Tìm Trăng Đáy Nước


Buổi học đầu tiên diễn ra hết sức thoải mái.

Thoắt cái đã đến bảy giờ mười lăm.

Ngô Uyển Nhi tạm biệt An Nhiên, đặt xe đến chỗ đàn.

Lúc chuẩn bị ra khỏi nhà gặp Lý Minh Trí đang ngồi ở ghế xích đu ngoài sân nghe điện thoại.

Thấy Uyển Nhi bước ra, anh mỉm cười đứng dậy, nụ cười hiếm hoi mà Uyển Nhi thấy sau mấy lần gặp, có lẽ ở nhà anh thoải mái nên dễ bộc lộ cảm xúc, cũng có thể vì bây giờ cô đã là gia sư của An Nhiên.An Nhiên chạy ào tới ôm ba, Lý Minh Trí giang tay bế bé, hôn lên mái tóc.

Anh quay sang hỏi Uyển Nhi: “Hai cô trò xong rồi à?” “Dạ, hôm nay chỉ cho bé làm quen với đàn, phím, nốt.

Tôi cho bé xem một số video các bé đánh đàn để bé có cảm hứng.” Uyển Nhi trả lời, nghĩ nên nói báo cáo chi tiết cho Lý Minh Trí biết.“Vậy tốt rồi.

Giờ cô về à? Để tôi tiễn cô.” Lý Minh Trí vừa nói vừa cất bước về phía cổng.Buổi tối khu vườn giăng đèn khắp nơi, những bóng đèn bé xíu được đặt khéo léo khuất sau tán lá, trông xa như những con đom đóm lập lòe tỏa sáng.

Ba người đi xuyên qua dãy sáng lung linh ấy, tạo thành bức tranh đẹp mắt.Những ngày sau đó, việc dạy học của hai cô trò diễn ra hết sức thuận lợi vui vẻ.

Lý Minh Trí bề ngoài lạnh nhạt là thế, nhưng đối với người và việc liên quan đến Lý An Nhiên, anh rất để tâm và chu đáo.


Uyển Nhi thấy mình may mắn khi có được công việc này.

Chỉ có điều thời gian sít sao, xong việc này liền đến việc khác, cô không có thời gian ăn uống nghỉ ngơi.

Nhiều lúc tối đến đang đánh đàn cảm thấy chóng mặt, về đến nhà thì mệt mỏi ngủ vùi, chỉ hơn một tháng mà trông cô gầy hẳn.Hôm nay, như thường lệ, dạy xong Uyển Nhi ra về.

Trời mưa rả rích từ chiều, có lẽ vì mưa nên khó đặt xe, Uyển Nhi sợ trễ giờ bèn che dù, ra đường lớn đón xe cho nhanh, vừa đi vừa chăm chú nhìn điện thoại tiếp tục đặt xe. Khóe mắt thấy một chiếc xe ô tô đen chạy chậm rồi dừng lại ở sát lề cạnh cô.

Uyển Nhi đang vội, không để ý, định lướt qua, chợt nghe giọng nói quen thuộc:“Lên xe đi, tôi đưa cô về.”Giật mình ngó sang, tấm kính xe đang hạ xuống, bên trong là Lý Minh Trí nghiêng người nhìn cô, gương mặt điềm tĩnh nhìn không ra cảm xúc gì.

Uyển Nhi nghĩ chắc là trên đường về, Lý Minh Trí thấy côi đội mưa đi bộ nên quay xe lại đón.

Uyển Nhi sợ làm phiền anh, gật đầu chào rồi nhỏ nhẹ từ chối:“Cảm ơn anh, tôi đang đặt xe.

Tôi tự đi được rồi.”“Trời mưa khó đặt xe, cô đứng ngoài dễ bị cảm.

Tôi cũng tiện đường ra ngoài.” Uyển Nhi biết Lý Minh Trí sợ cô ngại nên nói vậy, chứ lúc nãy từ nhà đi ra, anh còn chưa về, lấy đâu mà tiện đường. Ánh mắt anh nhìn cô, kiểu như không muốn bị chối từ, cô đành ngoan ngoãn xếp dù lên xe.

Còn đang lúng túng không biết ngồi ghế sau hay trước, anh vừa nói vừa khẽ cười:“Cô coi tôi là tài xế sao mà muốn ngồi phía sau.”Người này nói chuyện cũng thích gươm đao xỉa xói lắm nha, thế là cô riu ríu mở cửa xe ngồi lên ghế phụ.

Một lúc không thấy xe chạy, quay sang thấy Lý Minh Trí đang nhìn cô không chớp mắt. Mùi hoa sữa từ đâu thoảng đến, khiến Uyển Nhi như lạc lối.

Lý Minh Trí lên tiếng kéo cô khỏi mơ màng:“Cô chưa thắt dây an toàn.”Uyển Nhi “à” một tiếng rồi vội cài dây an toàn lại, vẫn còn ngượng ngùng lúng túng, không biết vì thấy mình sơ sót, vì mùi hoa sữa vấn vít hay vì cái nhìn vừa rồi của anh.

Sợ anh nhìn ra, cô lên tiếng:“Phiền anh cho tôi đến Boudoir Lounge, đường Lê Duẩn nhé.” Lý Minh Trí khẽ gật đầu, bấm nút đóng kín kính xe rồi cho xe chạy mà không hỏi thêm gì.

Chiếc xe xuyên qua màn mưa, lướt đi êm ái.

Trên xe đang mở dòng nhạc pop ballad êm dịu, phù hợp với tiếng mưa tí tách làm nhạc đệm bên ngoài. Từ lần gặp đầu tiên ở triển lãm tranh, đến nay Uyển Nhi mới có dịp tiếp xúc anh gần như thế.

Gặp trợ lý Lê Đăng Khoa, cô có thể thoải mái huyên thuyên đủ chuyện, còn gặp anh, cô có cảm giác vừa quen vừa lạ, khó lý giải, cộng thêm thần sắc băng lãnh của anh khiến cô ngại mở miệng.

Uyển Nhi im lặng nhìn về phía trước.


Ban đầu là để phân tán sự ngượng ngùng, một lúc sau, cô bị cảnh sắc bên ngoài thu hút.

Cô chuyên chú ngắm những ngọn đèn, dòng người qua lại, quán xá ven đường, mê mải không để ý ánh mắt Lý Minh Trí mấy lần nhìn sang. Thấy Uyển Nhi như vậy, Lý Minh Trí bật cười: “Sao trông cô giống mấy cô gái mới lên thành phố, cái gì cũng lạ lẫm ngắm nhìn vậy.” Ngữ khí của anh hoàn toàn thoải mái, giọng nói trầm ấm êm tai.

Uyển Nhi quay sang mỉm cười:“Cảm giác như lâu lắm rồi tôi không ngắm nhìn cuộc sống quanh mình.”Bất chợt cái bụng kêu “èo èo” làm cô ngượng đỏ mặt.

Lý Minh Trí hỏi:“Tối nào cô cũng nhịn đói vậy à?”“Làm xong, khuya tôi mới ăn.

Không kịp thời gian.” Uyển Nhi thành thật trả lời.Lý Minh Trí không nói gì thêm, chăm chú lái xe.

Một lúc sau Uyển Nhi thấy anh dừng xe ở cửa hàng tiện lợi.

Anh quay sang nói với cô:“Chờ tôi mua chút đồ.”Rất nhanh, Lý Minh Trí trở ra, đưa cho Uyển Nhi một chiếc túi, trong đó có mấy lốc sữa Ensure uống liền.

Cô xúc động: “Cảm ơn anh nhiều.”Cô rất bất ngờ, nhận ra Lý Minh Trí thật tinh tế và biết chăm sóc người khác.

Nếu anh mua thức ăn, cô không đủ tự nhiên để ăn trên xe, đến nơi thì không kịp thời gian, chỉ có sữa là nhanh gọn nhất. Chẳng mấy chốc đến chỗ làm, đồng hồ chỉ tám giờ kém năm phút.

Uyển Nhi cảm ơn Lý Minh Trí, vội xuống xe.

Vừa đi được mấy bước thấy anh xuất hiện bên cạnh, tay đưa túi sữa cho cô.

Thì ra trong lúc vội cô quên lấy, anh thấy vậy xuống xe đưa cho cô. “Ôi, tôi vội quá quên mất.

Cảm ơn anh lần nữa.


Anh về cẩn thận.” Uyển Nhi đứng lại, cười chào anh rồi bước vô lounge.Lý Minh Trí nhìn theo cho đến lúc bóng cô khuất vào trong mới trở ra xe, trong lòng không khỏi cảm thấy lạ vì sự nhiệt tình của mình. Lúc nãy tài xế lái xe đưa anh về, gần đến nhà nhìn thấy Uyển Nhi.

Trời mưa đường vắng, trên vỉa hè thấp thoáng hình dáng Uyển Nhi tay che dù, vừa đi vừa nhìn vào điện thoại.

Trên cao từng chùm hoa sữa bung những cánh hoa trắng xinh, khẽ đung đưa theo nhịp mưa.

Thêm một cảnh đẹp động lòng mà Uyển Nhi khắc vào tâm trí của anh. Anh đoán cô chưa đặt được xe, nói tài xế về trước, anh tự mình quay lại đưa cô đi mà không kịp suy nghĩ gì. “Cô gái này có sức hút vô hình.” Anh lắc đầu tự nhủ. Bên ngoài mưa vẫn rơi, nhưng trong xe, lòng anh chợt ấm áp…Chiều hôm sau, lúc đến dạy cho An Nhiên, cô Năm nói với Uyển Nhi:“Cậu Trí muốn cô dời giờ dạy sớm hơn mười lăm phút, để có thêm giờ giải lao cho bé.

Cô xem có sắp xếp được không?”Thấy không ảnh hưởng gì, Uyển Nhi đồng ý ngay, cô nghĩ chắc Lý Minh Trí muốn bé An Nhiên được thoải mái.Đến giờ giải lao, cô Năm mang ra một khay thức ăn nhẹ, nào súp, nào bắp xào tôm, nào bánh ngọt, sữa, trái cây: “Cậu Trí dặn tôi từ hôm nay chuẩn bị mấy món ăn nhẹ cho hai cô trò dùng trong lúc giải lao, để có sức mà học tiếp.”An Nhiên vui vẻ kéo tay Uyển Nhi ra ngồi ăn.

Giờ Uyển Nhi mới hiểu, Lý Minh Trí yêu cầu thêm thời gian giải lao là dùng cho bữa ăn này. Đây không phải là do hôm qua, anh ấy biết cô nhịn đói đi đàn nên kêu cô Năm chuẩn bị sao.

Uyển Nhi bị hành động này của Lý Minh Trí làm cho cảm động, càng lúc cô càng cảm nhận được sự chu đáo của anh.

Dù biết là anh chỉ đơn giản quan tâm đến gia sư của con gái, trong lòng Uyển Nhi vẫn ngập tràn sự ngọt ngào.

Người đàn ông này, bề ngoài thì lạnh lùng, nhưng trong lòng thật ấm áp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận