Tìm Lại Tình Yêu

"Tốt lắm, ngoan lắm, nghe lời anh, khi anh từ Đài Bắc về, sẽ mang quà
cho em." Không cho cô cơ hội để nghi ngờ, anh vỗ vỗ mặt cô, giống như
thổ phỉ đang tuyên cáo, "Tiểu Trinh, hiện giờ, em là bạn gái anh, không
được tùy tiện cười với thằng con trai nào khác, anh rất nhỏ nhen, rất
hay ăn dấm chua, anh ăn dấm chua rồi nhất định sẽ giận phát điên, đừng
chọc giận anh, phải ngoan ngoãn, được không?"

"Hả? Bạn gái?! Anh
thích em sao? Sao có thể?! Bạn học của em đều nói anh chỉ là thương
hại…." Đầu óc cô loạn lên, không ngừng vang lên làm sao có thể? Sao có
thể? Anh sao có thể thích cô được? Nhưng lại không thể phủ nhận, lòng vô cùng vui sướng, niềm hạnh phúc tràn đầy trong lòng cô.

Ở cảm nhận
của cô, anh là anh hùng, từ lần đầu gặp đã cảm kích, rồi trở thành
thích, tích lũy ngày qua ngày, nhưng bởi vì tự ti, nên không dám hi
vọng.

Nhưng hôm nay anh lại nói, muốn cô làm bạn gái, anh nói anh chỉ đối với một mình cô tốt, lại vì cô mà làm quà tặng.

Làm sao bây giờ? Vốn không dám hi vọng xa vời, nhưng lại rất thích…

"Chậc, vừa nói đừng có chọc giận anh, em lại làm! Anh có nói là thương hại em
à?! Mấy bà tám đó nói loạn cái gì vậy! Anh tức giận rồi." Quan Trí Đàn
thay đổi nét mặt, giọng lạnh như băng.

"A, đừng giận, em…." Tiểu Trinh lo lắng, kéo tay anh muốn giải thích, nhưng không biết làm thế nào, "Quan Trí Đàn…."

Cô thật dễ bị lừa! Khi tức giận lại còn nói ra "Anh tức giận", người khác
thì anh không biết, nhưng Quan Trí Đàn anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngớ ngẩn như vậy, anh tức giận thì sẽ lập tức hành động, nói cho người
khác biết mình đang tức giận, quả là thừa thãi…. Được rồi, với cô thì
luôn là ngoại lệ.


"Muốn làm anh không tức giận nữa cũng có thể." Anh
nhịn cười đến mức nội thương, nhưng vì anh sắp hái được trái rồi, nên
anh phải nhẫn nhịn.

"Phải làm sao để anh không tức giận?" Tiểu Trinh ngây ngốc hỏi, ngốc nghếch bước vào bẫy.

"Thừa nhận là bạn gái anh, sau đó đổi giọng gọi anh là A Đàn, còn có…." Lời
nói còn chưa ra khỏi miệng, đã trở thành động tác. Anh khẽ chạm vào đôi
môi hơi run của cô, ánh mắt rõ ràng đang làm càn, còn ái muội nhíu mày
nhìn cô. "Hôn anh."

Có thể ở bên cạnh anh sao? Chuyện tốt như vậy rơi xuống người cô, liệu có bị trời phạt không?

Nhưng cho dù bị trời phạt, cô cũng muốn nắm bắt hạnh phúc này.

"A Đàn." Cô đỏ mặt, gục đầu xuống, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi gọi anh. Kỳ thật, cô đã sớm thích anh, chỉ là không dám nói ra.

"Còn nữa?" Biết cô thẹn thùng, nên anh không quá phận muốn cô gọi lớn ra để
mọi người đều biết, nhưng yêu cầu cuối cùng anh muốn cô làm để dập tắt
lửa giận của anh, anh rất kiên trì.

"A….." Muốn cô chủ động hôn anh?
Chuyện này… không tốt lắm thì phải? nếu ông nội đột nhiên đi ra thì phải làm sao bây giờ? Nhưng mà… anh đang giận….

Nhìn xung quanh, Tiểu Trinh sợ có ai nhìn thấy, xác nhận không có ai, vội kiễng mũi chân lên, nhẹ nhàng chạm vào mội anh.

Động tác thoáng qua, cô còn hơi run run.

"Quá đơn thuần, xem ra anh còn phải dạy dỗ em thật tốt, phải hôn thế nào mới làm anh vui." Không phải là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, bàn tay anh
để phía sau cô, kéo thân thể cô lại gần, bàn tay kia nâng khuôn mặt nhỏ
nhắn của cô lên, anh mỉm cười, tràn đầy nhu tình cúi người, hôn rồi lại
hôn.


*

Mưa to không ngừng rơi, mưa rơi như từng chậu nước đổ
xuống, phía chân trời đen xẹt qua một tia chớp, soi rọi bóng người phóng xe máy trên đường cao tốc.

Một chiếc xe máy phóng như không muốn sống giữa đêm mưa, tốc độ của xe không hề vì mưa mà giảm bớt, hai bên
đường mòn đầy cỏ dại, một con chó hoang chạy từ bụi cỏ ra, anh né sang
một bên, bánh xe trượt dài, không khống chế được đầu xe, cả người cả xe
ngã văng ra, quay cuồng, ngã vào bụi cỏ.

Đau, toàn thân đau vô cùng,
đau đến mức không có sức đứng dậy, lồng ngực lên xuống phập phồng, anh
cởi mũ bảo hiểm, quăng sang một bên, mặc cho mưa từng giọt từng giọt đập vào mặt.

Mưa đêm lạnh lùng vùi lấp anh, toàn thân ướt đẫm, chật vật, nhưng đời này anh chưa bao giờ tỉnh táo như vậy.

"Ha ha ha ha ha ha…." Giữa đêm mưa, Quan Trí Đàn cất tiếng cười to, cười đến trào phúng.

Không biết đã nằm bao lâu, anh chậm rãi đứng dậy, lảo đảo đi về phía chiếc
Harley, khởi động xe, nhưng xe vừa bị va đập mạnh, không chạy được, lôi
điện thoại ra tìm viện trợ, trong đầu vang lên một giọng nói, khiến anh
đừng lại.

Mày định tới bao giờ thì không cần chúng tao chu cấp nữa?

Không, anh sẽ không để cho người ta nói những lời này lần nữa!

Đặt xe đứng bên đường, cầm chìa khóa xe, Quan Trí Đàn đi bộ, đi dọc con
đường nhỏ, từng bước từng bước tập tễnh đi qua con đường mòn, đi qua một công viên hoang vắng, rất xa, anh thấy thấp thoáng giữa đêm mưa ngọn

đèn ấm áp của chiếc container cũ.

Anh không khỏi đi nhanh hơn, chịu đựng cảm giác đau đớn ở mắt cá chân, ba bước rồi hai bước, nhanh chóng đi đến trước cửa nhà.

Nhấc tay định gõ cửa, nhưng nghĩ đến thân thể chật vật của anh, cô…. Sẽ nghĩ gì? Lại còn vẻ mặt bi thương, uất ức của anh, không, anh không muốn cô
nhìn thấy anh trong tình trạng này!

Đang định xoay người đi, cánh cửa đóng chặt đột nhiên mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn mấy ngày anh luôn nhung nhớ hiện lên trước mắt.

"Anh về lúc nào thế? Sao lại dính mưa như vậy? Sao…. Mặt của anh sao lại để
bị thương? Có đau không?" Cô lúc nãy ở trong phòng nghe thấy có tiếng
bước chân, cô cười thầm mình ngốc, trời mưa lớn như vậy, sao có thể nghe thấy tiếng bước chân, nhưng cuối cùng vẫn lo lắng mở ra xem, quả thật
thấy anh đứng ở cửa.

Quan Trí Đàn lẳng lặng nhìn cô. Cô không hỏi anh vì sao bị thương, không đoán rằng anh đánh nhau với người ta, gặp rắc
rối, chỉ đau lòng hỏi anh có đau không? Vẻ mặt không đành lòng, giống
như sợ anh đau, cẩn thận đụng vào mặt anh, vén những sợi tóc ướt đẫm
nước mưa của anh, khiến trái tim anh ấm lại.

"Sắc mặt anh không
tốt lắm, toàn thân lại ướt đẫm, anh nhất định sẽ cảm, vào nhà nhanh
lên." Tiểu Trinh vội vàng kéo anh vào, đẩy anh vào phòng tắm, muốn anh
tắm nước ấm.

"A Đàn sao thế? Làm truy phong thiếu niên à? Sắc mặt con trắng như quỷ vậy, Tiểu Trinh, làm canh gừng cho nó uống nhanh lên."
Ông nội nhô đầu ra từ trong phòng, nhìn hai mắt anh, dặn cháu gái nấu
canh nóng, rồi trở về phòng nghỉ ngơi.

Họ không hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, không hoài nghi anh gây họa gì bên ngoài không, chỉ hoàn toàn tin tưởng, tiếp nhận anh.

Đi vào phòng tắm, quả thật rất đơn sơ, so ra còn kém hơn nhà kho ở căn
biệt thự của anh, không hề có chút xa hoa, nhưng ở trong này, anh mới có cảm giác của gia đình.

Chỉ có ở đây anh mới được tin cậy, được tiếp nhận….

Đổ nước ấm từ đỉnh đầu xuống, nước chảy khắp toàn thân, khiến càng không
thể phân biệt được trên mặt anh là mưa, là nước ấm, hay là nước mắt.


Sau khi tắm xong, Quan Trí Đàn thay quần áo của ông nội, đi ra khỏi phòng
tắm, lập tức đã ngửi thấy mùi hương thơm, nhìn ra thì thấy, Tiểu Trinh
đang đổ mì vào bát, rau dưa thơm ngon.

"Đã trễ thế này, anh nhất định rất đói bụng, nhanh lại đây ăn mì đi." Cô mỉm cười nhìn anh, nụ cười có chút thẹn thùng, cô đặt bát mì nóng trên mặt bàn, "A, còn có canh gừng
nữa." Muốn lấy bát không để múc canh gừng, cô vội vàng chạy lại vào
trong bếp.

Cảm giác xúc động, Quan Trí Đàn cản cô lại, nắm bả vai cô, ôm cô vào lòng, giống như một kẻ chết đuối nắm được cái phao, quyết không buông tay.

"A Đàn…" Bị anh ôm chặt, Tiểu Trinh có chút không hiểu, chỉ cảm thấy anh hôm nay là lạ. "Anh có khỏe không?"

"Em tin anh sao?" Anh không đầu không đuôi hỏi.

Tuy không hiểu vì sao anh hỏi như vậy, nhưng cô vẫn trả lời, "Em đương nhiên tin anh."

Bên người anh, có biết bao nhiêu kẻ nói tin anh, nói anh cứ thế tự quyết
định mọi chuyện, nhưng thật ra sau lưng mọi chuyện đều can thiệp, không
hề tin anh.

Không có việc gì người nhà không nhúng tay vào, họ khiến anh trở thành kẻ ngu ngốc, ngay cả việc kết bạn cũng vậy….

Mày họ Quan, mày là con tao, tất cả những ai đối xử với mày tốt, đều là coi mày như máy ATM di động, ngay cả bạn gái cũng vậy!

Không, Tiểu Trinh không phải người như thế!

"Tiểu Trinh, em sẽ luôn ở bên cạnh anh, phải không?"

Nếu cô trả lời phải, thì vì ở lại bên cạnh cô, anh sẽ lựa chọn.

"Em thoát được sao? Anh lại không buông tay…." Cô vùi mặt vào ngực anh, nhỏ giọng trả lời. Người này nhất định sẽ ôm chặt không buông tay, cô đương nhiên sẽ ở lại bên cạnh anh, thật là câu hỏi ngốc nghếch.

Nhận được đáp án này, Quan Trí Đàn càng ôm chặt hơn, trong lòng không còn chút vấn vương.

Cho đến thật lâu thật lâu sau, Tiểu Trinh mới hiểu được anh vì cô mà từ bỏ cái gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận