Tìm lại yêu thương ngày xưa

Ông Hoàng Khanh trước bữa ăn cùng gặp Ngọc loan nói chuyện một lúc, Vũ Phong không rõ hai người nói chuyện gì, nhưng nhìn thái độ hài lòng của ba mình, anh nghĩ Ngọc loan đã diễn xuất rất tốt. Cô có thể đánh tan nghi ngờ trong ông, khiến ông không còn nghi ngại gì về Hà Trang nữa.
Thái độ của ông trong bữa cơm với Vũ Phong cũng không nặng nề như lúc nói chuyện riêng.
- Hai đứa ngủ lại đây một đêm đi, trời cũng tối rồi, giờ về nhà cũng hơn nữa tiếng đồng hồ, thật là mẹ không yên tâm – Trong bữa cơm, mẹ Vũ Phong nhìn hai người họ đưa ra yêu cầu.
Lời vừa nói xong đều khiến cả hai người cùng giật mình. Ngọc Loan lén lút đưa mắt nhìn Vũ Phong ra hiệu, Vũ Phong hiểu ý bèn nói.
- Không được đâu mẹ, công ty con ngày mai con có một cuộc họp. Con phải về nhà chuẩn bị tài liệu cho buổi họp ngày mai.
- Đàn ông các người, hễ mở miệng là nói đến công việc – Mẹ Vũ Phong liền trách.
- Tụi nó mới cưới, cần không gian riêng mà bà – Ông Hoàng Khanh nhẹ nhàng nhắc vợ.
Lời ông nói đầy hàm ý khiến Ngọc Loan ngượng đỏ cả mặt, cúi đầu e thẹn, mẹ Vũ Phong thấy vậy khẽ cười:
- Mẹ quên mất, thôi thì hai đứa về nhà cẩn thận có biết hay không.
- Dạ, con biết rồi ba mẹ – Cả hai cùng đồng thanh đáp.
Cuối cùng cũng có thể tạm biệt ba mẹ Vũ Phong về nhà, cả hai cùng thở phào nhẹ nhỏm. Ngọc Loan ngồi im lặng trên suốt quảng đường về nhà, cô nghĩ rất nhiều về chuyện mẹ Vũ Phong nói. Cô biết những người tầm tuổi bà luôn muốn con cái cưới vợ sinh con cho đỡ hiu quạnh tuổi về già.
Nhưng cô và Vũ Phong là chuyện không thể nào, làm sao cô có thể sinh con. Bây giờ có thể dùng công việc để thoái thoát chuyện sinh con, nhưng về lâu về dài thì thật khó mà thoái thoát được.
Nhưng hôn nhân của họ phải kéo dài 3 năm, 3 năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, liệu họ có thể tiếp tục che dấu sự thật này được bao nhiêu lâu.
Mãi suy nghĩ, xe đến nhà lúc nào không hay. Vũ Phong không xuống xe ngay, anh ngồi yên trên xe quay đầu nhìn cô trầm lặng một lúc rồi mới nói:
- Cám ơn em. Nhờ em mà ba anh mới không nghi ngờ nhiều nữa.
- Em đã hứa với anh, thì nhất định sẽ làm được. Hy vọng yêu cầu của em với anh, anh cũng sẽ giữ đúng lời hứa – Cô cúi mặt không nhìn anh đáp.
- Anh nhất định sẽ giữ lời. Ngày mai chúng ta sẽ đến thăm ba mẹ em.
Nói xong anh định mở cửa bước ra thì cô đã hỏi:
- Là anh muốn thực hiện lời hứa với em hay là anh muốn nhanh chóng thực hiện lời hứa với em, để có thể nhanh chóng giải thích hiểu lầm với cô ấy.
- Em nói sao? – Anh sững người rồi hỏi lại.
- Không có gì? Vào nhà thôi – Cô mở cửa chạy nhanh vào nhà, không muốn đối mặt với anh cùng sự đau lòng của mình.
Vũ Phong đứng lại nhìn theo bóng dáng của Ngọc Loan đang chạy vào nhà. Trái tim bỗng trùng lại, có phải thái độ hấp tấp vội vàng của anh đã làm tổn thương cô hay không?
Lặng lẽ thở dài dựa lưng vào cửa xe, rút hộp thuốc ra hút một hơi dài. Anh ngẩng đầu nhìn trời cao, những vì sao ẩn hiện mập mờ, giống như tình cảm của anh lúc này.
Đối với Hà Trang, cô là người con gái để lại cho anh ấn tượng sâu sắc. Nếu như không có ký ức đó, có lẽ anh sẽ có tình cảm với Ngọc Loan, chỉ tiếc rằng trái tim anh đã trao cho Hà Trang, chỉ có thể coi cô là em đứa em gái nhỏ. Anh sẵn sàng làm mọi thứ cho cô, bù đắp cho những tổn thương đã gây ra cho cô ngoại trừ tình cảm.
Nhưng thay vì chờ đến chiều để đi thăm ba cô, Ngọc Loan đã đi đến gặp Hà Trang. Hà Trang khá bất ngờ khi thấy Ngọc loan đến tìm mình. Giọng cô đầy khó chịu:
- Loan đến đây làm gì? Không phải đến để diễu võ dương oai với mình đấy chứ.
Hà Trang vẫn như thế, vẫn cái dáng vẻ cao ngạo, không bao giờ chấp nhận mình là kẻ thua cuộc. Dù có trở thành người thua cuộc vẫn ngẩng cao đầu bước đi.
- Đừng để ý đến những lời Tú Quyên nói. Cô ấy không hiểu sự tình nên mới nói thế – Ngọc Loan nhã nhặn đáp.
- Xin lỗi, bây giờ mình bận lắm, để khi khác nói chuyện đi – Hà Trang có chút hổ thẹn khi có thái độ quá quắc như thế với cô bèn lẩn tránh.
- Chỉ một chút thôi mà. Chắc Trang cũng muốn biết vì sao Vũ Phong lại phản bội Trang và kết hôn với mình – Cô bèn nói với theo.
Lời nói của cô khiến bước chân của Hà Trang dừng lại, cô ấy quay đầu nhìn cô chờ đợi.
- Chúng mình đi uống nước đi.
Trong quán nước, hai người con gái dáng vẻ mỏng manh ngồi đối diện với nhau. Người nhìn tách cà phê nóng đang bóc khói trên bàn, người quay mặt ra đường nhìn dòng xe cộ miên man.
- Ba Trang thế nào rồi? – Cuối cùng cô lên tiếng trước phá vỡ không khí im ắng bao bọc xung quanh hai người.
- Ba mình đã khỏe lại rồi, ông có thể tự đi lại. Sự cố lần đó cũng được nhân nhượng chưa truy cứu – Hà Trang thật tình trả lời.
- Đừng lo. Mình biết họ không truy cứu nữa.
- Làm sao Loan lại biết – Hà Trang ngạc nhiên nhìn cô hỏi.
- Bởi vì nó là lí do khiến mình và anh Vũ Phong lấy nhau – Cô ngồi thẳng lưng nói ra những điều ấp ủ trong lòng.
- Mọi chuyện thế nào, Loan nói rõ ình nghe đi được hay không? – Hà Trang nắm tay cô cầu xin.
Tay cô bị tay Hà Trang siết chặt khá đau, cô hơi nhăn mặt, Hà Trang giật mình nhận ra, áy náy vội vàng buông tay cô.
- Xin lỗi.
Cô khẽ lắc đầu cười nhẹ, bàn tay kia của cô xoa nhẹ bàn tay bị móng tay của Hà Trang làm chảy máu.
Cô cảm thấy chút đau đớn cỏn con này chẳng thể nào làm cô đau bằng vết thương trong lòng.
- Sau sự cố, Vũ Phong phát hiện, người chủ công ty đó là một người bạn thân của ba anh ấy. Cho nên anh ấy đã đến nhờ ba xin người bạn đó bỏ qua. Và điều kiện duy nhất để ba anh ấy nhận lời giúp đỡ, chính là phải cưới mình.
Sau đó, Ngọc Loan kể lại tường tận việc Vũ Phong cầu xin cô giúp đỡ và việc cô nhận lời ra sao.
Hà Trang nhìn cô đầy áy náy.
- Ba năm….đó là thời hạn để mình đồng ý kết hôn. Sau ba năm, hai người có thể đến với nhau.
Ngọc Loan vê nhà, tâm trạng cô đầy mỏi mệt, nhưng cũng có chút thoải mái. Cuối cùng thì chuyện cô hứa với anh cũng đã thực hiện xong. Mặc dù Hà Trang không được vui cho lắm, nhưng ít ra cô ấy cũng hiểu, hai người họ làm vậy cũng là vì cô ấy. Để ba cô ấy không phải đi tù, gia đình của cô ấy không bị tịch thu tài sản.
Chỉ có điều, hiểu lầm giữa hai người bọn họ được giải tỏa, cô sẽ lại tiếp tục như thời sinh viên, đứng im lặng nhìn hai người họ hạnh phúc mà âm thầm khóc cho bản thân mình.
Cô ngồi một mình trong căn nhà rộng rãi nhưng lạnh lẽo, một mình ôm lấy bản thân, tự an ủi mình để có thể trải qua những tháng năm hiu quạnh này.
Cô ngồi chờ đợi, một cú điện thoại của Vũ Phong gọi về, hay chờ tiếng xe của anh về nhà. Cả hai sẽ cùng về thăm ba của cô, cô lại có thể lao vào vòng tay ba tìm kiếm một chút hạnh phúc nhỏ nhoi bên cạnh ba mình. Tìm kiếm chút ấm áp nhỏ bé xua đi sự cô đơn trong đợi chờ mỏi mòn của mình.
Thời gian cứ chậm rãi trôi qua.
Từ trưa nắng chói chang đến trời sẫm chiều.
Từ ánh hoàng hôn lặn dần đến khi bầu trời tối sầm.
Chờ từ khi trời tối cho đến đêm khuya.
Rất nhiều lần cô muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng cô dằn lòng lại không bấm số gọi. Cô muốn tin rằng anh vẫn nhớ lời hứa với cô.
- Ba à, con xin lỗi. Con cảm thấy không khỏe nên không thể về thăm ba được.
……
- Anh Vũ Phong chăm sóc con từ nãy giờ. Anh ấy vừa ra ngoài mua chút cháo cho con ăn rồi.
…..
- Con xin lỗi, để khi khác con và anh Phong về thăm ba nha…..
Sau khi cúp máy, cô gục đầu khóc một trận dài. Khóc vì những giọt nước mắt tủi thân, khóc vì sự phụ bạc của ai kia. Khóc vì niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của mình cũng bị dập tắt. Khóc vì sự cô đơn trải dài sau này của mình.
Nổi đau âm ỉ trải dài khắp thân thể cô, một đêm nước mắt cứ thế mà rơi không ngừng.
Cô tự hỏi mình:” Có hối hận vì con đường đã chọn hay không?”
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 2.4


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui