Tìm Trăng Đáy Nước


Không biết tự bao giờ, Lý Minh Trí bất giác muốn trở về sớm, trước khi Uyển Nhi dạy xong, chỉ ngồi ngoài vườn lặng lẽ ngắm thân ảnh của hai cô trò trong phòng khách, đợi đến lúc học xong thì chào hoặc tiễn cô ra cổng.

Uyển Nhi thì không biết, chỉ nghĩ là anh quan tâm chuyện học hành của An Nhiên.

Dù vậy, trái tim của cô cũng nảy lên những nhịp rộn ràng trước mỗi cử chỉ quan tâm của Lý Minh Trí.Lý Minh Trí biết được ngày sinh của Ngô Uyển Nhi nhờ hồ sơ mà Lê Đăng Khoa đưa.

Từ sau sinh nhật An Nhiên, Lý Minh Trí muốn tổ chức sinh nhật cho Uyển Nhi, không cầu kỳ như cô đã làm cho An Nhiên, chỉ là theo cách của riêng anh.Đầu tuần, sau khi hết giờ dạy kèm, Lý Minh Trí nói với Uyển Nhi: “Chiều thứ Bảy tôi muốn đưa An Nhiên đi ngoại khoá.

Cô có thể chuyển giờ học buổi sáng sang chiều tối được không? Từ năm giờ trở đi.”Uyển Nhi còn rảnh vào chiều tối thứ Bảy, thấy không có vấn đề gì về thời gian nên gật đầu đồng ý.“Vậy năm giờ sẽ có người đón cô.” Lý Minh Trí xác nhận thời gian, nói thêm: “Chỉ là ra ngoài đi dạo, có thể sẽ đi buýt sông cho bé có trải nghiệm, thêm vài hoạt động nhẹ nhàng khác.

Tôi sẽ chuẩn bị đủ, cô không cần mang thêm gì.”Anh thông báo để cô biết mà chuẩn bị trang phục cho phù hợp.“Dạ được.” Uyển Nhi gật đầu.


Tiếp xúc một thời gian, Uyển Nhi biết đối với người này, chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của anh ta là được, không cần ý kiến cũng không được từ chối.***Chiều thứ Bảy, Ngô Uyển Nhi đứng trước tủ đồ, nghĩ xem nên chọn đồ nào cho phù hợp.

Cô không quá điệu đà, nhưng chú trọng ăn mặc, khi ra ngoài luôn chỉnh chu lịch sự, ở nhà thì chọn chất liệu vải phù hợp để được thoải mái.

“Ít nhưng chất lượng, hợp người hợp cảnh” là câu mà Trần Chân Lý bình phẩm về gu ăn mặc của cô.Cuối cùng Uyển Nhi chọn bộ jumpsuit (áo liền quần) màu đen làm nổi bật làn da trắng hồng của cô, thắt nơ to cùng màu bên hông tạo điểm nhấn.

Cô búi tóc cao lên đỉnh đầu cho thoải mái và để khi đi trên sông không bị rối.

Buổi tối cô chọn son màu đỏ tươi, thêm một chút phấn mắt lấp lánh sinh động.Chuẩn bị xong vừa đúng năm giờ, cũng là lúc điện thoại reo, số của Lý Minh Trí.“Dạ, Uyển Nhi nghe.”“Tôi và An Nhiên đến rồi.

Cô cứ thong thả xuống.” Lý Minh Trí sợ Uyển Nhi chưa chuẩn bị xong.“À, dạ.

Tôi xuống liền.” Uyển Nhi trả lời, ngạc nhiên vì Lý Minh Trí đón chứ không phải tài xế.

Có vẻ mọi chuyện liên quan đến cô con gái An Nhiên, anh đều đích thân làm.Uyển Nhi đâu biết rằng Lý Minh Trí ít ngồi chung xe với ai, càng ít đưa đón ai, dù có liên quan đến An Nhiên thì chỉ cho tài xế đón và đi xe riêng chứ không ngồi cùng xe của hai ba con.

Ngô Uyển Nhi là trường hợp ngoại lệ.Giống như lần trước, thang máy vừa mở cửa, Uyển Nhi thấy Lý Minh Trí nắm tay Lý An Nhiên đứng đợi.

An Nhiên nhìn thấy Uyển Nhi liền buông tay ba, chạy chân sáo đến ôm chầm lấy cô.

Uyển Nhi cũng nhớ cô bé, mới gặp tối qua, mà cảm giác như xa nhau lâu lắm.Lý Minh Trí yên lặng ngắm nhìn hai cô trò.


Uyển Nhi tay ôm An Nhiên, ngước mắt lên chạm phải ánh nhìn sâu hun hút, chứa đầy sự dịu dàng ấm áp của anh, khiến cô bối rối, gương mặt thoáng ửng đỏ, vội nhìn đi nơi khác.

Động tĩnh nhỏ này của Uyển Nhi không lọt khỏi tầm mắt của Lý Minh Trí, trái tim anh như có sợi lông chạm vào, xốn xang rộn rã.Thấy Uyển Nhi vẫn ngượng ngùng đứng yên một chỗ, Lý Minh Trí lên tiếng: “Mời hai công chúa lên xe.”An Nhiên vui vẻ kéo Uyển Nhi, phá tan bầu không khí đầy mùi kẹo ấy.Lên xe, hai người lớn chưa kịp nói gì thì An Nhiên đã vui vẻ lên tiếng: “Giờ ba Trí đưa chúng ta đi buýt sông, ngắm Sài Gòn về đêm nè cô Uyển Nhi.”Uyển Nhi xoa đầu cô bé, âu yếm trả lời: “Thích thật, tha hồ cho con ngắm đèn nha.”“Tôi đặt vé chuyến sáu giờ để vừa ngắm được thời khắc chuyển từ ngày sang đêm vừa ngắm được thành phố lên đèn.

Giờ còn sớm, chúng ta tới bến tàu cà phê ăn kem, tới giờ rồi đi.” Lý Minh Trí ngồi ở ghế lái, thông báo cho Uyển Nhi nắm lịch trình.“Dạ.”Tới bến Bạch Đằng, cả ba đến bến tàu ngắm hoàng hôn.

Cuối tuần đông khách, cũng may Lý Minh Trí đã đặt vé từ trước, rất nhiều người đến không mua được vé đành ra về hoặc chỉ chụp hình cho đỡ tiếc công đến.Đúng sáu giờ, tàu khởi hành.

Thời khắc chạng vạng, những tia sáng cuối ngày cố loé lên, cháy hết mình trước khi vụt tắt, không gian nhuốm màu đỏ cam rực rỡ.

Hai bên bờ sông, nhà cửa, bảng hiệu bắt đầu lên đèn, tô điểm thêm cho bức tranh càng thêm sống động.

Những dải ánh sáng hắt xuống dòng sông, lung linh phản chiếu, đẹp nao lòng.Uyển Nhi đem theo máy cơ để săn ảnh, lấy chân chống, chỉnh chế độ phơi sáng, chụp được nhiều bức ảo diệu.

Cô chỉ cho An Nhiên cách chụp, cô bé học rất nhanh, cũng tự chụp được, thích chí cười tít mắt.Hai cô trò xinh xắn líu ríu trước cảnh đẹp, khiến Lý Minh Trí nhìn mãi không chán.


Một du khách nhìn thấy, đề nghị chụp cho cả nhà ba người một tấm.

Uyển Nhi chưa kịp từ chối, đã thấy Lý Minh Trí bước đến.“Cười tươi lên nào.” “Đứng gần nhau một chút, sát vô.” Vị khách nhiệt tình chỉ đạo.“Tách, tách, tách.” Uyển Nhi cứ đứng trước ống kính là theo bản năng làm dáng, đến lúc định thần lại, đã thấy tay cầm máy ảnh, bên tai còn văng vẳng câu xuýt xoa khen ngợi của vị khách tốt bụng chụp hình giùm: “Cả nhà ba người thật đẹp!”Uyển Nhi lúng túng nhìn sang, thấy gương mặt tươi cười của Lý Minh Trí, anh không có vẻ gì là muốn đính chính.

Trái tim Uyển Nhi bỗng chốc đập nhanh như trống dồn, cô quay đi chỗ khác hít thở sâu cho mình bình tâm trở lại.Những hành động nhỏ của Uyển Nhi đều lọt vào tầm mắt của Lý Minh Trí, khiến anh càng thêm vui vẻ.

Xem ra hôm nay, người được tổ chức sinh nhật vui mà người tổ chức là Lý Minh Trí và Lý An Nhiên càng vui gấp bội.Trên tàu có biểu diễn violin, An Nhiên say mê xem.

Tàu đi hết một vòng, trả khách tại bến.

Chưa biết làm gì tiếp theo, Uyển Nhi nghe tiếng Lý Minh Trí: “Chúng ta đi qua tàu khác ăn tối, tôi đã đặt bữa tối trên tàu Thuyền Buồm Đông Dương.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận