Về chung cư Miếu Nổi, trở lên căn phòng đã gắn bó hơn năm năm.
Mới rời xa có bốn tháng, giờ trở lại, Uyển Nhi cảm thấy như vừa trải qua một kiếp.Nguyễn Văn Nguyễn nhanh nhẹn đi tìm chị giúp việc trong chung cư, nhờ chị lau dọn bụi bặm, rồi mỗi người một tay sắp xếp đồ đạc.
Đến tối, mọi thứ trở về như cũ.
Nếu trái tim của Uyển Nhi cũng quay về khoảng thời gian trước thì hay biết mấy.Văn Nguyễn kéo Uyển Nhi đi ăn.
Cô ăn rất ít, Văn Nguyễn ép mãi cô mới cố gắng ăn thêm chút nữa.“Nguyễn Văn Nguyễn, cảm ơn nhiều!” Uyển Nhi ngước nhìn Văn Nguyễn, cảm động không biết nói sao cho hết cảm xúc của mình.
Ở gần Văn Nguyễn, Uyển Nhi luôn thấy thoải mái.
Không phát sinh tình cảm lứa đôi, trái tim không phải lao đao thổn thức.“Được rồi.
Xem như anh bù lại cho em gái vậy.” Văn Nguyễn nhìn ra Uyển Nhi có tâm sự, cũng lờ mờ đoán liên quan đến Lý Minh Trí, nhưng cô không nói, anh chọn cách im lặng không hỏi.“Ăn xong có muốn đi dạo hay đi một vòng cho mát không?” Văn Nguyễn hỏi Uyển Nhi.Uyển Nhi ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu.
Văn Nguyễn đưa Uyển Nhi ra phố đi bộ Bùi Viện, hoà vào dòng người Tây Ta có đủ, nghe tiếng nhạc xập xình, nói cười quên đi những phiền muộn trong lòng.
Khi Văn Nguyễn đưa Uyển Nhi trở về nhà đã gần nửa đêm.Văn Nguyễn tiễn Uyển Nhi vào thang máy, cười cười búng tóc cô: “Vào ngủ một giấc đi.
Ngày mai sẽ là một ngày mới!”Uyển Nhi gật đầu, xúc động dâng trào, cô bước đến ôm lấy Văn Nguyễn: “Thật cảm ơn Nguyễn.”Văn Nguyễn bất ngờ vì cái ôm của Uyển Nhi, sau một giây lúng túng, anh vòng tay đặt lên vai cô, khẽ vỗ về.
Anh biết hôm nay Uyển Nhi không ổn, để cô bộc lộ cảm xúc ở trong lòng như vậy, cũng tốt.Từ xa, một cặp mắt sáng rực như cú đêm đang nhìn về phía hai người, ánh mắt ấy bắt gặp cái ôm của họ, trở nên u ám, lạnh lẽo.
“Ngô Uyển Nhi, cô giỏi thật.
Hôm qua nói cười với người này, hôm nay ôm ấp người khác.
Thật tôi đã đánh giá quá thấp cô.”Ý nghĩ cay nghiệt xuất hiện trong đầu khiến Lý Minh Trí vô cùng giận dữ.
Anh không biết rằng, trên cả giận dữ đó là ghen tuông.Chiều nay nhận được email của Uyển Nhi, chỉ vài dòng ngắn ngủi mà khiến Lý Minh Trí suy tư.
Nhìn thấy Nguyễn Văn Nguyễn đưa Ngô Uyển Nhi đi, anh đứng nhìn theo một lúc, cảm giác mất mát xuất hiện, chưa kịp nghĩ gì đã thấy mình lái xe đuổi theo sau.
Anh cứ tưởng là Uyển Nhi đến chỗ Mạc Anh Khôi, không ngờ lại đi cùng Nguyễn Văn Nguyễn.
Cô gái này, có sức hút mãnh liệt đến vậy sao, cùng lúc có cả Mạc Anh Khôi lẫn Nguyễn Văn Nguyễn, đều là những người có thể che chở cho cô.
Hay hai người đàn ông kia cũng như anh, bị vẻ thánh thiện của cô làm mờ lý trí?Theo đuôi một hồi, nhìn lại thấy Uyển Nhi trở lại chỗ ở cũ, khiến Lý Minh Trí có chút bất ngờ.
Anh cho xe đậu vào một góc xa, lặng lẽ ngồi nhìn lên tầng cô ở.
Thấy ô cửa sổ sáng đèn, trong đầu anh nổi lên suy nghĩ: “Không biết hai người họ bên trong làm gì?” Ý nghĩ này như đàn kiến cắn phá ruột gan, khiến anh bức rức không yên.Một hồi lâu, Lý Minh Trí định quay về thì thấy Văn Nguyễn đưa Uyển Nhi rời đi.
Anh cứ vậy lẳng lặng theo sau.
Nhìn hai người nói cười vui vẻ, Lý Minh Trí càng bực tức, nhìn thấy anh thì mặt mũi u buồn, gặp người khác thì vui vẻ đến thế.
Rồi Lý Minh Trí lại theo họ về lại nhà lần nữa.
Sau này nhớ lại tình huống này, Lý Minh Trí vẫn ước rằng chuyện này chưa từng xảy ra, cái chuyện bức xúc theo đuôi người khác, chỉ bọn trẻ con hay làm, mà anh, Lý Minh Trí, lại đang làm điều đó.***Sáng sớm, ánh nắng nhảy nhót trên mặt, tiếng chim ríu rít gọi, Uyển Nhi mơ màng mở mắt, nhìn thấy khung cảnh vừa quen vừa lạ, định thần một lúc, Uyển Nhi mới nhớ ra mình đã về lại đây, không còn ở nhà của Lý Minh Trí nữa.
Cô bước xuống giường, nhìn ra bờ kênh, nắng vàng ruộm bừng sáng cả không gian.“Hôm nay là một ngày mới!” Uyển Nhi tự nhủ mình như thế.Cô ngồi sắp xếp lại thời gian biểu, để thích nghi lại cuộc sống cũ mà mới này.
Lúc trước khi chuyển về nhà Lý Minh Trí, thay đổi thói quen sinh hoạt trong năm năm, Uyển Nhi không hề có cảm giác lạ lẫm, là vì trong lòng đang tràn ngập tình yêu thương.
Nay rời bỏ thói quen mới hình thành trong bốn tháng, mà Uyển Nhi thấy không quen, vì cảm giác cô đơn, vì trái tim Uyển Nhi, không thể quay trở về.Thời gian cứ lặng lẽ trôi, đêm tối qua đi ngày mới lại bắt đầu.
Cuộc sống với guồng máy bận rộn của mình cuốn mọi người vào trong, không còn có thời gian mà suy tư hồi tưởng.Chiều thứ Bảy, Uyển Nhi đang ở nhà vẽ thì nhận được cuộc gọi của cô Năm.
Chưa biết cô Năm gọi có chuyện gì, Uyển Nhi nghe máy.“Cô Uyển Nhi, là con An Nhiên đây.” Giọng nói trong trẻo của Uyển Nhi vang lên.Uyển Nhi khá bất ngờ: “Chào con, sao con lại gọi cho cô?”“Con nhớ cô Uyển Nhi.
Con muốn gặp cô.” An Nhiên nũng nịu, giọng như sắp khóc.Nghe An Nhiên nói vậy, trong lòng Uyển Nhi trào dâng tình yêu thương dành cho cô bế này: “Cô cũng nhớ con lắm.” Uyển Nhi không tiện nói ra là Lý Minh Trí yêu cầu cô không gặp An Nhiên nữa để cho bé nguôi ngoai.“Chiều nay ba con đi tiệc về trễ, cô đến thăm con được không?” An Nhiên cất giọng van nài.Uyển Nhi đắn đo một lúc, lý trí nói là không nên, nhưng trái tim lại hối thúc.
Uyển Nhi gật đầu: “Được, vậy tí cô tới thăm con.
Con cho cô gặp cô Năm đi.”“Dạ”, An Nhiên reo lên vui mừng.
Chỉ có trẻ con là tình cảm không đổi thay mà thôi.“Alo, cô Uyển Nhi.” Cô Năm lên tiếng.“An Nhiên muốn con đến thăm bé.
Con biết là Lý Minh Trí không muốn, nhưng con bé nài nỉ quá, giờ con qua nhà có tiện không vậy cô Năm?” Uyển Nhi hỏi cô Năm, cô biết là cô Năm khó xử.“An Nhiên nói nhớ cô Uyển Nhi quá nên nhờ tôi gọi điện thoại cho cô đó.
Cô cứ qua đi, mà đứng ở ngoài rào thôi.
Trong nhà có camera, sợ cậu Trí biết thì không hay.
Cô Uyển Nhi thông cảm.” Giọng cô Năm áy náy.“Dạ, con hiểu mà.
Không sao đâu.
Con đến sẽ gọi cô Năm dắt An Nhiên ra.” Uyển Nhi nói giọng bình thản.“Được.” Cô Năm nhẹ nhõm gật đầu.
Cô ở giữa, thật không biết làm sao..