Edit: Khang Vy
Beta: Peachh
Gần đây mấy đứa đàn em của Ngu Nguyệt phát hiện cô rất kỳ lạ, không đi học muộn, đi học không ngủ, nhưng vừa tới buổi chiều là đã biến mất không rõ tăm hơi.
Đúng là gần đây cô Ngu Nguyệt đang có mưu đồ bí mật, mấy ngày nay cô liên tục khảo sát đội bơi lội, hôm nay phần lớn mọi người đều ra ngoài tập huấn, là một cơ hội hiếm có khó tìm.
Hôm nay Trần Trạch Dương theo như thường lệ, vừa kết thúc huấn luyện đã đi tới phòng thay quần áo, vừa mở ngăn tủ ra đã ngây ngẩn cả người.
Thân hình Ngu Nguyệt nhỏ xinh ngồi trong ngăn tủ, ngẩng đầu nhìn cậu, sau đêm đó, cậu đã ép buộc bản thân không được suy nghĩ tới cô, nhưng lúc này, mọi lý trí gần như sụp đổ.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cậu lập tức bước lại che chắn ngăn tủ không còn kẽ hở, phía sau là âm thanh ầm ĩ, trước mặt lại là cô gái nhỏ xinh.
Ngu Nguyệt nhìn thân hình cao lớn trước mắt, bởi vì khẩn trương nên cơ bắp của cánh tay hiện lên rõ ràng, tiếng thở dốc rất nhỏ càng trở nên rõ hơn ở trong ngăn tủ đã bị bít kín.
Ngu Nguyệt cười khẽ đưa tay sờ ‘Tiểu Trần Trạch Dương’ đã hơi ngẩng đầu, cô miêu tả nó theo hình dạng quần bơi, cuối cùng lại có ý xấu nhéo một cái, Trần Trạch Dương thở gấp một tiếng rồi vội ngăn cản cô lại, Ngu Nguyệt buông tay ra.
Cô nhìn cậu với vẻ mặt vô tội, dùng khẩu hình để nói: Không liên quan gì tới tớ.
Mấy người đứng xa nghe thấy động tĩnh vội dò hỏi, “Trạch Dương, không sao chứ?”
“Không sao.
” Trần Trạch Dương cố nhịn lại suy nghĩ dạy dỗ cô.
“Vậy chúng tớ đi trước đây.
”
“Ừm.
”
Tiếng bước chân bên kia dần dần biến mất, Ngu Nguyệt cũng ló đầu ra khỏi ngăn tủ, nhìn Trần Trạch Dương đứng trước mặt mình, sắc mặt cậu nặng nề không nói lời nào.
Ngu Nguyệt khẽ nắm lấy cẳng chân của cậu, Trần Trạch Dương chậm rãi ngồi xổm xuống nhìn cô, vẫn khiến cô phải ngẩng cao đầu mới thấy rõ được cậu.
“Chơi vui lắm à?”
Giọng nói Trần Trạch Dương âm trầm cố nén sự tức giận, nếu hôm nay cậu không tới đây, không mở ngăn tủ này ra, cô định ở luôn bên trong này đấy à? Hay là… cậu không dám tưởng tượng tiếp nữa.
Ngu Nguyệt cũng cảm nhận được sự tức giận của Trần Trạch Dương, tự biết đuối lý không nhìn cậu nữa, bàn tay to của cậu lại nâng cái ót của cô lên ép cô nhìn mình, “Nói đi.
”
Trần Trạch Dương trong ấn tượng của Ngu Nguyệt rất ít khi tức giận, càng đừng nói là tức giận với cô, chuyện ngày hôm nay thật sự hiếm thấy, bình thường dù cậu có tức giận thì cũng không bộc lộ ra bên ngoài, chỉ ngầm tính sổ như cáo già vậy.
Tâm tư Trần Trạch Dương thâm trầm như con cáo già, Ngu Nguyệt lại chỉ là tiểu hồ ly còn chưa lớn, bị Trần Trạch Dương nói vậy đã cảm thấy ấm ức, nhưng khóc xong rồi đợi Trần Trạch Dương dỗ mình cũng không phải phong cách của cô, Ngu Nguyệt lập tức đảo khách thành chủ, ôm cổ cậu đẩy ngã cậu lên mặt đất.
“Cậu giận cái gì chứ, nếu không phải gặp cậu thì tớ tới đây làm gì?”
“Trần Trạch Dương, tớ không hiểu tại sao cậu lại như vậy, cho tớ hi vọng rồi lại dập tắt nó, tớ biết dạo này cậu đang trốn tớ, vì sao thế? Nếu như cậu sợ nụ hôn ngày hôm đó, vì sao cậu lại không né? Vì sao đêm đó nghe điện thoại của tớ rồi lại chạy tới ngay?”
“Nếu đã để ý như vậy rồi vì sao còn phải trốn nữa?”
“Không phải cậu nói con người sẽ luôn làm theo bản năng của trái tim sao?”
Ngu Nguyệt vừa nói, nước mắt vừa không ngừng chảy ra, không đợi Trần Trạch Dương có phản ứng đã hôn lên môi cậu, đôi môi cậu rất lạnh, Ngu Nguyệt giống một bếp lửa nhỏ không có kinh nghiệm hôn môi, tay cũng chậm rãi chạm tới gậy th*t của cậu chậm rãi chuyển động lên xuống.
Trần Trạch Dương ý thức được thái độ vừa rồi của mình không đúng, hoà hoãn lại rồi vuốt tóc cô, “Ngu Nguyệt… nghe tớ nói…”
“Không có người nào đáng để cậu làm thế, kể cả tớ…”
“Cậu hiểu không?” Trần Trạch Dương bắt lấy cánh tay đang làm trò của Ngu Nguyệt, chậm rãi đứng dậy.
Hai chân Ngu Nguyệt kẹp chặt eo cậu, cánh tay quấn lấy cổ cậu, ghé vào tai cậu khẽ nói, “Trần Trạch Dương…cậu đúng là một người mâu thuẫn, người anh em phía dưới đang kêu gào của cậu cũng không nói như vậy, rõ ràng đã cứng đến thế rồi mà còn tỏ vẻ không có phản ứng.
”
Ngu Nguyệt vừa nói vừa ghé vào vai cậu, chọc chọc cơ bắp của cậu, sau đó mới tạm dừng hồi lâu, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, hai người cũng cực kỳ ăn ý mà không nói nữa.
Bàn tay to lớn của Trần Trạch Dương khẽ xoa đầu cô như đang an ủi, Ngu Nguyệt lại hất tay cậu ra, vẻ mặt khó hiểu chỉ muốn hỏi cậu:
“Rõ ràng là thích tớ, vì sao lại không nói?”.