Vị bác sĩ đánh giá một lượt tình hình của Ngô Uyển Nhi, rồi nói với Lý Minh Trí: “Bệnh nhân này bị khủng hoảng tâm lý.
Có thể vừa trải qua chuyện gì quá mức chịu đựng.
Sau đó vì đau buồn mà không ăn, không ngủ, dẫn đến suy kiệt, cơ thể không chịu nổi thì ngất.”“Vậy giờ làm sao cho cô ấy nói chuyện và ăn uống trở lại?” Lý Minh Trí nóng lòng hỏi.“Hiện đang cho cô ấy truyền dịch ba trong một để bổ sung dinh dưỡng và một số thuốc giúp giải toả căng thẳng, vấn đề dinh dưỡng thì không phải lo.
Nhưng còn tâm lý của cô ấy, phải tìm ra nguyên nhân mới giải toả được.
Nếu không tìm ra, phải áp dụng các biện pháp chuyên sâu bên khoa tâm thần học.” Bác sĩ từ tốn trả lời anh.“Hoặc là cô ấy tự vượt qua.” Bác sĩ bổ sung thêm.“Mất bao lâu?” Lý Minh Trí đăm chiêu nhìn Uyển Nhi.“Tuỳ tinh thần của mỗi người, có thể ngay hôm nay hoặc một tuần hoặc lâu hơn.
Chúng tôi sẽ theo dõi, và bàn với người nhà nếu cần các biện pháp can thiệp.” Bác sĩ nêu ra phương án.“Được.
Cảm ơn bác sĩ.” Lý Minh Trí gật đầu chào bác sĩ, trong lòng khá nặng nề.Lúc tiễn nhóm bác sĩ ra cửa, Lý Minh Trí mới phát hiện Phan Văn Chương đứng bên cửa, không biết đến từ lúc nào.Chưa kịp lên tiếng chào và cảm ơn theo phép lịch sự, Phan Văn Chương nói trước:“Đây là bạn gái của anh sao?”Nhìn Phan Văn Chương không có vẻ gì là đùa cợt.
Lý Minh Trí cũng nghiêm túc trả lời:“Cô ấy là gia sư của con gái tôi.”“Hôm đến nhà tôi nhớ là thấy thiên kim nhà Nguyễn Nguyễn làm gia sư mà?”“Đây là gia sư cũ.
Vừa rồi cô ấy bận chút việc.
Khi nào cô ấy khoẻ sẽ dạy bé trở lại.
Tú Văn rất bận rộn, chỉ thay thế tạm thôi.” Trong lòng Lý Minh Trí đã sắp đặt như thế.
Thà có lỗi với Tú Văn, chứ anh không muốn bỏ lỡ Uyển Nhi lần nữa.“Cô ấy dạy con gái anh lâu chưa?” Phan Văn Chương tiếp tục hỏi.Lý Minh Trí hơi khó chịu vì Phan Văn Chương quá quan tâm đến Uyển Nhi, cũng hỏi nhiều về con gái anh.
Nhưng vừa nhờ vả người ta, không thể không lịch sự.
“Một năm rồi.
Có chuyện gì sao.
Thấy anh có vẻ quan tâm đến cô ấy quá vậy.
Anh biết cô ấy sao?”“Không quen.
Chỉ là thấy anh quan tâm đến cô ấy quá nên lấy làm lạ thôi.” Phan Văn Chương vội tìm lý do, nói tránh đi.“Không nghĩ anh cũng quan tâm nhiều đến đời tư của tôi vậy.” Lý Minh Trí nói vẻ không vui.“Được, được.
Là tôi nhiều chuyện quá.
Thất lễ.”Phan Văn Chương làm động tác chắp tay nhận lỗi, cười xuề xoà rồi kiếm cớ đi ngay.
Trong lòng thầm cảm thán: “Trái đất tròn, đi một vòng lại gặp nhau.”Rời khỏi phòng bệnh của Ngô Uyển Nhi, Phan Văn Chương đi vội về phòng của mình.
Lấy điện thoại tìm số của bà Lan Anh, mẹ Lý Minh Trí.
Điện thoại reo hồi lâu mới có người nghe máy: “Alo, chào cháu, Phan Văn Chương.”“Cháu nói chuyện với cô có tiện không.
Là chuyện quan trọng.” Phan Văn Chương hỏi ngay.“Hiện cô đang đi bên ngoài.
Hẹn cháu buổi chiều tầm bốn giờ.
Cháu chọn chỗ nào thuận tiện ở quận nhất rồi gửi địa chỉ cho cô đến nhé.” Bà Lan Anh từ tốn trả lời.
Mọi chuyện xảy ra bà đều dùng thái độ bình thản mà tiếp nhận.“Dạ, vậy bốn giờ gặp cô nhé.”Phan Văn Chương chào bà Lan Anh xong thì cúp máy, suy tư, người con gái kia, tưởng đã không còn dính líu, tưởng sẽ không có cơ hội gặp lại, cuối cùng lại làm gia sư cho con gái của Lý Minh Trí.“Thôi, mình sẽ làm hết khả năng, chuyện của nhà họ, cứ để cho họ tự định liệu.” Phan Văn Chương tự nhủ thầm.Bốn giờ chiều, Phan Văn Chương đến một quán cà phê phong cách vintage (cổ điển) trên đường Cống Quỳnh.
Anh vừa ngồi xuống bàn thì bà Lan Anh vừa đến.Chào hỏi nhau xong, bà Lan Anh vô vấn đề chính: “Cháu nói có chuyện gì gấp sao?”“Là chuyện về mẹ ruột của Lý An Nhiên.” Phan Văn Chương cũng nói thẳng, không vòng vo.Bà Lan Anh thoáng giật mình, chuyện bà lo nhất, thắc thỏm nhất và không muốn đề cập nhất chính là chuyện này:“Không phải lần trước cháu nói đã không còn biết tin tức của cô ấy sao? Giờ lại có chuyện gì nữa.” Giọng bà khó chịu hẳn, bà thật không muốn dính líu đến cô gái này.“Đúng là từ sau khi giao bé gái cho cô, cháu không quan tâm đến cuộc sống và tin tức của cô ấy nữa, cũng nghĩ sẽ không dính líu gì đến nhau, vì cô ấy không còn nhớ gì về quá khứ.
Nhưng sáng nay cháu mới biết…” Nói đến đây, Phan Văn Chương trầm ngâm nhìn thẳng vào bà Lan Anh.Bà Lan Anh vì câu nói lấp lửng này mà sốt ruột, chờ đợi Phan Văn Chương nói tiếp.
Anh không nói nữa mà chuyển sang hỏi:“Cháu gái cô có gia sư dạy kèm một năm nay.
Cô có biết người đó không?”Bà Lan Anh lờ mờ kết nối sự việc, nôn nóng trả lời: “Hiện Nguyễn Nguyễn Tú Văn đang làm gia sư cho con bé.”“Còn trước đây?” Phan Văn Chương hỏi dồn.“Nghe Lý Minh Trí nói là một cô sinh viên trường Mỹ thuật, vẽ đẹp đàn hay.
Nghe cô Năm quản gia trong nhà khen ngợi lắm.
Nhưng sau đó hình như xảy ra chuyện gì, Lý Minh Trí cho người giám sát cô ấy tách cô ấy ra khỏi An Nhiên, rồi con bé Tú Văn thay thế.” Bà Lan Anh thuật lại.“Cô gia sư này có liên quan gì đến mẹ ruột của cháu tôi sao?” Bà Lan Anh sốt ruột hỏi.“Lúc nãy cô nói là Lý Minh Trí phát hiện ra chuyện gì rồi tách cô ấy ra khỏi cháu bé sao?” Phan Văn Chương vẫn chưa trả lời câu hỏi mà hay bằng một câu hỏi khác.“Ù, tôi ở Mỹ, không ai kể tôi nghe chi tiết.
Chỉ nghe cô Năm kể lại vắn tắt mà thôi.”“Cô ấy chính là Ngô Uyển Nhi, là mẹ ruột của cháu gái cô.” Phan Văn Chương chậm rãi nhả ra từng chữ.Bà Lan Anh nghe xong, mất vài giây mới phản ứng được: “Minh Trí và An Nhiên đã biết chưa?”“Có vẻ là chưa biết.
Lý Minh Trí chỉ nói với cháu Ngô Uyển Nhi là gia sư cũ của An Nhiên.
Nhưng có vẻ cậu ấy muốn cô ấy quay trở lại dạy cho An Nhiên, thay cho Tú Văn.”“Việc này để tôi nói chuyện với Minh Trí.
Mà cháu chắc chứ.
Cô nhớ lúc trước cháu nói mẹ của An Nhiên làm quán bar chỗ cháu, rồi đi tiếp Lý Minh Trí mới sinh ra An Nhiên, chỉ là một cô gái hèn kém.
Còn cô gia sư này học đại học Mỹ thuật, biết đàn dương cầm, thuộc thành phần trí thức.
Nghe không giống cùng một người?” Bà Lan Anh vẫn cố chấp không muốn tin vào sự thật này.Bởi vì chuyện Uyển Nhi tiếp Lý Minh Trí là do Phan Văn Chương sắp đặt để đạt mục đích.
Khi kể lại thân phận mẹ An Nhiên cho bà Lan Anh, anh ta không thể nói ra tâm cơ của mình, đành đổ phần xấu cho Uyển Nhi.
Anh ta nghĩ, dù gì bà Lan Anh cũng không chấp nhận Uyển Nhi, càng không muốn dính líu, thì việc bà Lan Anh nghĩ cô ấy xấu tám phần hay xấu mười phần, cũng như nhau mà thôi.Giờ nghe bà Lan Anh chất vấn, Phan Văn Chương lấp liếm: “Đã bảy năm, cô ấy hoàn toàn có thể bắt đầu một cuộc đời mới.
Dương cầm, vẽ, kiên trì học thì sẽ được mà cô.”“Cháu nói gì với Minh Trí chưa?” Bà Lan Anh lo lắng hỏi.“Cháu đã hứa với cô, chuyện này chỉ có cô và cháu biết.
Cháu đâu thể tiết lộ cho Lý Minh Trí.
Vừa thấy Ngô Uyển Nhi, cháu liền gọi cho cô ngay lúc sáng.” Phan Văn Chương cười vẻ đồng minh.“Dù bây giờ cô ấy có tái sinh thành người khác, tôi cũng không chấp nhận quá khứ của cô ấy.
Tôi sẽ nói chuyện với Lý Minh Trí.
Bí mật này, vẫn là của tôi và cháu.” Bà Lan Anh nhanh chóng quyết định.“Dạ, cháu chỉ cung cấp thông tin.
Còn quyết định thế nào là của cô.
Cháu sẽ giữ bí mật đúng như lời hứa.” Phan Văn Chương liền gật đầu chắc chắn.Bí mật này, anh ta cũng không muốn ai biết.
Anh ta vì muốn phát triển sự nghiệp, đã đem một cô gái ngây thơ như Ngô Uyển Nhi ra làm con chốt thí, thậm chí đem cả gia đình Lý Minh ra làm những con cờ, xoay trong bàn tay..