Tìm Lại Tình Yêu - sweetmouse

1.
Hôm nay là ngày đầu tiên Kim đi học lại sau 2 năm “nghỉ ngơi”. Cô thật sự rất vui!!!
Chỉ tiếc là Bảo không thể cùng cô đến trường. Vì anh đang theo học Đại học ở Mỹ nên không thể nhập học cùng cô được. Sau khi lo mọi việc ổn thỏa, anh đã quay lại giải quyết vấn đề trường lớp. Anh nói 1 tháng nữa nhất định anh sẽ về và cùng học 1 trường với cô.
- Mời Tiểu thư. - Giọng nói của bác tài xế vang lên ngoài cửa.
Kim mỉm cười, nhanh chóng chui khỏi “toa tàu”.
Vừa bước xuống xe, cô đã choáng ngợp trước khung cảnh trước mắt. Trường Đại học Dream quả không hổ là 1 trong những ngôi trường quý tộc hàng đầu thế giới do tập đoàn nổi tiếng Sky và Sun đầu tư. Nhìn tổng thể thì nơi đây trông giống 1 khu resort hơn là 1 ngôi trường.
- Chúng ta mau vào thôi! - Ngọc Thanh thúc giục khi thấy cô cứ thừ người ra ở đó.
- À… vâng.

2 người vừa bước chân vào đại sảnh đã thấy 1 cảnh tượng rất hỗn loạn. Vốn có tính tò mò bẩm sinh, Kim nhanh chóng đến đó xem có chuyện gì. Ngọc Thanh dù không muốn dây vào mấy cái đám đông này nhưng không thể bỏ mặc Kim nên đành phải vào theo.

Vừa thò đầu vào thì đã thấy 1 cảnh rất là không hay: 3 cô gái trông rất hung dữ đang bao vây 1 cô gái mặt mũi lem nhem. Dù rất khó chịu, nhưng Kim không vội vàng xen vào. Cô không rõ đầu đuôi câu chuyện thế nào, cũng không biết ai mới thực sự là người tốt, cho nên tốt nhất là… đứng xem đã.
- Mày to gan thật!! Có biết tao là ai không mà cũng dám động vao??? - Giọng 1 cô gái the thé hét lên như muốn xé nát màng nhĩ của người khác.
Kim nhăn mặt lắc đầu. Con gái nhà ai mà “duyên dáng” phát sợ!!?
- Tôi… tôi… thật sự kh..ông cố ý mà!! Tôi… bị trượt chân… các cô… tha cho tôi… – 1 cô gái khác ngã lăn dưới đất, quần áo nhàu nhì, nước mắt đầm đìa trông rất tội nghiệp.
- Tha cho mày sao?? Mày làm bẩn đôi giày của Đỗ tiểu thư mà còn muốn chạy sao? – 1 cô gái có mái tóc vàng hoe quát, đồng thời giáng thẳng vào vá cô bạn kia 1 cái tát 1 cách thô bạo.
Bốpppp…
- Tôi… xin lỗi… xin lỗi… Cẩm Tú… cô tha cho tôi có được không??
- LÁO!!! Mày không đủ tư cách gọi tên em tao. – 1 cô gái còn lại lên tiếng.
Kim trợn tròn mắt. Cô gái này quả thực có vẻ ngoài rất xinh đẹp. Mái tóc uốn xoăn hất sang 1 bên, làn da mịn màng không tì vết, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sáng lấp lánh, dáng người chuẩn như người mẫu. Nhưng… thật không ngờ lại có tính cách khó ưa đến thế!!?
- Tôi… tôi… Đỗ tiểu thư… tôi sai rồi… sau này tôi không dám nữa…
- Sẽ không có sau này đâu. Hôm nay mày chết chắc rồi! – “vàng hoe” lạnh giọng nói nghe rợn cả người.
- Hôm nay tâm trạng em tao đang không tốt, coi như mày xui xẻo.
- Được làm bia cho tao trút giận là phúc của mày đấy!!! LÔI NÓ DẬY!
Ngay lập tức, “vàng hoe” nắm cổ áo dựng cô gái dưới đất dậy, giữ chặt 2 tay không để cô gái đó chống cự.
Cô gái tên Cẩm Tú hừ lạnh 1 tiếng, từ từ tiến lại gần, giơ cánh tay mảnh mai lên.
Cô gái tội nghiệp kia mặt tái mét, muốn chạy mà không chạy nổi, chỉ còn biết khóc lóc cầu xin.
- Dừng lại! – Kim hét lên. Đến lúc này thì cô không còn chịu đựng được nữa.
Tất cả đám đông đều quay lại nhìn cô như người ngoài hành tinh.
Cẩm Tú, cô gái có ngoại hình siêu chuẩn kia và cả cô gái đang khóc sướt mướt đều chết sững.
- Mày là ai mà dám lên tiếng ở đây hả??? – “vàng hoe” lên tiếng quát tháo mà không để ý đến sắc mặt khác thường của 2 người bạn.
- Tôi à?? Tôi là ai cô hỏi làm gì vậy? Muốn làm quen sao???? Xin lỗi nha, tôi không có chút thiện cảm nào với cô cả. – Kim tiến lên phía trước, nói như trêu ngươi.
- MÀY MUỐN CHẾT À???? Mày có biết tao là ai không mà dám giở giọng đó ra HẢ??????
- Tôi không biết. - Cô tỉnh bơ đáp khiến cho “vàng hoe” tức xì khói.
- Tao là thiên kim tiểu thư…
- Không cần nói. Cô không đủ tư cách để tôi phải biết. – Lời cô nói ra làm cho tất cả mọi người có mặt ở đó đều kinh ngạc, chỉ trừ 5 người.
- Mày…
- Thôi đi! – “người mẫu” bây giờ mới định thần lại lên tiếng.
- Hương Kim, cậu về lúc nào sao không báo cho tớ? - Cẩm Tú đổi giọng trong chớp mắt, ôm chầm lấy cô.
- Hương Kim??? Chẳng lẽ… Gold… - “vàng hoe” kinh hãi thốt lên.
Xung quanh lập tức vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
- Cô là ai?? Sao tôi lại phải báo cho cô? – Kim gạt tay cô gái kia ra, hỏi.
- Cậu không nhớ sao? Tớ đã đến thăm cậu trong bệnh viện mà. - Cẩm Tú giả bộ tươi cười nói.
- Thăm tôi?? – Cô cau mày suy nghĩ. Cô có 1 khuyết điểm cực lớn là ghi nhớ người khác rất kém, mặc dù có ấn tượng về sự việc đó nhưng không tài nào nhớ nổi mặt mũi, tên tuổi của người đó ra sao. – Àaaaaaaa… Cô là cô gái trong gầm giường hả?
- Ừ. Đúng rồi. Để tớ giới thiệu, đây là chị tớ, Đỗ Cẩm Vân. - Cẩm Tú chỉ “người mẫu” nói.
- Ừm… Kia là ai? – Cô nhìn chằm chằm vào “vàng hoe”.
- Lê tiểu thư, tôi sai rồi. Xin cô tha cho tôi!!!! – “vàng hoe” vội vàng quỳ sụp xuống chân Kim.
Dù chưa bao giờ gặp mặt, nhưng cô đã nghe rất nhiều về Gold và đặc biệt là thiên kim tiểu thư Lê Hương Kim. Cô gái này quả thật rất khó đoán, không thể đánh giá được. Điều duy nhất có thể chắc chắn về con người cô là… cô vô cùng xinh đẹp. Còn tính cách thì… cô thân thiện và đáng yêu, hay giúp đỡ người khác… nhưng ai mà khiến cô ngứa mắt thì… chỉ có 2 con đường… tàn tật hoặc đi ăn xin…
- Tôi đã làm gì cô chưa??? – Kim nhăn mặt. – Tôi hỏi cô là ai.
- Tôi… tôi… - “vàng hoe” lắp bắp.
- Vừa rồi cô lớn giọng lắm mà??! Khi nãy tôi không có hứng nghe. Giờ tôi lại muốn biết. Nói nhanh lên, đừng để đến lúc tôi nổi giận.
- Tôi… tôi là… - “vàng hoe” mặt cắt không còn giọt máu, không bật ra nổi tên mình. Cô không muốn gia đình phá sản… không muốn phải sống nghèo khổ…
- Đó là Hà tiểu thư, Hà Linh Lan. - Ngọc Thanh nãy giờ đứng ngoài quan sát đột ngột lên tiếng.
- Ồ!!! Hà… Linh… Lan… Cái tên đẹp đó!! – Hương Kim cười nói, nhưng ánh mắt vẫn không hề dịu đi.
- Kim! Lan không phải là người xấu đâu. Chỉ tại con bé kia đáng ghét quá thôi!! Cậu không ở đây nên không biết đó thôi, con bé đó ghê gớm lắm. Cậy có nhan sắc đi quyến rũ các công tử nhà giàu để lừa tiền, lại còn hay đi ăn cắp đồ của người khác… - Cẩm Tú lên tiếng bênh vực bạn.
- Đúng đó…
- Đồ nhà nghèo tham lam…
- Cái con hồ ly tinh kia đáng chết…
- …
- …
Cả đại sảnh trở nên ồn ào hẳn. Ai cũng ném cho cô gái kia những ánh mắt căm ghét, khỉnh bỉ.
- Tôi… tôi không…
- Mày còn dám chối??? – Linh Lan đang quỳ vẫn lớn giọng quát.
- Im ngay!! – Kim lạnh giọng.
- Em đừng nhìn vẻ bề ngoài mà phán xét con người. Con bé đó luôn giả bộ đáng thương để được mọi người thương hại, sau đó… - Cẩm Vân cũng lên tiếng.
- Tôi có mắt, có tai, có não, tôi tự biết suy xét, không cần các cô phải dạy. – Kim nói rồi đỡ cô gái kia đi thẳng bỏ lại cả đám đông tức điên người.

- Cậu… cuối cùng cậu cũng trở về rồi!! – Cô gái kia đột ngột ôm chặt lấy Kim làm cô hơi bất ngờ.
- Cậu… cậu là ai? – Kim ngơ ngác hỏi.
- Gì cơ????? Cậu hỏi tớ là ai á??? Có chuyện gì với cậu thế? Cậu có ổn không vậy?
- À… ừm… cái đó… thật ra tớ không được ổn lắm… Tớ… tớ bị… mất trí nhớ.
- HẢ??????? – Cô bạn kia há hốc mồm. - Cậu đang đùa tớ đấy à?? Làm sao có thể… cậu sao lại…
- Là thật đấy! - Ngọc Thanh xen vào.
- Ờm… cho nên… rất xin lỗi vì tớ không nhớ được cậu. Cậu… có thể… tự giới thiệu về mình… - Cô gợi ý.
- Ừ được. Tớ tên là Vũ Hà My. Tớ…
Reeng… reeng… reeng…
- Thôi thôi… tớ phải vào lớp đây! Tí gặp cậu sau nhé!! – My cuống cuồng chạy như bay.
- Khoan đã… ơ kìa… chẳng phải cậu ấy bị thương sao? Sao chạy khỏe thế??? – Cô trố mắt.
- Chúng ta cũng phải đi thôi.
- Vâng.
--------------------------------------
2.
- CÁC EM TRẬT TỰ!! Hôm nay lớp chúng ta có 2 sinh viên mới từ Mỹ về. - Tiếng thầy Trương Đắc dõng dạc vang lên.
Cả phòng học không những không yên lặng mà càng trở nên ầm ĩ hơn. Tất cả mấy chục cái miệng làm việc hết công suất.
- Bạn mới bọn mày ơi…
- Không biết là nam hay nữ nhỉ…
- Liệu có phải các anh đẹp trai không…
- Có bằng anh Nhất Thiên và anh Minh Nhật không…
- Mơ đi… Không ai có thể so được với 2 hoàng tử…
- Đúng thế…
- Chắc chắn sẽ là 2 bạn gái xinh đẹp…
- Hôhô nếu thế thì tốt quá…
- …
- …
- IM LẶNG NÀO!! 2 em vào đi. - Thầy giáo vẫy tay ra hiệu.
- Chào thầy, chào các bạn!! – Kim nhanh nhảu nói, kèm theo nụ cười tươi tắn ngây ngất lòng người. Còn Ngọc Thanh chỉ im lặng theo sau.
- Ồôôôôôôôôô…
- Xinh quá đi…
- Bạn ấy đẹp thật…
- Đôi mắt đó giống như thiên thần vậy…
- Bạn ơi, bạn tên gì…
- Chúng ta làm quen nhé…
- …
- …
- Hihi… Tôi là Lê Hương Kim. Còn đây là Đoàn Ngọc Thanh. – Cô tiếp tục nói.
- Lê… Lê… Gold…
- Công chúa Gold????
- Bạn là tiểu thư của Gold sao??
- …
- …
Lại 1 trận “mưa tiếng ồn” rơi xuống. Kim chỉ biết mỉm cười gật gật cái đầu như 1 phản xạ tự nhiên trước những khuôn mặt kì dị cùng những câu hỏi rất ngớ ngẩn kia.

- 2 em tự chọn chỗ ngồi đi nhé!! – Mãi sau thầy Đắc mới “chen” được 1 câu.
- Vâng. – Đợi mỗi câu đó, Kim “bay” luôn xuống dưới lớp. Mong là cô sẽ không bị làm phiền nữa!!!
- Ngồi đây đi…
- Bạn ơi bên này còn chỗ…
- Kim sẽ ngồi với tôi. – 1 giọng nói the thé cất lên làm cả lớp đang lao xao bỗng im bặt.
Cô nhìn về phía phát ra giọng nói… Thật không ngờ, đó chính là cô nhị tiểu thư của Beans. Có vẻ cô ta rất thích ra lệnh cho người khác thì phải!!?
- Kim!! Lại đây đi! Lan, cậu tránh ra nào! - Thấy cô để ý, cô ta hớn hở ra mặt.
- Xin lỗi, tôi không thích ngồi gần cô. – Cô trả lời thẳng thừng, rồi đi đến bên cạnh cô bạn lúc nãy. Cô là người yêu ghét rất rõ ràng. Ai đã để lại ấn tượng xấu cho cô thì rất khó có thể làm bạn. - Cậu cho bọn tớ ngồi cùng được không??
- Ơ… à… ừ… tất nhiên rồi. – My có vẻ khá bất ngờ. Không phải Kim nói cô ấy bị mất trí nhớ sao?? Vậy mà vẫn tiếp tục chơi với 1 đứa nghèo rớt mùng tơi như cô à? Hay là… cô ấy chưa biết về hoàn cảnh của cô nhỉ?!!!

- Cậu từng quen tớ à?? – Kim khều vai My thì thầm.
- Vậy là… cái chuyện mất trí nhớ đó… là thật hả?? – My nhìn cô bạn bên cạnh 1 cách nghi ngờ.
- Ừ.
- Không phải cậu trêu tớ đấy chứ??
- Không.
- Cậu… cậu… thật sự… không nhớ gì sao???
- Ừ.
- Bất kì thứ gì…
- Không. Trước đây chúng ta là bạn à?? – Kim hỏi.
- Ừ. Chúng ta còn là bạn thân nữa! – My mắt long lanh.
- Lại là bạn thân sao??? – Cô thở dài cái thượt. Mất trí nhớ thật là khổ, chẳng biết ai nói thật, ai nói dối nữa. Đến những chuyện của bản thân còn không rõ nữa!??
- Cậu nói thế là ý gì? – My nhăn mặt hỏi.
- À à… lúc tớ còn chưa ra viện cô ta có đến thăm tớ. – Kim liếc về phía Cẩm Tú đang ngồi vò nát quyển vở, mặt đỏ phừng phừng như sắp bốc cháy, giải thích.
- Vậy sao?
- Ừm… Cô ta nhận là bạn thân của tớ. Lúc ấy tớ còn thấy cô ta đáng yêu nữa chứ??! Đúng là dối trá. Tớ mà thân với loại người như cô ta thì trời sập mất!!! – Cô nghiến răng ken két. Đáng ra lúc ấy cô phải nghe Ngọc Thanh nói. Thật là phí hoài thiện cảm!!!!
- Thế là… giờ cậu không tin tớ phải không? – My buồn rầu hỏi.
- Không… không phải… Chỉ là… ừm… tớ nghĩ cậu nên kể về cậu cho tớ nghe…
- Được. – My gật đầu cái rụp.
- Tí nữa hết giờ xuống căng-tin nhá!!?
- Thôi đi chỗ khác đi.
- Sao thế??
- Ở đó đông lắm.
- Hìiii… Căng-tin đương nhiên phải đông rồi. Mà cậu bị bệnh sợ đám đông à???
- Không phải thế.
- Vậy thì được rồi.
- Nhưng mà…
- Sáng tớ chưa ăn gì đâu. Nếu trưa mà cũng không được ăn thì… híc… cậu phải thông cảm cho cái dạ dày đáng thương của tớ chứ!??!!!
- Ừm… vậy cũng được.

Tại căng-tin,
- Cậu ăn gì?? – Kim hỏi, mắt không dời cái thực đơn dài ngoằng trên tường.
- Tớ không ăn đâu. Cậu ăn đi!!! – My xua xua tay. Cô làm sao mà đủ tiền mua những thứ đó chứ??!!!
- Sao lại không ăn? Cậu định nhịn ăn để giảm cân đấy à???
- Không. Tớ… tớ không đói.
- Không đói cũng phải ăn chứ!!? Ăn để sống mà!
- Nhưng… tớ… tớ… thực ra… tớ không có tiền… - My ấp úng.
- Hả??! – Kim trợn tròn mắt. Chẳng phải đây là trường quý tộc à? Mà thôi, tí hỏi sau. – Không sao. Hôm nay tớ mời.
- Không… không cần…
- Cậu đi kiếm chỗ trước đi, tớ với chị Thanh đi mua đồ ăn. – Kim nói rồi kéo Ngọc Thanh chạy vụt đi, không quan tâm đến lời từ chối kia.
My thở dài, nhanh chóng bước đến 1 chiếc bàn cạnh cửa sổ, gục mặt xuống mong sao không ai nhận ra cô.

- Bạn là Lê Hương Kim phải không?
- Bạn cũng ăn trưa ở trường sao?
- Bạn cùng ngồi với bọn mình đi!!
- Bạn xinh thật ấy!!
- Mình là…
- Bạn có thể cho mình số điện thoại được không??
- …
- …
Kim tay bưng khay đồ ăn, tay bị Ngọc Thanh nắm chặt, luôn miệng trả lời bao nhiêu câu hỏi mà cô cũng chẳng nghe rõ nữa. Chủ yếu cô chỉ ậm ừ cho qua chuyện, chân vẫn không ngừng đi về phía trước.
Vừa thoát khỏi đám nhốn nháo ấy, cô đã nghe thấy xung quanh bàn tán xôn xao, chỉ chỉ chỏ chỏ vào Hà My đang co rúm lại 1 góc, mắt đỏ hoe.

My không phản kháng, chỉ ngồi đó khóc không thành tiếng. Từ bé cô luôn phải nhẫn nhịn, phải chịu đựng. Vì cô biết, nếu cô chống lại họ, gia đình cô sẽ không được yên ổn. Cô… chẳng là gì cả… Cô muốn bỏ đi. Nhưng còn Kim?? Không thấy cô, Kim sẽ lo lắng…
- Con bé đáng ghét…
- Đồ nhà quê…
- Đồ ăn cắp…
- Con nhỏ đó còn dám vác mặt đến đây…
- Mặt dày… lì lợm…
- …
- …
Kim đang định cho bọn nhiều chuyện kia 1 trận thì có mấy 5 người xuất hiện bên cạnh chiếc bàn của My.
- Này! Con nhỏ kia, đây là chỗ của bọn tao.

------------------------------------
3.
- Này! Con nhỏ kia, đây là chỗ của bọn tao. – 1 cô gái có mái tóc vàng hoe hống hách nói.
- Tôi… các bạn có thể sang bên kia không?? – My dụt dè nói. Cô không thể ngồi ra dãy bàn chính giữa đằng kia được. Chỗ đó rất nổi bật.

Kim cau mày nghĩ ngợi. Cô thấy cô gái đó rất quen. Cả 2 cô gái bên cạnh đó nữa. Nhưng… cô lại không rõ đã gặp họ ở đâu.
Còn có 2 chàng trai cũng rất nổi bật.
1 người luôn thờ ơ. Làn da rám nắng… đôi mắt sâu thẳm… mái tóc bù xù…
1 người trông rất… nhắng. Khuôn mặt anh tuấn… đôi mắt xanh lam… mái tóc đỏ rực…
- Chị Thanh!! Họ là ai thế? – Cô ghé tai Ngọc Thanh hỏi.
- 2 thiên kim của Beans - Đỗ Cẩm Vân, Đỗ Cẩm Tú. Tiểu thư của Hà Thế - Hà Linh Lan. Còn 2 chàng trai kia là hoàng tử của Sky và Sun - Đặng Nhất Thiên và Doãn Minh Nhật.
- Aaaaaa… Thảo nào quen quen. Sáng nay chúng ta vừa chạm mặt họ. Haizzz.z… đầu óc em chắc phải đi khám mất thôi!! – Cô cười méo mó.
- Cô Cẩm Tú và Linh Lan còn học cùng lớp với chúng ta nữa. - Ngọc Thanh thêm vào.

- Cái con nhỏ không biết trời cao đất dày!! Mau tránh ra! - Cẩm Tú quát lên làm My run bần bật.
- Mày có nghe thấy Đỗ Tiểu thư nói gì không hả? – Linh Lan hung hăng tiến đến. – Mày có đứng lên không thì bảo??!!!!
- Tôi… tôi… - My lúng túng không biết phải làm thế nào. Cô nhìn sang dãy bàn trống đằng kia… xung quanh rất nhiều người… đều nhìn cô với ánh mắt kinh bỉ… Rồi lại hướng ánh mắt cầu cứu sang Minh Nhật.
- Hay chúng ta sang bên đó ngồi đi!! Ở đây chỗ xấu lắm!!! – Nhật lập tức lên tiếng giải vây.
- Nhưng Cẩm Tú thích ngồi đây mà!!? - Cẩm Vân nũng nịu nói.
- Dù sao thì cô ấy đến trước mà! Chúng ta không nên bắt nạt người khác trong trường đâu!
- Nhưng anh cũng biết tính Cẩm Tú mà!??!!! Nó sẽ không nghe đâu! Anh cứ mặc kệ đi!!
- Ờ… à… vậy thì… - Nhật bối rối. Anh huých tay Thiên nhưng không có kết quả. Anh đến phát điên với thằng bạn này mất!!? Từ lúc cô bé đó bỏ đi cậu ta hệt như xác chết di động không hơn không kém.
- Biến đi trước khi tao ra tay. – Linh Lan tiếp tục hét lên.
- Tôi… đượ…
- Chiếc bàn đó có ghi tên mấy người sao??? – Kim nhướn mày hỏi.
Cô không thích nhìn thấy cô bạn kia bị ăn hiếp chút nào. My quá hiền lành, hoàn toàn không biết lên tiếng bảo vệ bản thân.
Cả phòng ăn bỗng dưng im ắng lạ thường.
- Em… Kim… Hương Kim… - Minh Nhật mắt trợn ngược, lắp bắp.
- Đâu? Cô ấy đâu?? - Vừa nghe thấy tên cô, Nhất Thiên quay ngoắt
- Kia… - Nhật mắt vẫn nhìn chằm chằm cô từ trên xuống dưới. Chắc chắn đó là cô bé đã khiến bạn của anh điên đảo, không thể nhầm được. Trước giờ anh chưa nhầm lẫn về con gái lần nào.
Kim khó chịu ra mặt. Cô biết là cô rất xinh đẹp nhưng có cần thiết phải tỏ ra thế kia không??
Mà khoan… cái anh chàng kia trông quen quen… trông thấy ở đâu rồi nhỉ??! Ôi trời, đầu với óc, chết mất thôi!!!

- Chào mừng cô bé trở về!! – Cuối cùng Minh Nhật cũng nói được tử tế.
- Trở về?? – Kim nghi hoặc hỏi lại. – Không phải anh cũng là bạn thân của tôi đấy chứ??!
- Gì? À… à… Anh là BẠN THÂN của BẠN TRAI của EM… cũng có thể coi là bạn thân của em.
- Bạn thân của bạn trai của tôi???? – Cô nhắc lại. – Anh quen anh Bảo?
- Bảo??? Bảo là thằng nào?? - Nhật mở to mắt hỏi.
- Thì anh nói anh là bạn thân của bạn trai tôi còn gì??? – Cô khó hiểu hỏi.
- Đúng.
- Anh Bảo là bạn trai tôi mà!
- Hả???? Bảo… ở đâu xuất hiện cái thằng tên Bảo thế?? Nó là bạn trai mới của em à?
- Mới gì chứ? Chẳng phải trước đây vẫn thế sao? Nếu anh quen tôi thì phải biết chứ?!!!
- Sao lại thế nhỉ??! Chẳng lẽ… cô bé bắt cá 2 tay???? - Nhật nhăn mặt gãi đầu. Anh quay sang người bạnđang đơ ra bên cạnh. – Thiên, thế là thế nào?? Cô bé đó… lừa cậu hả?
- Em… không nhớ anh??? – Thiên lên tiếng. Anh vẫn nhớ như in lần trước gặp cô… những lời cô nói…
- Anh… anh… quen lắm… - Cô cố gắng lục lọi trí nhớ của mình.
- Quen????? - Nhật kinh ngạc tột độ. Cô bé đó không phải là mất trí nhớ đó chứ??!
- Aaaaaaaa!!!! Tôi nhớ ra rồi!! – Cô reo lên.
- Thế thì tốt. - Nhật thở phào. Đúng là cái đầu anh chỉ được cái nghĩ ngợi lung tung.
- Anh… chính là tên biến thái!! – Cô tức giận hét lên.
- Biế..n… b..bi..ến t..thái??? - Nhật lại được phen hết hồn. Cái gì mà tên biến thái??? Bạn của anh trở nên biến thái từ lúc nào thế?????? Sao anh lại không biết??!
- Em nói cái gì thế?? Anh Thiên sao lại là tên biến thái? - Cẩm Vân nổi giận nhưng vẫn cố giữ hình ảnh thục nữ.
- Không phải sao?? Anh ta đúng là tên biến thái… bệnh hoạn… háo sắc… - Cô xổ ra 1 tràng làm ai nấy đều trợn tròn mắt, kể cả Ngọc Thanh cũng không thể bình tĩnh như trước.
- Anh ta đã làm gì em?? Em có sao không? - Ngọc Thanh lo lắng hỏi.
- Không. Cái tên đó thì làm gì được em chứ!???!
- Kim!!! – My đứng bật dậy. – Anh ấy… là bạn trai cậu đấy!
- Cái gì????????? - Cô hét lên. - Cậu đừng có đùa kiểu đó.
- Tớ không đùa đâu. Là thật mà!!? Cậu…
- Vớ vẩn. Rõ ràng bạn trai tớ là anh Bảo, ai cũng nói thế mà!!????
- Sao lại thế được??? Là anh Nhất Thiên…
- Không thể nào!!
- Anh Thiên thực sự…
- Khoan đã… tớ… không phải là… bắt cá 2 tay đó chứ?? – Cô hoảng hốt thốt lên.
- Cậu… - My cũng hoảng không kém.
- Tôi đã nói mà!! Cô bé đó đẹp vậy, lại đáng yêu nữa, chung tình mới là lạ đó. – Minh Nhật phán tỏ vẻ thánh nhân.
- Cái anh kia… anh biết gì mà nói tôi??? Dù sao thì… bạn của anh… cũng không thể là bạn trai của tôi được.
- Gì chứ??! Cái cô bé này! Lừa gạt tình cảm của người khác là không tốt đâu đấy!!
- Ai lừa gạt tình cảm hả???? Đến chị Ngọc Thanh còn không biết anh ta thì sao tôi biết được??
- Kim à!!? Cậu… anh ấy…
- Cậu đừng nói nữa. Chúng ta ăn thôi.
- Hơ… ăn à? Cô bé coi bạn tôi là gì?? Đồ chơi chắc??!!!!? - Nhật tức giận thật sự. Cậu bạn của anh thì yêu cô ta như thế, còn cô ta thì… không biết ư???
- Anh ta không phải đồ chơi, mà là tên biến thái.
- Cô… Tôi không bao giờ đánh con gái… nhưng hôm nay tôi phải đánh cho cô tỉnh ra…
- Anh cứ thử xem!
- Được.
- Anh Nhật, bình tĩnh… nghe em nói. Hương Kim… bạn ấy… bị… bị mất trí nhớ. – My vội vàng chạy lại giữ chặt tay Nhật.
- GÌ CƠ?????
- Em… sao lại mất trí nhớ? Đã xảy ra chuyện gì? Sao không báo cho anh? Em… - Thiên lao đến hỏi tới tấp.
- Tên biến thái, đừng có động vào tôi! – Cô cảnh giác lùi lại. – Anh chẳng là gì để tôi phải báo cáo cả??!
- … - Anh không nói nổi lời nào nữa, chỉ nhìn cô trân trân.
Anh chẳng là gì cả?

Anh chẳng là gì cả???

ANH CHẲNG LÀ GÌ CẢ?????

- Cậu đừng như thế mà!! – My nói như cầu xin.
- Tớ đi trước đây. Mai gặp cậu. – Kim đi nhanh ra khỏi căng-tin.
Thật là nhảm nhí… hết sức nhảm nhí!!!!
Anh ta… cũng giống như mấy cô tiểu thư kia… đều là lừa gạt… tất cả chỉ là bịa đặt…
Bạn trai của cô… là Bảo… chỉ có Bảo…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui