Tìm Trăng Đáy Nước


Thứ Hai, Uyển Nhi nhất định muốn xuất viện, chị giúp việc gọi cho Lý Minh Trí.

Anh biết Uyển Nhi ở trong bệnh viện buồn chán, thấy sức khoẻ của cô không có vấn đề gì nữa nên đồng ý.

Anh dặn dò chị ấy cẩn thận rồi cho tài xế đến đưa hai người về.

Đến nhà, chị ấy sắp xếp ổn thoả cho Uyển Nhi mới ra về.Uyển Nhi nằm viện có ba ngày mà cảm thấy dài như cả tuần.

Về đến nhà tâm trạng thoải mái hẳn.

Cô gọi điện cho quản lý của Boudoir Lounge xin nghỉ một tuần, nhờ anh ấy sắp xếp người thay.

Anh ấy biết cô bị tai nạn, liền đồng ý, còn dặn dò cô nghỉ ngơi cẩn thận kẻo ảnh hưởng đến cánh tay, sẽ ảnh hưởng đến việc đàn, làm cho Uyển Nhi cảm động.Buổi chiều, Lý Minh Trí nhắn tin: “Anh sẽ mang phần ăn tối qua.” Ngắn gọn đúng phong cách thường ngày của anh.Uyển Nhi chỉ biết trả lời: “Dạ.” Thôi thì cứ thụ hưởng cảm giác được chăm bẵm này đi.Khoảng sáu giờ ba mươi, chuông điện thoại reo, Lý Minh Trí gọi đến: “Anh đến rồi.”Uyển Nhi mở cửa, định bước ra xuống tầng trệt đón anh, thì va phải một thân hình đứng chắn ngang cửa.

Hoảng hốt, cô chưa kịp kêu lên thì giọng nói quen thuộc vang lên: “Là anh” cùng với vòng ôm ấm áp giúp cô không bị ngã.


Định thần nhìn lại thấy Lý Minh Trí một tay cầm túi đồ ăn, một tay đang choàng qua eo cô, kéo cô lọt thỏm vào lòng anh, mùi hương quen thuộc thoảng vào khoang mũi, khiến cô có chút choáng váng.

Một lúc sau, cô mới giật mình, bước lui lại kéo dài khoảng cách của hai người, mời anh vào nhà.“Anh đi nhờ thang với mấy người khác, đỡ phiền em xuống mở.” Lý Minh Trí lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng, cũng giải thích cho Uyển Nhi hiểu sao anh lại đột ngột có mặt trước cửa nhà cô.“Dạ” Uyển Nhi loay hoay tìm chỗ cho Lý Minh Trí ngồi, thì anh nhanh nhẹn bước đến chỗ bếp, bày thức ăn ra, thành thạo như ở nhà mình.

Uyển Nhi ôm trán, người này mới đến nhà cô có một lần, sao quen thuộc như vậy.Thoáng chốc, món lẩu nấm thơm ngon được dọn ra.

“Anh nghĩ em đau người không muốn ăn mấy món chế biến nhiều.

Món này thanh mát, dễ ăn.” Lý Minh Trí vừa múc cho Uyển Nhi, vừa thuyết minh.

Uyển Nhi thật cảm động sự chu đáo của anh, thật không ngờ cô có thể gần anh đến như vậy.Uyển Nhi đắn đo một lúc, nghĩ vẫn nên nói với anh về vấn đề viện phí cho rõ ràng.

“Phần viện phí, anh để em gửi lại nha, hoặc trừ vào lương cũng được.”Lý Minh Trí đang ăn, dừng lại nhìn sâu vào mắt Uyển Nhi, cô thấy mình không nói gì sai, cũng chống mắt nhìn lại.

Cuối cùng, Lý Minh Trí cười, với tay xoa đầu Uyển Nhi:“Em đâu muốn nằm viện, là anh tự ý nên để anh chi trả.

Vả lại, em là gia sư của An Nhiên, xem như là anh đãi ngộ người có công đi.”Lý Minh Trí cân nhắc để nói sao cho Uyển Nhi thấy thoải mái.

Số tiền này đối với anh không đáng để tâm, nhưng anh biết với Uyển Nhi, là một khoản lớn.

Thấy Uyển Nhi vẫn còn lăn tăn, Lý Minh Trí làm bộ nghiêm mặt nói: “Em mà nói nữa là anh giận đó, cảm thấy mình không còn là đàn ông nữa.”Nghe vậy Uyển Nhi mới thôi không đề cập nữa, chuyên tâm ăn lẩu.“Em xin nghỉ bên đàn chưa? Tuần này môn học nào nghỉ được thì em nghỉ nhé, hạn chế đi lại để tránh động vết thương.

Ngày nào em cần đến trường để anh nói tài xế đưa đi.

Phần An Nhiên nếu nhớ em thì anh sẽ chở sang đây, hoặc đưa em qua nhà chơi cũng được, không cần học hành gì.” Lý Minh Trí tỉ mỉ sắp đặt.“Em xin nghỉ tuần này rồi.

Em tự gọi xe đi được, để tài xế của anh đưa đón, thật sự em không thoải mái.


Phần An Nhiên thì như anh sắp xếp đi.” Uyển Nhi nhẹ giọng trả lời.Lý Minh Trí biết Uyển Nhi ngại, nên không ép cô nữa.

“Vậy em đi lại cẩn thận, hứa là có việc gì phải gọi anh ngay, gọi không được thì gọi Lê Đăng Khoa nha.”“Dạ”, Uyển Nhi gật đầu cho xong, trong lòng thầm nghĩ, Lê Đăng Khoa là trợ lý của anh chứ có phải của em đâu mà dám phiền anh ấy, nhưng chỉ là ý nghĩ, không tiện nói ra.“Lịch học và làm việc của em kín như thế, đi lại nhiều, khiến anh không yên tâm.

Hay em chuyển sang ở bên anh đi.

Nhà khách của anh vẫn để trống, em vẫn có không gian riêng biệt của mình.

Như vậy tiện cho em, anh cũng yên tâm.

Và quan trọng là An Nhiên sẽ rất vui.”Lý Minh Trí lên tiếng khiến Uyển Nhi ngẩn ra một lúc mới hiểu ý anh.

Từ hôm Uyển Nhi bị tai nạn, Lý Minh Trí đã nghĩ đến điều này, anh nhìn Uyển Nhi chờ đợi câu trả lời.Uyển Nhi thật muốn có thêm cơ hội tìm hiểu về Lý Minh Trí và Lý An Nhiên, nhưng trong tình cảnh thế này, đặc biệt là khi cô chưa xác định được tình cảm Lý Minh Trí dành cho mình, thì đề nghị của anh đối với cô thật quá đột ngột.

Uyển Nhi nhìn anh mỉm cười, lựa lời nói cho anh không thất vọng:“Em thật cảm ơn anh đã lo lắng và suy nghĩ cho em.

Nhưng tai nạn chỉ là sự cố ngoài ý muốn.

Em cẩn thận hơn là được.


Còn việc đến nhà anh, bây giờ chưa thích hợp.”Lý Minh Trí nghe Uyển Nhi từ chối, có chút thất vọng, nhưng không nằm ngoài dự đoán.

Với tính cách của cô, đồng ý ngay mới làm anh ngạc nhiên.

Cũng vì vậy mà anh thêm yêu quý cô gái này.Anh chuyển đề tài, kể nhiều chuyện cho Uyển Nhi nghe.

Bình thường Lý Minh Trí lạnh lùng ít nói, vậy mà hôm nay, anh nói khá nhiều, kể chuyện này chuyện nọ làm cho bầu không khí vui vẻ thoải mái, Uyển Nhi quên mất ngượng ngùng.

Vậy mới nói, Lý Minh Trí không phải là không nói chuyện, mà là chỉ nói với người mình muốn nói mà thôi.Những ngày tiếp theo, Lý Minh Trí đều đến ăn tối cùng Uyển Nhi.

Khi vết thương cô đỡ đau, anh đưa cô sang nhà chơi cũng An Nhiên và cô Năm.

Tuy bị thương nhưng bù lại, Uyển Nhi đắm chìm trong sợ chăm sóc đầy ngọt ngào của anh.

Nhờ vậy, một tuần trôi qua nhanh chóng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận