ngang ngược. Cô là 1 cô bé tốt bụng, luôn thích giúp đỡ người khác nếu không muốn nói là luôn chen vào chuyện của người khác. Cô có thể lấy lòng được tất cả mọi người, kể cả những anh chàng hống hách hay những bà già khó tính hay cằn nhằn.
Cho nên, cô là tình yêu, niềm tự hào và là cả mạng sống của ông!!
Nếu cô có mệnh hệ gì…
- Chủ tịch… tôi… tôi… thật ra Tiểu thư… bị… bị… - Ông Hùng cúi gằm mặt, tay vò nát vạt áo trắng muốt. Ông thực sự là rất rất rất sợ hãi. Con người của Chủ tịch… phải nói là… vô cùng vô cùng vô cùng đáng sợ. 1 khi ngài đã tức giận thì… bão cũng không bằng. Hơn nữa, đây còn là… còn là chuyện liên quan đến Công chúa của Gold, bảo bối của Chủ tịch…
- NÓI!!!! – Ông Hùng hét lên làm ông bác sĩ tái mặt, quỳ sụp xuống.
- Chủ tịch… Chủ tịch… thực sự chúng tôi… đã cố gắng hết sức rồi… Tiểu thư… bị… di chứng… sau… sau ca mổ… và… và… bị mất… trí nhớ… - Ông bác sĩ nhắm tịt mắt lại tuôn ra 1 tràng, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng.
Ông Hùng bất động, không nói được câu nào.
Hương Kim… đứa con gái bảo bối đáng yêu của ông… tại sao lại… sao có thể chứ???!!!? Kim là người tốt… sao ông trời lại bắt cô phải trải qua chuyện này??? Tai nạn… cận kề cái chết… hôn mê… sống thực vật… và giờ khó khăn lắm cô mới mở mắt thì lại… mất trí nhớ???
…
Mãi không thấy Chủ tịch lên tiếng, ông Nghiêm càng căng thẳng hơn, tim ông cứ đập liên hồi như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
…
Rất lâu sau, ông đánh liều ngẩng đầu lên xem xét.
- Chủ… chủ t…
Bốppppp….
- ÔNG CÒN DÁM GỌI TÔI NỮA SAO???? – Chưa nói dứt lời ông đã lãnh trọn cú đấm của ông Hùng.
Ông Hùng giờ rất kích động.
Bốppppp…
- TÔI MỞ BỆNH VIỆN, THUÊ CÁC ÔNG VỀ ĐỂ LÀM GÌ HẢ??????
Bôppppp…
- CHỈ CÓ 1 CA PHẪU THUẬT MÀ CŨNG ĐỂ LẠI DI CHỨNG LÀ SAO CHỨ???????
Bốpppppp
- ÔNG CÒN MUỐN LÀM BÁC SĨ NỮA KHÔNG??? ÔNG…
Ông Hùng như con thú hoang hành hạ con mồi. Ông cứ la hét, đấm đá không nương tình.
Ông bác sĩ xấu số chỉ biết cắn chặt răng chịu đựng. Ông đã chứng kiến những lần nổi khùng của Chủ tịch, nếu lên tiếng bao biện hay kêu ca chắc chắn sẽ chỉ thêm đau đớn mà thôi!! Những lúc đó đều là Tiểu thư can ngăn Chủ tịch. Ngài chưa 1 lần làm trái ý cô. Nhưng mà… bây giờ Tiểu thư…
Hôm nay ông chết chắc rồi!!!! Chọc giận Chủ tịch không què cũng cụt! #_#
------------------------------------
2.
Lần thứ 2 tỉnh dậy, cô thấy cả người mệt rũ, không thở nổi nữa! Liếc nhìn xung quanh thì… suýt ngất.
Trong phòng chật ních người là người. Thảo nào! Đông thế này thiếu oxy là phải rồi! Nhưng sao họ lại tập trung ở đây nhỉ??!
- Con tỉnh rồi sao?? – 1 người đàn ông trung niên chồm đến làm cô giật mình.
Nhưng phải công nhận, dù đã lớn tuổi, trông ông vẫn rất đẹp trai!! Mái tóc hoa râm, khuôn mặt góc cạnh, mày rậm, mắt sâu… Ở ông toát ra khí chất hơn người khiến người đối diện phải e sợ. Nhưng cô lại thấy vô cùng… thân thuộc!
- Ông là ai?? – Cô hỏi, mắt hơi nheo lại.
- Con… haizzzz… Ta là bố của con… Lê… Nhật… Hùng… - Ông nói rõ ràng từng chữ.
- Bố?? Ông là bố của tôi hả? – Cô hỏi lại cho chắc chắn, nhìn chăm chú vào đôi mắt sâu thẳm không thể thấy đáy.
- Phải. – Ông Hùng gật đầu, lén lau đi giọt nước mắt.
- Bố… Bố… Hihi… Con xin lỗi vì không nhớ bố!! – Kim tươi cười nắm cánh tay ông nũng nịu. – Kia là ai ạ?? – Cô hỏi, ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào 1 người phụ nữ ngồi bên giường.
- Đó là Cao Vân Chi… ừm… là… - Ông Hùng ngập ngừng.
- Ta là mẹ của con. - Nghe thấy tên mình, người phụ nữ lập tức nắm lấy tay Kim, nước mắt lưng tròng.
- Mẹ à???!!!
- Ừm… mẹ… kế của con. – Dù không muốn nói ra nhưng nhìn ánh mắt cương nghị của ông Hùng hướng thẳng vào mình bà đành phải thừa nhận. – Nhưng mà… mẹ rất thương yêu con. Mẹ luôn coi con như con đẻ của mình. Mẹ…
- Được rồi mà mẹ. Mẹ đừng khóc nữa!! Chẳng phải con đã khỏe rồi sao??!!!! – Cô vội lấy khăn giấy đưa cho bà, nhẹ nhàng nói.
- Con thấy thế nào rồi?? – Ông Hùng lo lắng hỏi khi thấy sắc mặt cô càng ngày càng trắng bệch.
- Con… con… - Cô ấp úng. Bây giờ cô thấy rất khó chịu, ngột ngạt đến không thể hít thở nổi nữa rồi. Cứ như cô đang ở ngoài Trái Đất không có tí oxy nào vậy!! – Con không thở được.
- Gì?? Bác sĩ! Bác sĩ!! – Ông Hùng nghe xong câu nói của cô thì đứng bật dậy hét loạn xạ làm cô mất chỗ dựa suýt thì ngã chúi xuống đất. May mà có bà Chi nhanh tay kéo cô lại.
- Con có sao không??? Đeo máy thở oxy vào đi! Nhanh đi gọi bác sĩ đến đây!!!
- Bố thật là… tí thì ngã… hú hồn!!! – Cô nhăn nhó, đồng thời kéo tay ông Hùng ngồi xuống. Cứ thế này chắc chỉ 1’ nữa thôi là cái phòng này đến con kiến cũng không chui lọt. – Bố, mẹ!!! Thôi… thôi… Ý con là… con thấy bức bối, ngột ngạt, thiếu không khí đến nỗi khó thở.
- À… Phùuuuu… Con làm mẹ lo quá!!!
- Tất cả mọi người ra ngoài hết mau. – Ông Hùng nghiêm giọng nói. Thật khác xa so với cái giọng nhẹ nhàng trìu mến đối với cô con gái cưng!!!!!
- VÂNG THƯA CHỦ TỊCH!!!!
…
Kim chớp chớp mắt kinh ngạc. Đông vậy mà chỉ cần 2’ là đã biến mất rồi sao?? Y như có phép thuật vậy!!? Hay là… họ dùng thuật tàng hình nhỉ??!!!!?
- Kim ơi!! - Đột nhiên tiếng 1 cô bé vang lên làm cô hết hồn.
Cô ngó nghiêng khắp nơi mà chẳng thấy ai cả!! Chẳng lẽ… có người tàng hình thật????
- Ở đây!! Dưới này! - Tiếng nói rất nhỏ như tiếng của chú chim bé tí tẹo vậy!!
Cô nghe ngóng, cố gắng định vị tiếng nói. Hình như là ở…
- Áaaaaaaaaaaaa… - Cô hét toáng lên khi thấy 1 cái đầu ló ra bên dưới gầm giường.
- Con sao thế??? Thấy không khỏe chỗ nào à? – Bà Chi giật mình lao đến sờ trán bóp tay cô, rồi chạy đi giót nước cho cô.
- Con… con thấy…
- Cậu đừng nói mà!! Nếu bị lộ tớ sẽ chết chắc đó! – Cái đầu biến mất dưới gầm giường, chỉ có tiếng thì thầm thì vẫn vang lên.
- Con thấy sao? Có chỗ nào không ổn? Để bố đi gọi bác sĩ!! – Ông Hùng cuống cuồng tông cửa chạy vào.
Ông vừa mới ra ngoài gọi điện thoại thì đã nghe thấy tiếng hét của cô. Thật không thể yên tâm về cô mà!!! Ông cũng không tin tưởng bà Vân Chi lắm. Dù sao thì… bà cũng là mẹ kế. Mẹ ghẻ con chồng làm sao có thể… haizzzzz… Có lẽ ông phải gọi Bảo đến chăm sóc cho cô thôi!!!
- Ơ… à… Con… con thấy… ừm… không có gì cả! – Cô suy nghĩ 1 lúc rồi quyết định… giúp cô bé kia. Có vẻ cô bé đó biết cô.
- Thật là không sao chứ??? – Ông Hùng nghi hoặc hỏi lại, mắt liếc sang bà Chi đang đứng bên cạnh. Rõ ràng vừa nãy ông thấy có vẻ cô rất sợ hãi.
- Em… em không làm gì cả!! Không như anh nghĩ đâu! – Bà Chi vội vàng nói.
Trước giờ ông không hề tin tưởng bà, cũng không hề yêu thương bà như mọi người tưởng. Ông chỉ lấy bà vì… đòi hỏi của Kim.
Bà vốn là 1 giáo viên tiểu học. Năm đó Hương Kim là 1 học trong những của bà. Quả thực cô là 1 cô bé rất thông minh và đáng yêu. Cô bé xinh xắn, học giỏi, lại hay giúp đỡ bạn bè nên được lòng của rất nhiều người. Hơn nữa, cô bé cũng có 1 ông bố rất mực yêu thương, chăm sóc cho cô. Lần nào họp phụ huynh ông cũng đến dự mặc dù là 1 Chủ tịch của tập đoàn lớn ngày ngày bận rộn.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ông bà đã đem lòng yêu ông rồi!! Và cô bé Hương Kim đã làm mai cho 2 người. Nhưng… dù trở thành vợ chồng, nhưng ông luôn lạnh nhạt và nghi ngờ bà. Ông luôn đề phòng bà làm chuyện xấu với Kim. Ông cũng chỉ nói chuyện với bà trước mặt Kim để làm cô vui lòng. Cho nên, tất cả tình cảm của bà đều đặt vào cô. Bà mong 1 ngày nào đó ông có thể quên đi người vợ đã mất mà giành tình cảm cho bà, dù chỉ là 1 chút thôi cũng được!!
- Kim, bố có việc phải đi trước, con nghỉ ngơi đi!! Chốc bố sẽ gọi Bảo đến chăm sóc cho con! Vân Chi, em về nhà được rồi!! – Ông nói, mỉm cười với cô mà không thèm để ý đến bà nữa! Ông tuyệt đối không để bất kì ai làm tổn thương cô.
- Em… em có thể chăm sóc cho Kim mà!! – Bà Chi nghẹn ngào nói. Tại sao… lâu như vậy mà ông vẫn không tin bà??!!!!?
- Em về nhà đi! Để Bảo chăm sóc Kim là được rồi!! – Ông Hùng kiên quyết.
- Nhưng… em…
- Mẹ à!! Mẹ cũng mệt rồi, mẹ về nghỉ đi! – Kim nhanh miệng nói. Phải “đuổi” hết họ ra ngoài mới có thể hỏi chuyện cô bé kia được!
- Ừ. Vậy con nghỉ ngơi chóng khỏe nhé!!!
- Vâng. Con chào bố mẹ!!!! – Cô cười tươi, vẫy vẫy tay tạm biệt.
…
Cạchhh…
- Ra được rồi!!! – Sau khi nghe tiếng giày đã đi xa, Kim mới lên tiếng, đồng thời gõ gõ vào thành giường.
- Hihi… Cảm ơn cậu!!! – Cô gái chui ra khỏi gầm giường, mỉm cười tươi tắn.
Hương Kim chăm chú ngắm nghía cô gái này từ trên xuống dưới. Ừm… Cô gái này cũng rất xinh đẹp!!! Làn da mịn màng, mái tóc thẳng mượt, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt sáng tinh ranh, đôi môi đầy đặn… Rất quyến rũ!!!!!!!
- Cậu là ai thế??? – Hương Kim đột ngột lên tiếng làm cô gái kia ngạc nhiên đến nỗi ngã phịch xuống đất. – Này! Cậu không sao chứ??!!!?
- Không… không sao… Nhưng cậu bị gì thế??? Đầu óc còn tỉnh táo không vậy??! Đến bạn thân mà cậu cũng không nhận ra nữa hả??? – Cô gái kia đột ngột lao tới túm lấy vai Kim lắc lắc liên hồi làm cô choáng váng cả đầu óc.
- Tớ… tớ… xin lỗi!! Nhưng tớ bị… mất trí nhớ mà!!???! – Cô áy náy lên tiếng.
- CÁI GÌ??????? MẤT TRÍ NHỚ???????????????????? – Cô gái kia lại la toáng lên làm rung động cả cái bệnh viện.
Lập tức 1 đám vệ sĩ “đen sì” xông vào.
- Cô là ai?? Cô có ý đồ gì? Sao lại lẻn vào đây? – 1 “cây đen” lên tiếng.
- Thôi chết rồi!!! – Cô gái nhăn nhó, bất đắc dĩ quay lại nở nụ cười tươi rói mong sao có thể mua chuộc được họ.
- Đỗ tiểu thư!?? Sao cô lại ở đây? - Ngọc Thanh (vệ sĩ riêng của Hương Kim, cũng là nữ vệ sĩ duy nhất ở Gold. Cô là con gái của quản gia Đoàn - hiện giờ ông đã về hưu và bà vú Nguyễn – người đã chăm sóc Kim từ khi mẹ cô qua đời. Bà đã mất trong thời gian cô hôn mê.) ngạc nhiên lên tiếng.
- À… à… Tôi đến thăm Kim thôi mà!! Tôi đi trước đây. Gặp lại cậu sao nhé! – Cô gái họ Đỗ định chuồn thì bị Thanh giữ lại.
- Đỗ tiểu thư! Nếu như thông tin về Tiểu thư của chúng tôi bị lan truyền ra ngoài, dù chỉ là 1 người biết được thì… Cô biết hậu quả rồi chứ??! - Ngọc Thanh lạnh giọng nói làm cô gái kia run bần bật, gật đầu lia lịa rồi chạy biến.
- Chị Ngọc Thanh, cô gái đó là ai vậy??? – Kim lên tiếng.
- Thưa Tiểu thư, đó là nhị tiểu thư của tập đoàn Beans, Đỗ Cẩm Tú. - Ngọc Thanh nhanh chóng trả lời.
- Cô ấy là bạn thân của em sao??
- Ừm… Có vẻ như… không phải vậy. Trước đây cô không thích Đỗ tiểu thư lắm!! - Ngọc Thanh dè dặt nói.
- Vậy ư???? Em thấy cô ấy cũng xinh đẹp đáng yêu đấy chứ??!!!!
- Có lẽ vậy. - Ngọc Thanh nhìn chằm chằm vào Kim. Không lẽ sau khi mất trí nhớ, cô sẽ thay đổi, sẽ giống như bọn họ??!!! Đây là điều mà Thanh luôn lo lắng. Cô rất sợ mất đi người bạn, người em tốt duy nhất là Tiểu thư.
------------------------------------
3.
Kim đang ngủ thì cảm thấy có thứ gì mềm mềm ấm ấm đặt lên tay cô. Cô từ từ mở mắt.
- Ôi chao!! – Cô khẽ thốt lên.
Đây là lần thứ 2 cô ngạc nhiên đến vậy. Lần đầu là khi… cô soi gương. Quả thật cô không thể ngờ mình lại xinh đẹp đến vậy. Dù sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt nhưng thật sự là rất rất đẹp!!!
Và bây giờ, trước mặt cô là… 1 chàng trai đẹp như tranh vẽ. Thật không ngờ trên đời này lại có 1 chàng trai đẹp đến vậy!!! Nước da trắng nhẵn nhụi, mái tóc đen bóng được chải chuốt gọn gàng, đôi mắt 1 mí đen láy, đôi môi đỏ mọng. Trông anh thật… thật là… rất giống… 1 mỹ nữ!! Nếu anh để tóc dài và mặc váy thì chắc chắn sẽ… thu hút rất nhiều đàn ông!!! ^0^
- Anh làm em thức giấc sao?? – Chàng trai lên tiếng làm Kim giật mình. Cô chợt đỏ mặt vì đang “nghĩ xấu” về anh.
- Vâng. – Cô gật gù, giương đôi mắt to nhìn anh chằm chằm.
- Ha… ha… Em… dù mất trí nhớ thì vẫn thẳng thắn như vậy. – Chàng trai cười tươi, vẫn nắm chặt tay cô.
- Anh… biết tôi sao??? – Cô ngây ngô hỏi. Nói xong mới thấy mình ngốc. Không quen biết tự nhiên anh ta vào phòng bệnh của cô làm gì chứ?? Chẳng lẽ là để… ngắm?!!!!??!!
- Ừ. Anh là… bạn trai của em. – Chàng trai nói, giọng nhẹ nhàng y như con gái.
- CÁI GÌ???? – Cô hét toáng lên, bật khỏi giường suýt ngã xuống đất. Nếu không có chàng trai kia nhanh tay đỡ lấy thì… chẹp chẹp…
- Em có cần phản ứng mạnh vậy không??? Em làm anh tổn thương đấy!! – Chàng trai nhăn nhó.
- Ơ… à… em… em… xin lỗi!!! – Cô lúng túng.
1 cô tiểu thư xinh đẹp giàu có như cô có bạn trai cũng không phải là lạ. Nhưng mà… dù thế nào chăng nữa cô cũng không thể tin được bạn trai của mình lại… đẹp như thế này!!!! Cô thấy gọi anh là “chị” có lẽ sẽ thích hợp hơn đó!
- Anh tên là gì thế?? – Cô dè dặt hỏi. Quên cả tên của bạn trai thì… thật là không tốt nhưng mà… ngay đến tên mình cô còn chẳng nhớ nữa là!!!!!
- À quên chưa giới thiệu với em!! Anh cứ nghĩ là em sẽ… ừm… anh là Trần Quốc Bảo.
- Bảo?? Anh bao nhiêu tuổi rồi?? – Cô tiếp tục hỏi, mắt vẫn không dời người con trai trước mặt làm tim anh bỗng loạn nhịp.
- À… ờ… 21
- Bố anh tên gì?
- Trần Quốc Tuấn.
- Bác trai làm nghề gì?
- Bố anh là giám đốc chi nhánh Gold ở Việt Nam.
- Còn mẹ anh tên gì?
- Đào Bảo Ngọc.
- Thế bác gái làm ở đâu??
- Mẹ anh ở nhà tề gia nội trợ thôi!
- Vậy gia đình anh…
- Em có cần anh nói cả tiểu sử 3 đời nhà họ Trần không??? - Bảo cười trêu chọc cô.
- À… à… xin lỗi anh… em… chỉ là… - Cô cúi gằm mặt. Thực ra cô chỉ muốn tìm hiểu kĩ hơn về bạn trai mình thôi mà!!! Nhưng hình như… nó giống cuộc hỏi cung hơn thì phải!!?????! @_#
- Không sao đâu. Em luôn hấp tấp thế mà!!! - Anh cười tít mắt làm cô tức điên người.
- Cái gì mà hấp tấp chứ??! Em… chỉ là… tò mò nên muốn biết nhanh nhanh 1 chút thôi! – Cô cãi.
- Có gì khác nhau sao? – Anh nghi ngờ hỏi lại.
- Ơ… cái đó… ờ thì… Mà em tìm hiểu về người yêu mình cũng sai à??? – Cô lại gân cổ lên cãi làm anh càng cười dữ hơn.
- Em nói anh là bạn người yêu hả?? Nhưng có ai đồng ý đâu nào??? – Anh giả ngây ngô. Cô thật là… biết làm người khác buồn cười!!
- Anh… Hừ!! – Cô tức nghẹn, quay ngoắt mặt đi không thèm nhìn người con trai đang cười lăn lộn vì khuôn mặt đỏ bừng (vì tức) của cô. Rõ ràng khi nãy anh nhận là bạn trai cô, giờ lại… Hứ!! Nếu không phải cô đang bệnh thì anh chết chắc rồi!! - Cứ đợi đấy, đến khi em ra viện rồi cho anh biết tay!
- Thôi thôi, anh đầu hàng vô điều kiện đấy!! Chứ để em “xử” thì… thảm lắm! - Bảo ngừng cười, quay lại mếu máo nhìn cô.
- Đáng đời!
- Thôi mà!! Anh sai rồi… đừng giận nữa mà! – Anh giật giật tay áo cô như đứa trẻ con đòi kẹo làm cô phì cười.
- Anh… lần sau còn dám chọc tức em thì… - Cô trừng mắt, đưa tay ngang cổ ra hiệu… chém đầu (híc… dã man quá!!)
- Ok ok. Lần sau anh không dám nữa!
- Biết thế là tốt!!! – Cô hài lòng mỉm cười nhìn “chị bạn trai” dễ thương này. Thật sự rất giống… 1 chú cún con! (sặc… bạn trai mà kêu cún con /!_!)
- Anh gọt táo cho em ăn nhé!! – Bảo chuyển chủ đề.
- Vâng. – Cô nhanh chóng đáp lại, gật đầu lia lịa. Đột nhiên cô nhớ ra điều quan trọng. – À… chúng ta quen nhau thế nào vậy???
- Ông anh làm việc cho Gold từ khi nó mới chỉ là 1 công ty nhỏ. Bố anh cũng nỗi nghiệp ông góp sức cùng bố em phát triển Gold. Vì thế chúng ta cùng lớn lên bên nhau. – Anh nhẹ nhàng nói, tay vẫn đưa dao đều đều.
- Vậy có thể nói… anh và em là… thanh mai trúc mã rồi!!! – Cô reo lên thích thú. Cô đang tưởng tượng đến 1 tình yêu đẹp và vô cùng lãng mạn.
- Ừ. – Anh bật cười trước ánh mắt long lanh của cô. Chắc chắn cô lại đang mơ mộng gì rồi!!! Từ nhỏ đã thế, lúc nào đầu óc cũng như trên mây trên gió!
- Thế thì tốt rồi!! Chắc chắn anh biết rất rõ về em. Kể cho em nghe đi!!!
- Ừm… em muốn nghe gì nào!!???
- Kỉ niệm giữa chúng ta ấy. Bên nhau lâu như vậy, chắc chắn là có rất nhiều điều đáng nhớ!! – Cô chớp chớp mắt.
- Thực ra… em là 1 cô gái rấttttttttttttttttttttttt… - Anh nhìn cô chằm chằm, cố tình kéo dài giọng làm cô nín thở chờ đợi. - … xấu xa!
- Cái gì??? – Cô nhảy dựng lên, phồng mang trợn má nhìn anh. – Dám nói em xấu xa???! Gan anh quả lớn thật! Lần này tuyệt đối không thể tha nữa!!!! Anh chuẩn bị quan tài đi là vừa!
- Hahaha… - Bảo cười ngất làm cô ngẩn ra. Có ai dở hơi biết bơi như anh bị mắng mà còn cười rất chi là khoái chí không chứ??!
- Sao thế?? Đừng có cười nữa! Bộ đầu óc anh có vấn đề rồi hả????? Có cần em đánh cho tỉnh ra không? – Cô cao giọng nói.
- Chính là vậy đó! – Anh cố nín cười nói. - Từ nhỏ em đã rất thích bắt nạt anh. Cứ thấy mặt anh là em giở đủ mọi trò chọc anh bằng được.
- Cho đáng đời anh!!
- Có cần ác vậy không chứ??!!! Mất trí nhớ mà chẳng dịu dàng hơn chút nào cả! – Anh nhăn nhó.
- Hứ!!! – Cô làm mặt lạnh quay đi, nhưng tai vẫn dỏng lên nghe kể chuyện.
- 1 lần em còn bắt gián dọa anh làm anh sợ khóc thét lên. Em không những không hề hối lỗi mà còn… cười như nắc nẻ.
- Hả??? Ôi ha… ha… ha… - Cô bò lăn bò càng ra mà cười. Có mỗi con gián, đến phụ nữ chân yếu tay mềm như cô còn không sợ thì anh đàn ông con trai đầu đội trời chân đạp đất sợ cái gì chứ??? Mà còn là… sợ đến phát khóc…
- Đúng cái kiểu cười đó. Nhìn thấy mà ghét!!! – Anh nhăn mặt, nhưng không nhịn được lại mỉm cười.
Từ nhỏ anh đã rất rất thích cô, luôn bám theo cô.
Còn cô thì… suốt ngày nghĩ đủ mọi trò để… trêu chọc anh. Lúc thì làm anh sợ mất mật, mặt mày tái xanh tái xám, khi lại khiến anh bầm dập cả người ngợm, xước da chảy máu. Sau đó lại lo lắng hỏi han, chăm sóc anh, nhưng tuyệt đối không nói xin lỗi.
Nhưng mà… anh vẫn cứ thích cô. Nhìn cô cười, anh thấy rất vui! Anh cam tâm tình nguyện trở thành nạn nhân của cô, chỉ cần làm cô vui, chỉ cần được thấy nụ cười tươi rói và ánh mắt lấp lánh ấy!!
- Này!! Anh Bảo! Anh Bảo!!
- À… ờ… - Tiếng gọi của cô làm anh giật mình.
- Anh kể tiếp đi!! – Cô thúc giục, nhón 1 miếng táo bỏ vào miệng nhai nhóp nhép.
- Năm em lên lớp 1, bị bố bắt phải ở nhà học bài trong khi em muốn ra ngoài chơi. Em năn nỉ ỉ ôi, khóc lóc sướt mướt mãi không được nên nằng nặc đòi anh đến dạy em học.
- Chắc anh học giỏi lắm nhỉ?? – Cô xuýt xoa khen ngợi.
- Giỏi thì cũng làm được gì chứ??! Bởi vì… em gọi anh đến là để… giúp em trốn đi chơi. Em bắt anh quỳ xuống để em trèo lên lưng nhảy cửa sổ và còn nghĩ cách đối phó mọi người giúp em.
- Rồi sao?? Có trốn được không? – Cô hồi hộp hỏi.
- Đâu dễ thế?? Nhà em rộng phải đến vài ha, thêm kiến trúc lằng nhằng, khó nhớ như mê cung ấy. Lại thêm cả hàng rào bảo vệ, mạng lưới an ninh, mấy chục vệ sĩ đứng canh gác vòng trong vòng ngoài. Đến con kiễn còn không chui lọt nữa là…
- Thế là bị bắt à?? Có sao không vậy???? Có bị phạt không?????????
- Có chứ! Em bị nhốt trong nhà đúng 1 tuần. Còn anh thì bị bố em đánh 10 roi. – Anh ảo não nói. Nghĩ lại vẫn thấy thương thay cho cái mông của mình. Nhưng dù sao thì… để anh chịu còn hơn là cô.
- Sao lại vô lí như thế được?? Rõ ràng em đầu têu mà lại đánh anh. Bố thật là bất công!!! – Cô tru tréo lên.
- Lúc đó em cũng nói như vậy. Nhưng việc gì bố em đã quyết thì không thể thay đổi được.
- Haizzzz… Khổ thân anh!! Đúng là xui xẻo nên mới quen em.
- Đâu có. Anh thấy là rất rất rất may mắn đó chứ??! - Chỉ cần cô mãi mãi hạnh phúc… tươi cười với anh… và ở bên anh… là anh đã cám ơn ông Trời lắm rồi!!!!
- …
- …
- Tiếp đi! Tiếp đi!!
- Khi em lên 10, muốn đi học võ nhưng bố em không cho. Bố em nói con gái cần dịu dàng đoan trang, yểu điệu thục nữ, còn bảo em muốn học thì học nữ công gia chánh… làm em điên tiết tuyệt thực 1 tuần.
- Sặc… nhịn đói 1 tuần còn sống nổi sao?? – Cô thét lên. Thảo nào… trông người cô giờ như cái đũa ý!! Cao nghều, gầy còm (người đẹp dáng chuẩn vậy mà còn kêu ca!!? Thật là hết thuốc chữa!)
- Không phải. Chỉ là nói vậy thôi. Chứ ngày nào anh cũng đến tiếp lương thực cho em trên danh nghĩa là khuyên giải em. Em thì ngồi chén bánh mì ngon lành trong phòng. Còn bố em thì lo đứng lo ngồi bên ngoài.
- Kết quả sao???
- Đương nhiên là bố em chịu thua rồi!
- Híhí… Cũng may là có anh chứ không thì em chết chắc rồi!!
- …
- …
- Anh nói nữa đi!
- Năm em 12 tuổi…
- …
- …
- Còn nữa không??
- Sinh nhật 15 tuổi…
- …
- …
- Sau đó sao?
- …
- …
- Ha… ha… ha… ha…
- …
- …
Hương Kim chăm chú lắng nghe, tay vẫn hoạt động đều đều. Thỉnh thoảng lại chêm vào vài câu rồi phá lên cười.
Thật là không thể ngờ cô lại có 1 tuổi thơ nổi loạn như vậy!!! Thú vị quá đi!
…
Suốt 1 tháng cô nằm viện, ngày nào Bảo cũng đến chăm sóc cô, kể chuyện cho cô nghe. Cô cảm thấy, tuổi thơ của mình có thể viết thành 1 quyển truyện được đó!!! Chắc chắn sẽ bán rất chạy!