1.
- WHATTTTTTTTTTT???? - Cả cái biệt thự nhà họ Lê dường như rung chuyển bởi tiếng hét chói tai của Kim.
- Em bình tĩnh đi nào! – Thanh vội vàng ngăn cản Kim khi cô định tiếp tục “luyện giọng”.
- Bình tĩnh? Chị bảo em làm sao mà bình tĩnh? Bắt em hợp tác với cái tên lắm mồm kia ư??? Hơ! Đừng có MƠ!
- Em sao thế?
- Anh ta… Hôm đầu thì hét toáng lên: “Chào mừng cô bé trở về!”. Đến hôm sau đã mặt mày nhăn nhó như cái bị rách… Anh ta đúng là cái đồ đàn bà, suốt ngày lải nha lải nhải, lại còn giận dữ vô cớ, tự nhiên rảnh rỗi lôi em ra quát mắng, cái gì mà “độc ác”, cái gì mà “đùa giỡn tình cảm”, lại còn “đã đi thì đi luôn đi còn về làm gì” nữa chứ!!? Thật là điên quá mà!... – Kim tức giận xổ ra 1 tràng.
- Kim à!! Anh Minh Nhật không đến nỗi xấu xa như vậy đâu, chẳng qua là… - Thanh lên tiếng bảo vệ “tên ác ôn” thì bị Kim nạt lại ngay.
- Chị lại còn bênh anh ta? Chị không thấy là anh ta cứ nhằm vào em à? Mỗi lần gặp mặt là lại gây gổ cãi nhau. Cứ như là để cho em yên 1 ngày thì anh ta chết ngay lập tức không bằng ý! Như thế làm sao mà hợp tác được cơ chứ?!!??!
- Ờ thì… mà ai bảo em vô tình thế làm gì? Đành rằng bạn trai của em là anh Bảo, nhưng em cũng không nên từ chối anh Nhất Thiên 1 cách thẳng thừng như thế.
- Thế theo chị em phải làm sao? Cứ lập lờ mãi à? Nhỡ anh Bảo biết chuyện rồi “xử” em thi sao đây? – Kim cãi.
- Nhưng theo chị thấy thì tình cảm của anh Thiên giành cho em có vẻ rất chân thành đấy! - Ngọc Thanh phán. Chính cô cũng thấy rất kì lạ! Nhất Thiên hình như rất yêu Hương Kim, nhưng tại sao trước giờ cô không hề nghe Kim kể về người đó??! Chẳng lẽ, chỉ là tình cảm đơn phương thôi sao?
- Ừm… Em cũng thấy thế. Nhưng mà… có khi nào anh ta nhận nhầm người không? – Kim nghi hoặc hỏi lại. Cô cũng cảm nhận được tình cảm sâu đậm của “tên biến thái” nhưng không lí nào cô lại không kể với Ngọc Thanh về anh!!??!?!? Thật là khó hiểu quá đi mất!
- Không thể nào. Anh ấy biết rất rõ về em mà! Hơn nữa, ánh mắt ấy… không thể là giành cho “cái bóng” được. – Thanh phân tích.
- Nhưng… làm sao lại thế được? – Kim nhăn nhó. – Em không xấu xa đến nỗi lăng nhăng sau lưng anh Bảo đấy chứ??!!!!!?
- Hmmm… rất có khả năng đấy. – Thanh nheo mắt.
- Chị nói cái gì??????? – Kim sốc đến nỗi 2 mắt trợn ngược lên trời, đầu xì ra khói.
- Hihihihiiiiiiii… trông mặt em gian lắm! Biết đâu em còn giấu mấy khác anh nữa ở đâu đó thì sao?
- Chị Ngọccccccccccccccc Thanhhhhhhhh… Sao chị có thể nghĩ như thế được nhỉ???! Em là 1 con người đàng hoàng, thẳng thắn, chung thủy không ai bằng…
- Chỉ có hơn chứ gì? – Thanh vẫn không buông tha.
- Aaaaaaaaa… chị làm em tức chết đi!! – Kim hét toáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên vì tức trông rất đáng yêu.
…
- Vậy em quyết định sao? – Sau 1 hồi cười lăn cười bò, Thanh đột ngột hỏi.
- Quyết định sao là sao? – Kim nhất thời không hiểu nổi, hỏi lại.
- Là tham gia hay không tham gía đó. Vậy mà cũng không hiểu nữa!!? – Thanh gắt.
- À à… chị đừng nóng… nhưng mà, tham gia thì sao mà không tham gia thì sao và cuối cùng thì sao?
- Em hỏi gì mà lắm “thì sao” thế? Nghe mà chóng hết cả mặt. Ai bảo ngủ cho lắm vào rồi bây giờ thắc với chả mắc.
- Hìhì… Tại giọng thầy Hiệu trưởng du dương quá đấy chứ!!? – Kim thanh minh.
- Hmmm… - Thanh chớp chớp mắt nghĩ ngợi 1 lúc rồi giải thích. - Dự án resort có thể coi là 1 bài kiểm tra quyết định thành tích cả học kì của sinh viên trong trường.
- Không quan trọng.
- Buổi truyết trình các dự án sẽ được công khai trên truyền thông. Đây là 1 sự kiện rất quan trọng của trường Đại học Sky được tổ chức mỗi năm 1 lần.
- Rồi sao?
- Tuyệt đối không có gian lận hay ưu tiên gì cả, chỉ có thực lực và sáng tạo mà thôi.
- Cũng được đó. – Kim gật gù.
- Haizzz… Em trật tự chút đi! - Thanh ức chế kêu lên. - Nếu dự án nào được đánh giá cao sẽ rất có lợi cho tập đoàn và từng cá nhân trong nhóm.
- Thế nó có được thực hiện không? – Kim lại chen vào.
- Đương nhiên rồi. Nếu không thì gọi là dự án làm gì?
- Ồ… Hay nhỉ??!
- Thế em tính sao?
- Ừ thì… cứ tham gia xem sao.
- Vậy mà lằng nhằng mãi.
- Nhưng mà… có đổi nhóm được không? – Kim nhìn Thanh với ánh mắt long lanh chờ đợi.
- Không. - Ngọc Thanh phũ phàng cắt đứt hi vọng của Kim. – Đã nói là không có ưu tiên rồi mà! Danh sách đã được cố định rồi. Giờ chỉ có gạch tên đi chứ không có di chuyển gì đâu.
- Huhuuuu… nhưng mà cùng nhóm với 2 người họ… 1 “tên biến thái”, 1 “tên lắm mồm”… híc…
- Em đừng có nói người ta như thế. Họ đều là “người tài” cả đấy! – Thanh cau mày.
- Vângggggggg… - Kim kéo dài giọng. - Người tài… người tài hay là quan tài không biết…
- Này! – Thanh gằn giọng. – Em lịch sự chút có được không hả?? Em với anh Nhật cứ suốt ngày chí chóe thế thì làm sao mà chung nhóm được đây?!!
- Chuẩn! – Kim gật đầu cái rụp.
- Nhưng không còn cách nào khác đâu. Em cố chịu đi. 2 người mỗi người nhịn 1 chút thì sẽ ổn cả thôi mà!! – Thanh dỗ dành.
- Toàn là anh ta gây chiến trước đấy chứ!!? Em chỉ là ứng chiến thôi mà! – Kim phụng phịu.
- Ờ ờ… ứng chiến cái kiểu đó thì… chẳng khác nào gây chiến…
- Chịiiiiiiiii… em không thèm nói chuyện với chị nữa!
---------------------------------------
2.
Hôm sau, chuông tan học vừa reo, Nhật đã lôi xềnh xệch Thiên xuống căng-tin. Vừa đặt chân vào trong đã có cả đám “ruồi” bu quanh.
- Anh Nhất Thiên! Anh cho em xin số điện thoại đi…
- Chúng ta làm quen được không anh Nhật…
- Em là fan ruột của anh đó! Anh có thể đi chơi cùng em 1 hôm không, anh Nhật…
- Anh Thiên! Đêm nào em cũng mơ thấy anh…
- Anh Thiên của lòng em…
- …
- …
- Ôi chao ôi! - Nhật kêu nhỏ. – Thiên ơi, mày nghĩ cách gì cứu tao đi!
- Kệ mày! – Thiên tàn nhẫn đứng bên cạnh nhìn thằng bạn bị “xé xác”. Anh không sợ vì chẳng có ai dám động vào anh cả. Tất cả sinh viên trong trường đều biết anh không thích bị con gái động vào người cho nên… dù có hâm mộ anh như thế nào thì cũng chẳng có ai dám đứng quá gần với anh. Chỉ cần trượt chân mà chạm 1 ngón tay vào áo của anh thôi cũng sẽ khiến anh nổi điên lên. Đơn giản vì… cô rất ghét nhìn thấy cô gái khác đứng bên cạnh anh.
- Thằng bạn vô lương tâm kia! Mày thấy chết mà không cứu sao? - Nhật mặt nhăn như khỉ ăn gừng.
- Ai bảo mày tán gái cho lắm vào, giờ bị gái nó tán lại là đúng rồi!
- Huhuuuhhhuuhuuu… Khốn khổ cái thân tôi chưa?!!?!? Có thằng bạn như mày tao thật là xui xẻo. - Nhật kêu gào. – Các em… ấy ấy… từ từ nào… hôm nay anh bận rồi… à được… đây đây…
…
Thiên im lặng bước đến 1 góc của căng-tin, ngẩn ngơ nhìn vào bàn tay phải bị băng bó và… tự cười 1 mình. Quả thật anh thấy rất vui! Chưa bao giờ anh biết rằng bị thương cũng thật là hạnh phúc. Có lẽ sau này anh nên bị thương nhiều nhiều 1 chút, như vậy cô sẽ quan tâm đến anh hơn.
…
- Này thằng kia! Mày bỏ bạn bè ra đây ngồi uống nước thoải mái nhỉ??! – Không biết bao lâu sau, Nhật mới phá được vòng vây xông ra ngoài.
- … - Thiên không nói gì, chỉ nhìn Nhật mỉm cười.
- Ơ… mày… mày bị ấm đầu à? - Nhật ngạc nhiên đến nỗi ngồi cũng không vững, ngã lăn ra đất. Đây là lần đầu tiên Thiên cười sau 2 năm thẫn thờ như người mất hồn.
- Hôm qua cô ấy đã hỏi tao có đau không, thổi vết thương cho tao, còn thừa nhận là quan tâm đến tao nữa! – Thiên cười tít cả mắt.
- Mày… vì cô ta… cho nên… - Thấy bạn cười, Nhật sướng đến phát điên lên, nhưng lại… bực bội không sao tả nổi. Đúng! Anh mong thằng bạn thân nhất của anh được vui vẻ, nhưng… tại sao người mang đến nụ cười cho Thiên lại chỉ có thể là Lê Hương Kim - người đẩy nó xuống tận địa ngục không lối thoát????? – Cô ta đâu có còn nhớ tới mày? Cô ta giờ đã có người khác rồi, hãy từ bỏ đi!
- Tao đâu có cần cô ấy phải nhớ tao? Chỉ cần cô ấy đừng có biến mất khỏi tầm mắt tao là được. Chỉ cần nhìn thấy cô ấy thôi… nhìn thấy ánh mắt của cô ấy… nụ cười của cô ấy… dù nó không thuộc về tao cũng không sao… Cô ấy hạnh phúc, tao cũng sẽ hạnh phúc…
- Mày có định tham gia resort 10.5 không? - Nhật đổi chủ đề. Nếu nghe thêm 1 câu nữa chắc anh sẽ không kiềm chế nổi mà đập cho Thiên 1 trận nhừ tử mất.
- Không.
- Tại sao? Đây là cơ hội tốt để mày chứng tỏ khả năng của mình mà!!!
- Tao không cần.
- Hơn nữa, nếu mày thành công, tập đoàn nhà mày sẽ được hưởng rất nhiều lợi ích. - Nhật cố gắng thuyết phục.
- Chuyện của Sky không liên quan đến tao. – Nghe nhắc đến tập đoàn nhà mình, Thiên sa sầm mặt mày, giọng nói đanh lại.
- Nhưng mà… mày không thể năm nào cũng không tham gia. Bảng điểm của mày rất cao, chỉ có đầu điểm này thôi sẽ kéo hết xuống mày hiểu không?
- Tao không quan tâm.
- Mày… - Nhật bực mình mà không làm gì được. Cái thằng Thiên chết tiệt, anh biết tính nó, cố chấp thì không ai bằng. Chỉ có 1 người có thể lay chuyển được Thiên, nhưng… Haizzz… thôi đành vậy. - Mày có biết ai cùng nhóm với chúng ta không?
- Không. – Thiên đáp cụt lủn.
- Đó là…
- Là tôi. – Hương Kim không biết từ đâu chui ra cắt phăng lời Nhật 1 cách phũ phàng.
- Em? – Thiên đứng bật dậy, nhìn Kim chằm chằm như người ngoài hành tinh.
- Đúng. – Cô trả lời chắc chắn, tự nhiên ngồi xuống bàn mà chẳng thèm xin phép.
- Cô… ai cho cô ngồi đây? - Nhật lại bắt đầu gây chiến.
- Tại sao tôi không được ngồi đây? – Cô vênh mặt lên.
- Tôi đến trước, bàn này là của tôi.
- Vẫn còn ghế, tại sao tôi không thể ngồi?
- Đằng kia còn rất nhiều bàn, cô mau biến đi.
- Nhưng mà… chẳng phải anh đang cần tôi giúp à? – Kim nháy mắt. - Chị Thanh, My, 2 người ngồi đi chứ!!?
- Tôi… - Nhật cứng họng. Đó là sự thật, anh làm sao mà chối đây?!!??
- Chào 2 anh! – My và Thanh tươi cười.
- Chào. - Nhật nói mà mặt vẫn hằm hằm như muốn giết người.
- Tay anh thế nào rồi? – Kim lờ Nhật đi, quay sang Thiên quan tâm hỏi. – Còn đau nữa không?
- Anh không sao. – Thiên vui đến gần như phát điên lên, anh nhìn cô trìu mến.
- Anh đấy! Lần sau còn làm những chuyện điên rồ như thế nữa thì tôi “xử” luôn anh đó! – Kim đe dọa.
- Ừ…
- Cô cứ thử động vào cậu ấy xem, tôi bóp chết cô. - Nhật gắt.
- Trông anh y như con gà dù mà đòi bóp chết người ta??! Nằm mơ đi! – Cô không chịu thua.
- Cô… cô nói cái gì?? Gà dù????????? - Nhật mặt mày đỏ bừng.
- Hihiiihihiiiiii… Anh thông cảm nha! Tính tôi vốn thẳng thắn, không biết nói dối là gì. – Cô giả bộ áy náy khiến Nhật càng tức giận đến sắp nổ tung.
- Cô… cô… cô…
- Này! “Tên lắm mồm” kia, anh đừng có mà cản trở tôi thuyết phục “tên biến thái” tham gia resort 10.5 nữa!
- Ờ được… Í khoan… cô vừa gọi tôi là cái gì cơ? Tên lắm mồm????????
- Là anh tự nhận đó nha! – Kim cười ha hả.
- Hừ!! Tôi không thèm chấp con gái.
- Ô… Vĩ đại thật!!! – Kim vẫn còn cố tình “trêu nốt” rồi mới buông tha cho “tên lắm mồm” tội nghiệp. - “Tên biến thái”! Anh tham gia đi có được không? Coi như là thử 1 lần cho biết được không?
- Anh… cái đó… không được.
- Nếu làm tốt sẽ được xây dựng thật đấy! Có 1 khu resort do mình thiết kế, nghe cũng thú vị mà, phải không? – Cô lắc lắc tay anh.
- Anh không làm đâu. – Thiên kiên quyết.
- Tại sao chứ??? – Cô chu mỏ nhăn mặt trông ngộ không chịu được. Không thể phủ nhận trông cô lúc này thật sự rất đáng yêu.
Đến Nhật đang tức giận bừng bừng cũng phải bật cười.
- Em… - Thiên rất muốn véo má cô như trước đây nhưng không thể. Anh phải cố gắng lắm mới kiềm chế được mình để không ôm cô vào lòng. – Anh không có hứng.
- Cái gì mà không có hứng chứ? Có rất nhiều cái hay mà!!? – Cô tiếp tục.
- Ví dụ? – Anh nhướn mày.
- Ừm… - Cô nghĩ ngợi 1 chút rồi nói. - Được nghỉ học 1 tháng này…
- Lười biếng. – Anh phán.
- Đuợc ngủ dậy muộn này…
- Mê ngủ.
- Được đi chơi thoải mái này…
- Ham chơi.
- Được ăn nhiều món ngon này…
- Tham ăn.
- Được…
- …
- Đuợc…
- …
- Được… được… - Cô nhăn nhó, nghĩ mãi chẳng ra cái “lợi ích” gì nữa.
- Hết chưa?
- Còn… còn được… ừm… - Cô gãi đầu gãi tai.
- Còn gì nữa? - – Anh cố nhịn cười, cao giọng hỏi.
- Hứ!!? Còn cái đầu anh ý! Bao nhiêu là “lợi ích” như thế còn chưa đủ à? – Cô gắt um lên.
- Chưa.
- Thế anh còn muốn cái gì nữa hả, “tên biến thái”??
- Từ giờ em không được gọi anh là “tên biến thái” nữa hiểu chưa???!?!!! – Anh nghiêm giọng nói.
- Chứ gọi bằng gì? – Cô ngơ ngác.
- Thiên.
- Hmmm… - Sau 1 hồi suy nghĩ, cô gật gật đầu. Dù sao thì anh ta cũng không đáng ghét lắm (trừ cái vụ chê bai cô nãy giờ).
- Còn nữa…
- Gì mà lắm?? – Cô nhăn nhó.
- Đừng có xưng “tôi”.
- Tôi…
- Đấy! Phải xưng “em” mới đúng chứ??!
- Hứ!!? Anh đừng có mơ! – Cô vênh mặt lên.
- Em không đồng ý? – Anh hỏi.
- Không.
- Thật sự không đồng ý? – Anh hỏi lần thứ 2.
- Không.
- Em chắc chứ? – Anh hỏi lần thứ 3.
- Chắc.
- Thế thì thôi. – Anh nói rồi đứng dậy bước đi.
- Ơ… “tên biến thái”… à à… quên mất… anh Thiên!!!! – Cô vội vàng đuổi theo anh.
- … - Anh dừng bước, nhưng không nói gì, chỉ nhìn cô mỉm cười. Anh biết, nhất định cô sẽ chấp nhận. Bởi vì… cô sẽ không dễ dàng từ bỏ việc gì, dù có khó khăn đến đâu đi chăng nữa.
- Ừm… Tôi…
Vừa nghe thấy cô nói, anh liền quay người bước tiếp
- Ấy ấy… khoan đã… E… em… em đồng ý. – Cô cố gắng dặn ra từng từ, sau đó chạy một mạch ra khỏi căng-tin mà không thèm ngoảnh đầu lại.
---------------------------------------
3.
Cốc… Cốccc… Cốcccccccccc…
- Ai thế? – Kim liêu xiêu từ trong phòng tắm bước ra, nói với ra ngoài. - Đợi một chút.
Kim nhanh chóng vớ lấy 1 cái áo phông có hình bông hồng tím và chiếc quần jeans mặc vào.
…
Cạchhhh…
- Cô làm cái trò gì mà lâu thế hả? – Kim còn chưa kịp nhìn rõ người ngoài cửa là ai thì đã nghe thấy giọng quát tháo làm cô ù hết cả tai.
- Cái anh này hay nhỉ!!? Tôi còn phải mặc quần áo chứ? Chẳng lẽ anh muốn vào xem? – Cô giở giọng châm chọc.
- Ai thèm? - Nhật đỏ bừng cả mặt.
- Có thèm cũng không được đâu.
- Cô…
- Tôi làm sao?
- Cô có phải là con gái không thế?
- Anh nhìn mà không biết à? Hỏi ngu!!
- Cô dám bảo tôi ngu?
- Tôi bảo câu hỏi của anh ngu.
- Thế nào cũng là ngu.
- Đúng.
- Cô muốn chọc tức tôi phải không?
- Có thể.
- Cô to gan lắm!!
- Thì sao?
- Hừ!! Tôi…
- Thôi thôi… 2 người cho tôi xin!!! - Ngọc Thanh vội cắt ngang. Chứ cứ để như vậy có đến năm sau họ cũng chưa cãi xong nữa.
- XIN GÌ? - Cả 2 cùng đồng thanh.
- Sao anh nói theo tôi?
- Là cô bắt chước tôi.
- Tôi mà thèm làm theo anh à?
- Thế cô nghĩ tôi thèm chắc??
- Ơ hay 2 cái người này. Tôi bảo là thôi cơ mà!?!?!? – Thanh gắt.
- THÔI THÌ THÔI. - Lại đồng thanh.
- Hừ!!
- Hứ!!!
- Giờ làm gì đây? – My lên tiếng.
- Đi ăn. – Kim đáp ngay mà không cần suy nghĩ.
- Thế cậu…
- Cô là lợn à? - Nhật xen vào.
- Tôi cùng loài với anh. – Kim đốp lại.
- Tôi không nghĩ thế.
- Không cùng loài làm sao anh nói chuyện được với tôi?
- Cô…
- Mày thôi đi Nhật. – Thiên cau mày. - Đừng có gây sự với Kim nữa!
- Mày… sao không bênh tao mà lại đứng về phía cô ta chứ??! - Nhật uất ức kêu lên.
- Đơn giản vậy mà cũng hỏi. Tại vì tôi đúng chứ sao nữa!!? – Kim được thể vênh mặt lên.
- Cô cứ đợi đấy rồi biết tay tôi. - Nhật hằm hè, nhưng thấy ánh mắt cảnh cáo của Thiên anh liền ngậm ngùi mà im lặng.
- Híhí… Thiên, anh lợi hại quá! – Thấy cái bản mặt tức lộn ruột mà không làm gì được của Nhật, Kim nhảy cẫng lên sung sướng.
- Để anh đi nấu đồ ăn. – Thiên nói rồi bước ra khỏi phòng.
- Ơ… ơ… - Kim còn chưa kịp lên tiếng thì Thiên đã mất tăm. Cô làu bàu. – Anh ta còn chưa hỏi em muốn ăn gì nữa!!?!? Nhỡ anh ta nấu thứ gì em không ăn được thì sao?!!!!!
- Yên tâm đi! Cái thằng đó nó hiểu cô còn hơn cả bản thân cô nữa đấy!
- Vớ vẩn. Tôi đương nhiên là phải hiểu mình nhất rồi
- Thế cô thích màu gì? - Nhật bắt đầu “tra khảo”.
- Tím. – Kim đáp ngay.
- Được đó. Thế thích làm gì?
- Ngủ, ăn, chơi.
- Tạm ổn. Thích thể loại nhạc gì?
- Nhạc nhẹ.
- Hay. Thích cái gì?
- Hử!!? Cái… cái gì là cái gì? – Cô ngơ ngác.
- Thấy chưa? Mình thích cái gì còn không biết nữa!!? - Nhật bĩu môi.
- Ai bảo tôi không biết? – Cô vênh mặt lên. - Chỉ là… câu hỏi chung chung như thế làm sao tôi trả lời được?
- Lại còn lí sự. Vậy cô thích môn gì?
- Môn… à ừm… môn… - Cô ấp úng.
- Nói nhanh lên. - Nhật thúc giục.
- Ờ… từ từ… môn… Toán? – Cô e dè hỏi.
- Hmmm… - Nhật chép miệng lắc đầu.
- Văn?
- Sai.
- Anh?
- Vẫn sai.
- Lý? – Cô tiếp tục.
- Không.
- Hóa?
- Không đúng.
- Sinh?
- Haizzzz… - Nhật thở dài ngao ngán. – Cô định liệt kê hết tất cả các môn học ra đấy à?
- Đâu có. Tôi… chỉ là… My! Rốt cục tớ thích môn gì vậy? – Cô nhăn mặt.
- Là Âm nhạc. – My nhanh nhẹn trả lời.
- Ồ! Anh nghe thấy chưa? Tôi thích Âm nhạc. – Cô nói lại.
- Ăn gian! Ai cho cô cầu cứu người khác?? - Nhật tức giận.
- Anh có nói là không được sử dụng trợ giúp đâu? – Cô bắt bẻ.
- Cô… đuợc lắm. Thế tôi hỏi cô, cô thích ai?
- Vậy mà cũng hỏi nữa!?? Đương nhiên là anh Bảo. – Cô nhanh miệng trả lời.
- Không phải. - Nhật bực mình hét lớn làm cô giật nảy mình.
- Anh làm gì hét to thế? – Cô gắt. – Tôi nói đúng rồi mà!!?
- Không đúng tí nào. Tôi đã nói rồi, bạn trai của cô là Thiên… Đặng Nhất Thiên.
- Tôi nói là anh Bảo mà!!? – Cô kiên quyết.
- Sao cô ngang thế nhỉ? Cô quên thì tôi nhắc cho cô nhớ. Bạn trai của cô là cái thằng điên ngoài kia kìa… cái thằng yêu cô đến mất cả lí trí... cái thằng…
- Mày thôi đi. – Thiên không biết đã quay lại từ lúc nào.
- MÀY ĐỪNG CẢN TAO, ĐỂ TAO NÓI. - Nhật gào lên. - Cô có biết suốt 2 năm cô mất tích thằng Thiên nó sống như thế nào không???? Nó… nó chỉ như 1 cái xác biết di chuyển… không nói chuyện… không quan tâm đến bất kì việc gì…
- Im đi. Nếu không đừng trách tao. – Thiên đứng chắn trước mặt Kim, thét.
- Hằng ngày nó chỉ ngồi đơ ra 1 chỗ và… ngắm ảnh của cô… - Nhật không thèm quan tâm đến lời cảnh cáo của Thiên, vẫn tiếp tục nói. - Cô có hiểu cái cảm giác nhìn thằng bạn thân nhất của mình tự hủy hoại bản thân là như thế nào không? Mỗi khi tôi nhắc đến cô, nó lại nổi điên lên. Cái thằng mà cô gọi là “tên biến thái” kia luôn tự dằn vặt mình vì đã khiến cô giận… cho nên mới bỏ nó mà đi… Cô có tưởng tượng được…
- TAO BẢO MÀY CÂM MIỆNG LẠI. – Thiên như con thú hoang lao đến đấm Nhật không ngừng.
- Nếu đánh tao mà mày có thể quên đi cô ta thì mày cứ đánh cho đã đi, tao chấp nhận. Cô ta không xứng đáng dể mày yêu. Cô ta chỉ có chút nhan sắc, đỏng đảnh, giỏi ve vãn đàn ông…
- TAO CẤM MÀY XÚC PHẠM CÔ ẤY.
- Anh Thiên! Anh đừng đánh nữa!!!! – My vội lao đến ngăn Thiên lại.
- Anh mau dừng lại đi, nếu không anh đánh chết anh Nhật mất! – Thanh cũng lao tới.
- Tránh ra! Để nó đánh. - Nhật hét.
- Anh đừng có nói nữa. Anh Thiên, thôi đi mà!!! – Thanh ra sức ngăn cản. Nhưng khổ nỗi, Thiên khỏe như vậy, sức cô sao chống nổi chứ? Hơn nữa, Nhật lại không chịu phối hợp, cứ đứng ì ra đó mà chịu đánh.
- Kim! Cậu làm gì đi!!! – My vội chạy lại chỗ Hương Kim đang đứng, kêu loạn lên.
Kim chẳng hề nghe thấy gì cả. Tai cô đã bị những lời Nhật nói làm cho ù đặc. Cô không tin những gì anh ta nói, nhưng nó cứ xoáy vào trái tim cô. Cô không thể bình tĩnh được, cũng chẳng suy nghĩ được gì hết.
- Kim! Kim!!! Cậu có nghe tớ gọi không?? Hương Kim… – My ra sức gào thét nhưng chẳng có kết quả gì. Kim vẫn cứ bất động.
…
---------------------------------------
4.
- Kim! LÊ HƯƠNG KIM!!!!!! - My dùng hết sức bình sinh lắc vai Kim và gào lên.
- …
- Mau trả lời tớ! Kim!!! Kim!!!!!!
- …
- Cậu tỉnh lại đi! Hương Kim!! Tớ xin cậu đấy…
- Ơ… a… – Kim bị tiếng hét của My làm cho bừng tỉnh. Cô ngơ ngác nhìn My.
- May quá, cuối cùng cậu cũng nghe thấy tớ gọi. Cậu mau ngăn anh Thiên lại đi, anh ấy điên rồi!
- Hả? – Kim dường như không hiểu gì cả, cô chỉ nhìn My chằm chằm.
- Cậu mau ngăn anh Thiên lại, anh ấy… cậu nhìn kia kìa…
- Anh Thiên? – Kim đơ ra 1 lúc rồi mới tỉnh hẳn. Cô lao như bay đến giữ chặt tay anh. – Dừng lại! Dừng lại đi!!! Anh làm gì thế?
- ĐỪNG CÓ NGĂN NÓ. - Nhật vẫn hét ầm lên mặc kệ máu đã ướt cả áo.
- Anh muốn chết à? – Cô gào lên. – Mau dừng tay! “Tên biến thái”… í quên… Thiên… dừng lại ngay!
- MẶC ANH! – Thiên gầm lên như con thú dữ.
- Anh… anh còn không dừng tay… em… em…
- Cô làm gì được nó hả???? Định đấu võ? Hay thi chạy? - Nhật mỉa mai.
- Tôi… - Cô luống cuống. Phải rồi! Cô sao nhỉ?!??! Cô làm gì được anh ta cơ chứ???? Anh ta khỏe như vậy, lại biết võ, cô… - Tôi đi.
- HẢ??? - Nhật, My, Thanh đều kinh ngạc tột độ, mắt mở to hết cỡ nhìn cô như quái vật.
- Em… - Thiên cũng chết sững, lập tức buông Nhật ra. – Em nói gì?
- Tôi… à… em… - Kim giật thót. Cô cũng chẳng hiểu vừa rồi mình lảm nhảm cái gì nữa. Nhưng mặc kệ, cứ liều vậy. – Anh không nghe lời em, em sẽ đi đó… đi thật xa, không bao giờ trở v… Oái… anh làm gì thế? – Cô còn chưa kịp nói hết câu đã bị Thiên ôm chặt đến không thở nổi.
- Không được đi.
- Bỏ em ra… - Cô gắt. Trời ơi, anh ta muốn giết chết cô có phải không?
- Đừng rời khỏi tầm mắt anh.
- Mau thả em ra nhanh… - Cô yếu ớt phản kháng nhưng chẳng ích gì. Chết tiệt, biết vậy đừng có liều, giờ thì hay rồi!!? Sao sống nổi chứ??????
- Anh không cho em đi.
- Ok… ok… em không đi nữa.
- Thật không? – Anh nghi ngờ hỏi.
- Không đi… không đi đâu cả… Mau mau buông em ra… - Cô nhăn nhó.
- Không. – Anh cười tươi, lại càng siết chặt cô hơn.
- Ặc… Ngạt thở, sắp chết người rồi đó! – Cô kêu ca. – Em chưa muốn chết đâu, đời còn dài…
- Không chết được đâu.
- Chết thật đó…
- Kệ em. – Anh phán 1 câu rồi… ôm tiếp.
- Híc… Bỏ ra… bỏ ra đi… Anh ác quá! – Cô rên rỉ.
- Không bằng em đâu.
- Oài… Em ác hồi nào? Tốt bụng vậy mà… - Mặt cô ỉu xìu.
- Cô mà tốt bụng tôi đi đầu xuống đất. - Nhật đứng ngoài nói lớn.
- Này! – Cô tức lộn ruột, quát lên. – Anh bỏ ra ngay, để em xử lí cái đồ vô ơn kia.
- Ế… Thiên à, ôm thêm lúc nữa đi. Mày thả cô bé ấy ra tao chết liền đó! - Nhật hốt hoảng.
- Em cứ “xử” thẳng tay, không cần nhượng bộ! – Thiên cười tít mắt.
- Mày… bạn bè thế đấy hả???? Hơ… hơ… cô bé bình tĩnh… từ từ đã… - Nhật cười trừ, liên tục lùi về phía cửa.
- Hôm nay anh chết chắc rồi! Em cứu mạng anh, anh không cảm ơn thì thôi, lại còn nói đểu em… Tội anh lớn lắm!
- My à! Mau xin giảm tội cho anh đi! - Nhật quay sang nhìn My với ánh mắt long lanh.
- Ưm… Kim ơi! Cho tớ “xử” cùng với.
- Aaaaaaaaaa… Em… sao lại thế? - Nhật nhảy dựng lên.
- Hè hè… Anh thấy chưa? Anh còn lời gì muốn nói không? – Cô cười đắc chí.
- Ơ… a… có có… - Nhật liếc dọc liếc ngang rồi chợt nhớ ra. Cô bé đó rất…
- Nói mau. – My chống nạnh.
- Thiên à! Ban nãy mày nấu món gì vậy? - Nhật nhanh nhảu hỏi.
- Aaaaaaa… Phải rồi! Anh làm cái gì thế? Em đói quá!!!!! – Kim sáng mắt lên hỏi rồi… phi thẳng ra khỏi phòng mà không cần đợi câu trả lời.
- Trời! Cậy ấy “bay” kiểu gì mà nhanh thế? – My trố mắt.
- Haahaaahahhhaa… - Nhật cười khoái chí. – Cô bé này vẫn tham ăn như thế!!!!
- Mày ranh thật! – Thiên huých vào người Nhật làm anh la oai oái.
- Chúng ta cũng xuống chứ!!? – Thanh đề nghị.
- Ok. Anh cũng đang đói đây. - Nhật đồng ý ngay.
- Không có phần cho mày đâu. – Thiên cười cười.
- Mày có cần phải thế không? - Nhật nhăn mặt. – Tao làm bao tải gạo cho mày đánh chán rồi giờ phải bồi bổ cho tao chứ?
- Ai bảo mày nói xấu cô ấy.
- Tao có nói hồi nào đâu? - Nhật ngó lơ. – Tao chỉ thấy cô bé đó xinh đẹp này… đáng yêu này… tốt bụng này…
- Thôi em lạy anh! Nghe anh nói ghê quá đi!!!!! – Thanh kêu lên.
- Hì… hì… Muốn ăn thì phải vậy chứ!!? - Nhật cười xòa.
…
Vừa vào bếp đã thấy Kim đang ngồi vắt chân lên bàn xì xụp bát mì vằn thắn.
- Trời ơi, Kim!! Em làm gì ngồi ăn kiểu đó? – Thanh hét lên, suýt rớt cằm xuống đất.
- Hơ! Em không biết à? Cô bé đó trước giờ vẫn vậy mà!!! - Nhật nói ngay, nhanh tay lấy 1 bát mì ra ăn.
- Tiểu thư của tôi ơi, Chủ tịch mà thấy cô thế này chắc tôi bay đầu mất!!! – Thanh toát mồ hôi.
- Haizzzz… Chị cứ lo chuyện đâu đâu. Bố ở tận bên kia bán cầu làm sao thấy được? Hơn nữa, hôm nay cả cái biệt thự này chỉ có 5 người chúng ta thôi mà!!? – Kim trấn an.
- Nhưng mà… sao em… em… có bao giờ chị thấy… - Thanh vẫn thắc mắc.
- Cậu ấy khoe chân dài đấy chị! – My tỉnh bơ.
- Ặccc… Khụ..ụ..ụ… khụ… - Kim sặc ngay tức khắc. - Cậu… cậu nói c..ái gì thế… hả????
- Hihiii… Đùa thôi mà! Cậu uống nước đi này! – My vội vàng đưa cho Kim cốc nước, nhăn răng ra cười. - Mọi người cùng ăn đi chứ!!??!
…
- Giờ thì làm việc được chưa, Miss Heo? - Nhật châm chọc.
- Anh còn nói em? Thế vừa nãy ai ăn hết 4 bát hả? – Kim trả đũa.
- Cái này… Anh là con trai mà! Đương nhiên ăn khỏe hơn con gái rồi. - Nhật lí sự.
- Thế anh Thiên không phải con trai à?
- Thiên… ừm… cái thằng đó… khác.
- Khác sao?
- Ừ thì… em đi mà hỏi nó ấy. Anh sao biết được?
- Không biết mà còn giỏi lí luận. – Kim bĩu môi.
- … - Nhật không nói được câu nào, đành ngó lơ ra chỗ khác.
- Thôi nào! Hôm nay bắt đầu kì nghỉ, chúng ta làm gì đây?? – Thanh lên tiếng.
- Đi chơi. – Kim đáp ngay.
- Ăn no rồi đòi đi chơi. Em đúng là trẻ con! – Thiên lắc đầu mỉm cười.
- Thì em đã lớn đâu? Ở đây em là bé nhất còn gì??? Đến My cũng hơn em 2 tháng. – Cô chu mỏ.
- Không lo mà làm đi còn chơi bời cái gì? - Nhật cau mày.
- Thì đi chơi cho thoải mái đầu óc thì mới nghĩ được nhiều sáng kiến hay chứ?? Với lại, đi nghỉ ở các khu resort đã được xây dựng rồi tham khảo ý tưởng của họ và còn rút kinh nghiệm nữa chứ??! – Kim cãi lại.
- Em chỉ được cái lí luận là hay. Có giỏi thì thử nêu ý tưởng ban đầu xem nào? – Dù lời cô nói cũng rất thuyết phục, nhưng Nhật vẫn không đồng ý.
- Ngay bây giờ làm sao em biết được? Cứ phải từ từ chứ!!!? – Cô ỉu xìu.
- Vậy cứ ở đó mà nghĩ đi nha! - Nhật lớn giọng.
- Nếu có ý tưởng hay có phải sẽ được đi chơi không?? – Kim sáng mắt lên.
- Đúng. - Nhật quả quyết. – Còn không thì… Ở NHÀ.
- Được rồi.
…
------------------------------------