Tín Đồ Ngày Xuân FULL


Lâm Kiêu bị ốm, có lẽ vì không quen khí hậu, hoặc là thi tuyển sinh đại học xong, cơ thể thả lỏng rồi mới phản ứng lại nhịp sống khắt khe trước đó.

Anh cứ hay sốt nhẹ gián đoạn, về sau trời nổi gió rét, thế là hoàn toàn ốm luôn.

Ngày đó chưa kịp đi bệnh viện, chú Lâm đã dứt khoát bảo người đến đón anh về.
Đến khi máy bay hạ cánh, dì Hình Mạn mới nói cho Kinh Trập biết.
Ban đêm, trong phòng bệnh im ắng, Kinh Trập ra ngoài hành lang đứng.

Bà của cô ở phòng đơn, vừa ra cửa chính là cuối hành lang.

Cánh cửa sổ khép hờ, Kinh Trập đi qua đẩy cánh cửa đã rỉ sắt.

Cơn gió ẩm ướt từ ngoài ùa vào, cô ngửi được mùi bùn đất trộn lẫn với hương cỏ xanh, ló đầu ra xem thì thấy trời mưa.
Nghe tin anh bị ốm, tự dưng cô thấy lòng mình căng thẳng, động tác cũng trở nên cứng đờ: “Có nặng không ạ?”
Hình Mạn giải thích thay con trai: “Không sao cháu à, chỉ phát sốt thôi.

Cơ thể của nó luôn mạnh khỏe, ốm chút xíu mà đòi chết đòi sống.

Vừa mới xuống máy bay, nó đã nằng nặc bảo dì nói với cháu một tiếng.

Nó đi quá gấp, không kịp báo cho cháu, đợi nó hết bệnh rồi dì sẽ bảo nó nói chuyện với cháu nhé.

Đừng lo.”
Thằng nhóc thối này còn sĩ diện, chắc hẳn do mới biết yêu nên không muốn người ta thấy mình có điểm nào mất mặt.
Hình Mạn nói xong lại sực nhớ: “À phải rồi Muội Muội, chắc là cháu phải quay về đây một chuyến nữa, vì sau khi có kết quả thi còn cả đống chuyện cơ mà.

Dì và chú đã bàn bạc rồi, hay là cháu đón bà đến ở chung nhé? Bên Nghiên Sơn còn một căn hộ không người ở, dì bảo người ta dành ra cho cháu.”
Kinh Trập im lặng một lát, cô cũng không khách sáo mà trả lời: “Cảm ơn dì, cháu sẽ nói với bà sau, phiền dì quá ạ.”
Hình Mạn mỉm cười: “Khách sáo với dì làm chi.

Với lại dì già rồi, không thể trông chờ thằng nhóc vô dụng kia, đến lúc đó dì ngóng trông cháu tới thăm dì nhiều hơn đó!”
Kinh Trập biết dì ấy đang an ủi mình, nhưng cô vẫn mỉm cười: “Dạ được, nếu dì không ngại phiền, ngày nào cháu cũng đến thăm dì.”
Hình Mạn không nói thêm nữa, thật ra dì ấy muốn nói chúng ta đều là người một nhà, có gì đâu mà phiền.
Mai này hai đứa trẻ kết hôn, bà của con bé cũng là bà của Lâm Kiêu, chăm sóc lẫn nhau là chuyện nên làm.
Nhưng dẫu sao hai người vẫn còn trẻ, tương lai chưa chắc đã đi được với nhau đến cuối cùng.

Hình Mạn không muốn tăng thêm áp lực cho Kinh Trập, cứ để cô yêu đương thôi, nếu ngày nào đó hai người không còn bên nhau, nhà họ Lâm vẫn là gia đình của cô.
Kinh Trập trao đổi xong chuyện này, cô muốn hỏi vì sao Lâm Kiêu lại như vậy, nhưng có lẽ do thay đổi thân phận nên cô tự dưng cảm thấy mất tự nhiên, vì vậy dứt khoát ngậm miệng.
Kinh Trập cúp máy, trái lại đi hỏi Trần Mộc Dương xem cậu ta có biết tình hình của anh thế nào không.
Trần Mộc Dương cũng không rõ, sau khi hỏi mẹ thì mới xác định thiếu gia bị ốm nằm viện.

Cậu ta nói: “Đợi tớ đi dò hỏi quân tình cho cậu nhá.” Sau đó không còn âm thanh nào vọng lại nữa, hẳn là cậu ta chạy đến bệnh viện.
Ngày hôm qua, bác sĩ nói sau khi bà cắt chỉ là có thể làm thủ tục ra viện, hôm nay tình hình lại có chút thay đổi.

Lớn tuổi rồi, sức khỏe trở nên yếu kém, bà căng thẳng muốn chết, sợ để lại di chứng gì đó.
Cuối cùng kiểm tra không còn vấn đề nào khác, Kinh Trập vẫn quyết định quan sát thêm một đêm.

Hôm nay cô không liên lạc với Lâm Kiêu, ngay cả chuyện anh ốm mà mình cũng không biết, bỗng dưng cảm thấy áy náy.
Cô quay đầu về phòng bệnh, bây giờ bà đã ngủ thiếp đi, hơi thở nhẹ đến mức không nghe rõ.

Bà nằm nghiêng cổ trên gối, Kinh Trập không kìm được mà vuốt ve bàn tay của bà, cảm nhận được hơi ấm mới chớp mắt mấy lần, đôi mắt hơi chua xót.
Bà thức dậy, khẽ hỏi: “Nghiêu Nghiêu gọi điện à cháu?”
Kinh Trập ngồi ở đầu giường, ghé vào cánh tay bà: “Dạ, anh ấy ốm rồi, dì đón anh ấy về nhà.”
“Đang yên lành mà sao lại ốm?” Bà lo lắng hỏi.
Kinh Trập cũng không biết, hôm qua cô còn thấy anh khỏe mạnh phơi phới, thế nên vừa rồi dì gọi điện đến, phản ứng đầu tiên của cô là anh nói dối bị ốm để đi làm việc khác, sau đó cô lại cảm thấy liệu có phải anh đột ngột chán ngấy rồi không.
Ở bên cạnh cô, hình như thật sự chẳng có gì thú vị.
Bây giờ yên tĩnh lại, cô mới cảm thấy hoang đường, không khỏi nở nụ cười đắng nghét.
“Không biết ạ, ngày mai cháu hỏi anh ấy xem sao.”
Bà ậm ờ đáp lại một tiếng, sau đó nhắm mắt ngủ tiếp.
Kinh Trập nhìn bà đăm đăm, không biết quyết định của mình là đúng hay sai.

Thiếu gia tiêm thuốc hạ sốt, sau đó lại truyền dịch, vẻ mặt của anh trông khá mệt mỏi nhưng mãi vẫn không ngủ, một tay cầm di động chơi game rắn săn mồi tham ăn.
“Con rắn to bự” của anh đã chiếm hết màn hình, anh vẫn từ tốn điều khiển nó đi về phía trước.
Dì Hình Mạn không có ở đây, ngoài cửa có một nhân viên chăm sóc nam ngồi đấy, đợi anh sai khiến.
Trần Mộc Dương ngồi gần đầu giường, cậu ta nghiêng đầu nhìn màn hình di động của anh, tỏ vẻ trăm mối tơ vò: “Cậu không khỏe, tại sao không nói cho Kinh Trập biết? Cô ấy qua hỏi tớ là tình hình cậu thế nào, tớ còn tưởng cậu bị đe dọa đến tính mạng mà hôn mê, thậm chí lúc ra ngoài tớ còn không thay đồ.”
Lâm Kiêu nghe vậy thì nhíu mày, hơi mất tập trung, con rắn của anh đã chết, trò chơi kết thúc.
Anh ấn tắt di động, dựa người vào đầu giường, ngửa đầu nhìn trần nhà trong phòng bệnh: “Tối hôm qua nằm mơ thấy ác mộng, xui xẻo.”
Trần Mộc Dương nhìn mặt anh, cứ thế mà nhìn tới nhìn lui: “Vậy liên quan gì đến chuyện cậu liên lạc với Kinh Trập?”
Lâm Kiêu mơ thấy kết quả tuyển sinh, cô vào Đại học Lâm như nguyện vọng, anh còn kém hai điểm mới thi đậu, đành phải lùi bước mà xin học ở ngôi trường gần đấy.

Thế nhưng khi sắp đến ngày khai giảng, trường học thay đổi, bọn họ phải chuyển đến khu trường khác, vì thế anh đi xe buýt đến khu mới.

Xe chạy tám tiếng mà chưa đến nơi, anh không ngừng xem đồng hồ.

Đợi đến nơi rồi, anh mới phát hiện mình lạc ở núi Lạc Âm, gọi điện cho Kinh Trập thì phát hiện điện thoại không có tín hiệu, vất vả lắm mới có ngày nghỉ để đi tìm cô thì lại chẳng có xe.
Anh đi bộ dọc theo đường núi chật hẹp để tìm xe, hơn nữa trời còn đổ mưa…
Anh bình tĩnh kể lại chuyện này với Trần Mộc Dương, vẻ mặt như thể sống không còn gì tiếc nuối, sau đó ỉu xìu tổng kết: “Cậu không hiểu đâu, vật vã hơn cả Đường Tăng đi lấy kinh.”
Trần Mộc Dương vốn còn đau lòng thay anh, thành tích của anh không quá ổn định, lúc tốt thì cực kỳ tốt, lúc không tốt thì quá trời thấp, muốn thi đậu Đại học Lâm đúng là cần chút vận may.
Nhưng nghe anh kể như thế, cậu ta thật sự không nhịn được.

Ban đầu là bờ vai run rẩy, sau đó đến lượt tiếng cười vọng ra từ trong cổ họng, cuối cùng cậu ta dứt khoát đập giường thình thịch mà cười ha ha, cười chảy nước mắt: “Thiếu gia ơi, đời cậu đi đứt rồi.”
Lâm Kiêu sửng sốt, tiện tay đấm cậu ta: “Tớ cam tâm tình nguyện, cậu cười cái rắm!”
Bệnh tới như núi đổ, anh cảm thấy khó chịu muốn chết, không muốn khám bác sĩ ở Ly Thành, sợ Kinh Trập biết sẽ đến thăm, hình dạng với bộ mặt ỉu xìu thế này thật sự ảnh hưởng tới nhan sắc của anh.
Nhưng quay về thì hối hận, vừa xuống máy bay đã cảm thấy không thoải mái chút nào.
Anh nhớ cô, nhưng lại không muốn liên lạc với cô ngay lúc này.

Lâm Kiêu ngồi đấy lướt lại lịch sử cuộc trò chuyện giữa hai người, lướt đến câu đầu tiên, anh thầm chửi bới mình, sau đó chơi game rắn săn mồi tham ăn, đầu óc chỉ nhớ nhung giọng nói của Kinh Trập.
Lần trước anh chơi game ở trước mặt cô, cô nghiêm túc quan sát một lát, sau đó nói: “Tay anh đẹp thật ấy.”
Vì thế đuôi mắt anh không ngừng nhìn tay mình, cân nhắc xem làm thế nào để phát huy điểm mạnh này.
Đời anh đã sớm đi đứt rồi.
Cuối cùng Lâm Kiêu đành nghe theo tiếng lòng, gửi tin nhắn cho Kinh Trập.
Ôm Lấy Mùa Xuân: Muội Muội à, một ngày không gặp tựa ba thu.
Ôm Lấy Mùa Xuân: Anh hối hận rồi, anh nên ở lại Ly Thành, lừa em đến chăm anh.
Ôm Lấy Mùa Xuân: Mới một ngày không gặp mà anh bắt đầu nhớ em rồi.
Mùa Xuân: …
Mùa Xuân: Vẫn chưa ngủ sao?
Mùa Xuân: Mau ngủ đi.
Lâm Kiêu đang nổi cơn kia mà! Anh thừa dịp đêm khuya thổ lộ tiếng lòng mình, nhìn thấy cô đáp lại thì sợ hết hồn, sau một lúc lâu anh mới trả lời: “Ờ.”
Ôm Lấy Mùa Xuân: Sao em cũng chưa ngủ?
Bên kia không nói chuyện, lát sau mới đáp lại.
Mùa Xuân: Em cũng đang nhớ anh.
Mùa Xuân: Mất ngủ.
Lâm Kiêu thầm mắng, thế này thì hoàn toàn ngủ hết được rồi.
Anh nằm viện vài ngày, hôm nào cũng ôm di động chat chit là chính.

Kinh Trập rất hiếm khi đáp lại, thế là anh qua nhóm chat khác trò chuyện.
Khoác nick name đầy mùi lẳng lơ, hơn nữa còn để ảnh đại diện hình cây nấm.
Hôm nay anh phải ra viện, tài xế chưa đến đón, anh ngồi xếp bằng trên giường chơi game điện thoại, ghép nhóm với người ta, bật mic, nói mình qua khu hoang dã của đối phương để trộm heo.
Vừa nấp vào bụi cỏ thì có người gõ cửa phòng bệnh, anh cũng không ngoảnh đầu: “Vào đi.”
Nghe thấy tiếng bước chân, anh lại nói: “Đợi tôi một lát.”
Sau lưng không có tiếng động, anh cũng không để ý, chỉ lo nhảy qua thu phục quái vật, sau đó nhảy về bụi cỏ, ngồi xổm đợi người ta.
Trần Mộc Dương chơi bắn súng, cảm xúc hừng hực mãnh liệt, nhoáng cái đã vào tháp tiễn mất lượng máu.
Lâm Kiêu cười khẩy: “Úi giời, tài lanh quá mà, ngàn dặm tặng đầu người, lễ vật nhỏ mà tình ý thâm sâu.”
Trần Mộc Dương cười khà khà: “Trượt tay, bên cậu có người kìa!”
Lâm Kiêu đáp lại: “Tớ phải ra viện rồi, tài xế đến đón.

Tớ thật sự là một kẻ đáng thương, bị ốm mà không có ai đi chung với tớ.”
Quý bà Hình Mạn và Lâm Chính Trạch đều không dành ra được thời gian, họ chỉ cảm thấy ở lại nơi này sáu mắt nhìn nhau mãi cũng không cần thiết, cứ để Lâm Kiêu tự tìm niềm vui.
Trần Mộc Dương chậc chậc: “Ai thèm đi chung với cậu, ba câu không tách rời Muội Muội, sợ người khác không biết tình yêu của cậu đang ở thời kỳ cuồng nhiệt hay gì!”
Lâm Kiêu kiêng dè phòng bệnh đang có người, anh chưa nói gì mà chỉ cất giọng hầm hừ: “Sao hả, có bạn gái mà không thể nhắc đến à? Cậu nên ngẫm lại vì sao bản thân cậu nhạy cảm thế đi.”
Chưa kịp dứt lời thì sau lưng chợt vang lên tiếng cười: “Hai người thật là trẻ con.”
Lâm Kiêu đột nhiên sững sờ, sau đó anh quay đầu lại.

Kinh Trập đứng trước giường bệnh, cô xách một chiếc túi rất nhỏ, nghiêng đầu mỉm cười với anh.
Tiếng gầm rú vang lên trong di động: “Thiếu gia, cậu đứng đó làm gì! Chết tiệt, sử dụng chiêu cuối đi! Á á á chết rồi ngỏm luôn rồi, mẹ kiếp.”
Trần Mộc Dương ở đầu dây bên kia chửi xong mới phản ứng lại kịp, cậu ta hỏi: “Hình như vừa rồi tớ nghe thấy tiếng của Muội Muội đúng không?”
Giang Dương cũng đang ở trong game, cậu ta ngại hai người cãi nhau nên tắt mic, bây giờ lại mở ra, nói một câu: “Không nhìn thấy ai đó đã treo máy sao?”
Trần Mộc Dương vừa kết thúc một đợt chiến đấu theo đoàn, cậu ta không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi nói: “Người yêu chó chết, làm gì vậy hả! Có thể nào đánh xong ván game không, chuyện gì gấp mà không chờ nổi thế! Có đạo đức khi chơi game giùm với được không?”
Giang Dương không nhịn được cười: “Chuyện người lớn, trẻ con bớt hỏi thăm đi.”
Sau đó cậu ta nói: “Đợi lát nữa tớ tố cáo cậu ấy.”
Lâm Kiêu ném di động rồi đi đến trước mặt Kinh Trập, Kinh Trập giơ tay: “Anh chơi game của mình đi, đừng để ý đến em.”
Lâm Kiêu không nghe, bây giờ còn chơi gì nữa, anh đâu phải là tên ngốc.

Anh đi qua nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong phòng tiếp khách.

Hai người rúc vào ghế sofa, Lâm Kiêu nghịch tay cô, sau đó mới thấp giọng hỏi một câu: “Sao em lại tới đây?”
Bởi vì quá vui mừng và ngạc nhiên nên trái lại anh có vẻ bình tĩnh, chỉ là ánh mắt cứ dừng trên người cô, nhìn cô đăm đăm không dứt.
Cô và bà đã bàn với nhau rằng sẽ đến Nam Lâm ở, nhà ở núi Lạc Âm thì tạm thời cứ để đó không dùng.

Đợi thêm vài ngày, Kinh Trập trở về xử lý một chút chuyện.
Cô còn rất nhiều chuyện phải làm ở bên này, dù thế nào đi nữa, cô cũng không yên tâm để bà ở bên kia một mình.
Cô hỏi bác sĩ rằng có thể di chuyển không, sau đó dứt khoát đến đây.
Những ngày vừa qua cô đều bận bù đầu, trước tiên xử lý mọi chuyện đâu vào đấy, sắp xếp mọi thứ thỏa đáng, sau đó đưa bà đến Nam Lâm.
Dì Hình Mạn đã thu dọn căn hộ, hơn nữa cũng nói với cô rằng căn hộ này để trống, có người vào ở còn tích lũy chút hơi người.
Kinh Trập không khước từ, nếu có thể khiến bà ở thoải mái, cô sẵn lòng nợ ân tình, hơn nữa vô cùng cảm kích sự giúp đỡ của dì Hình Mạn và chú Lâm.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho bà, cô mới đến đây tìm anh.
Kinh Trập đi xe buýt đến đây, xe dừng ở cửa Bắc.

Lúc mới xuống xe thì cô đi bộ, đến cổng bệnh viện lại đột nhiên chạy ào lên.
Sau đó cô mới phát hiện mình thật sự rất muốn gặp anh.
Thế nhưng vài ngày không gặp, cô cảm thấy hơi lạ lẫm, ngồi gần anh cũng có hơi mất tự nhiên, tim đập thình thịch khác thường, huống hồ anh còn đang đùa nghịch tay cô.
Kinh Trập kể qua loa chuyện này với anh, sau đó không nhịn được hỏi: “Anh nghịch tay em làm gì thế?”
Lâm Kiêu nhìn cô: “Phân tán sự chú ý.”
Kinh Trập khó hiểu: “Hở?”
Lâm Kiêu đột nhiên kề sát cô, hai chóp mũi chạm vào nhau, ánh mắt anh nhìn thẳng vào đôi mắt Kinh Trập, tạm dừng vài giây như đang thử xem cô có chống đối hay không.

Nhận thấy cô không có dấu hiệu từ chối, anh mới nghiêng đầu hôn cô.
Trong đầu anh như có pháo hoa nở rộ.
Móng tay Kinh Trập đâm vào lòng bàn tay anh, hàng mi mãnh liệt run rẩy mấy lần.
“Anh…”
“Đừng nói chuyện.”

Một lúc lâu sau, hai người tách ra, Lâm Kiêu kề sát vào mặt cô, cố ý đè giọng xuống trêu ghẹo cô: “Hôn nữa không?”
Kinh Trập hé mắt nhìn anh, sau đó tầm mắt lại rũ xuống, nhìn chóp mũi của anh, tay cô vẫn còn để trên lồng ngực anh, nhịp tim dồn dập đến mức cả người như sắp hết sức.
Chóp mũi phảng phất có vị đắng của thuốc từ trên người anh, xen lẫn chút mùi hương của hoa cam.
Họ dùng cùng một loại sữa tắm và dầu gội, ăn cơm cùng một bàn, cùng nhau làm bài tập, cùng nhau đọc sách dưới ánh nến, và bây giờ họ nắm tay, ôm nhau và trao nhau cái hôn nồng thắm.
Thời gian tàn nhẫn mà dịu dàng.
Duyên phận rõ ràng luôn kỳ diệu theo cách riêng của nó.
Cô khẽ mím môi, lần nữa ngước mắt lên lại nhìn thấy khoảng cách giữa anh và cô gần trong gang tấc.

Cô tiến sát lại bờ môi anh, nhìn thấy bộ dạng có vẻ sửng sốt của anh thì không kìm được bật cười, quay đầu sang chỗ khác: “ Đồ cọp giấy.”
Lâm Kiêu cảm thấy bản thân bị khiêu khích rồi, thuận thế cắn lỗ tai cô, Kinh Trập né tránh, né mãi né mãi rồi bật cười.
Cô vừa cười thì Lâm Kiêu cũng cười, hỏi cô: “Em cười cái gì?”
Kinh Trập lắc lắc đầu, chỉ là cảm thấy rất buồn cười.
Cô hỏi ngược lại: “Thế anh cười cái gì?”
Lâm Kiêu lấy đầu ngón tay vuốt ve mu bàn tay cô: “Nhìn thấy em cười thì anh cũng muốn cười theo.”
Ở ngoài cửa có tiếng bước chân, Kinh Trập hoảng hốt đẩy anh ra, anh lùi ra ngồi phía đối diện, nghe thấy tiếng bước chân lại đi xa anh mới đưa tay xoa xoa môi dưới, ngẩng đầu nhìn cô: “Gan nhỏ thật.

Mẹ anh nói với em là anh ở đây sao?”
Kinh Trập gật gật đầu, ổn định lại tâm tình, bỗng chốc cô cảm thấy tay chân không biết nên đặt ở đâu, đáp lại một cách nhạt nhẽo: “Em hỏi tài xế A Long rồi, anh ấy nói vẫn chưa đến đón anh.”
Thật ra là phải sắp đến rồi, nhưng A Long nhiều chuyện hỏi cô có phải muốn đến không, cô nói phải, rồi anh ta nói: “Thế khi nào hai người sắp đi thì gọi điện thoại cho tôi.”
Điện thoại di động của anh ở trong khe hở của sô pha, cô kéo ra xem, đã bốn giờ chiều, trên thanh thông báo có tin nhắn, Trần Mộc Dương và Giang Dương lần lượt tấn công anh, cô đưa điện thoại cho anh, kèm theo một câu: “A Long nói khi nào anh đi thì gọi điện thoại cho anh ấy.”
Lâm Kiêu khẽ cười một tiếng: “Cũng biết điều đấy.”
Anh nói chả trách sao giờ này rồi mà A Long vẫn chưa đến.
Mở điện thoại ra là đang trong phần mềm trò chơi, anh mở cột thành tích chiến đấu ra xem, thắng rồi.
Anh cắt ra và tiện tay nói một câu trong nhóm: Các con trai ngoan của ta, giết được bốn tướng liên tục, làm rất tốt.
Một đám người giơ ngón tay giữa với anh.
Khóe mắt Kinh Trập đã nhìn thấy rồi, cô hỏi: “Anh làm như vậy không sao chứ?”
Thật ra cô không thích vì việc yêu đương của bản thân mà đặt người khác ra sau, cô luôn tin rằng một mối quan hệ lâu dài cần phải có một môi trường bên ngoài tốt.
Cô hi vọng anh và cô đều có bạn bè và cuộc sống riêng của mình, giống như hai dòng chảy gặp nhau, tồn tại và tương thích với nhau, chứ không phải cắt đứt mọi thứ của đối phương để biến thành thứ độc đáo của riêng mình.
Tình yêu nồng nhiệt là thứ có tác dụng trong thời gian nhất định, nhưng cô hi vọng tình yêu của họ là lâu bền.
Là điều kỳ diệu của số phận, chứ không phải là con thiêu thân chiến đấu với lửa và cháy hết mình.
Ở cái độ tuổi mười tám này, lâu bền dường như là một từ ngữ hoang đường, nhưng cũng dễ dàng tin tưởng sẽ tồn tại muôn thuở.
Lâm Kiêu “hửm?” một tiếng, hồi lâu mới phản ứng lại được rằng ý cô hỏi anh bỏ chạy giữa chừng như thế có làm tổn thương tình bạn không, anh bèn cười nói: “Không sao, bình thường bốn người chơi một mình anh, anh treo acc còn mạnh hơn là Trần Tiểu Cẩu vào tháp dâng máu trong chớp mắt đấy.

Lần sau họ còn phải cầu xin anh dẫn họ leo rank nữa.”
Kinh Trập “ồ” một tiếng, mặc dù nghe không hiểu, nhưng mà cô vẫn không kìm được cười một cái, ngồi ở đó đung đưa hai chân, nhất thời không biết làm gì.
Thật ra cô có chút bối rối, trong đầu cứ nhớ đến nụ hôn lúc nãy, đầu óc vô cùng hỗn loạn.
Nụ hôn nồng thắm, những hơi thở đan xen, và cả những lời thì thầm giữa những người yêu nhau, lạ lẫm mà vội vàng.
Lâm Kiêu gửi tin nhắn cho A Long, rồi lại ném vài câu cho đám người Trần Mộc Dương, sau đó trực tiếp tắt điện thoại.
Anh vẫn còn muốn tiến tới nữa nhưng cuối cùng cũng kiềm chế lại, anh thì không vấn đề gì nhưng sợ A Long đến bất chợt, Kinh Trập sẽ thấy ngại.
Dù sao thì Kinh Trập cũng đã ở nhà anh ba năm, trong lòng cô luôn xem nhà họ Lâm như người thân của mình, đối diện với anh thì vẫn ổn, nhưng có lẽ cô cũng đã thân thuộc với bố mẹ, dì Tôn và A Long, trong nhất thời không có cách nào chấp nhận được sự thay đổi như thế này.

Anh có thể cảm nhận được rõ ràng, rằng khi ở trước mặt bố mẹ anh, Kinh Trập mất tự nhiên hơn so với lúc trước.
Ngay cả bản thân anh cũng có chút kỳ cục, anh không ngần ngại bày tỏ lòng yêu mến của mình dành cho Kinh Trập khi ở trước mặt bà Hình Mạn, nhưng kêu anh nắm tay Kinh Trập trước mặt mẹ mình thì anh cứ cảm thấy không thể buông tay.
Anh nghĩ, cứ tiếp xúc nhiều sẽ tốt lên thôi.
Có một từ gọi là gì đấy?
Giải mẫn cảm.

Xe dừng lại trong sân, lúc Kinh Trập xuống xe, Lâm Kiêu nắm tay cô, Kinh Trập vùng ra, nhìn anh một cái kiểu cảnh cáo, ý là: Đừng quậy.
Lâm Kiêu khẽ cười một tiếng: “Nắm tay cũng không được à!”
Kinh Trập làm động tác cứa cổ, khẽ nói: “Ở trong nhà thì không được.”
Lâm Kiêu đi theo, ghé sát tai cô, nhỏ tiếng hỏi: “Thế ở bên ngoài thì được?”
Rõ ràng là không phải anh đang hỏi, anh chỉ cố ý chọc cô, Kinh Trập lười để ý đến anh, bước nhanh vào trong phòng khách.
Cô thay giày một cách thuần thục, sau đó vào trong phòng khách trước anh.
Cô quá thân thuộc với nơi này, thân thuộc đến mức như đang ở nhà của mình, tình cảm của cô dành cho dì Hình Mạn và chú Lâm giống như tình thân, nhưng bởi vì đột nhiên trở thành bạn gái của Lâm Kiêu mà trở nên ngại ngùng và dè dặt.
Hình Mạn biết Kinh Trập sắp đến nên buổi chiều không đi làm, lúc này dì ấy đang ngồi trong phòng khách xem ti vi, nhìn thấy Kinh Trập đến liên quay đầu lại vẫy vẫy tay: “Muội Muội qua đây dì xem nào, dì nhớ cháu chết đi được.”
Kinh Trập khẽ cười, cất bước qua đó.
Lâm Kiêu thay giày xong vào phòng khách, nhìn thấy mẹ mình đang véo mặt Kinh Trập, anh không kìm được nhướng mày, nói: “Mẹ, mẹ không thể dịu dàng với bạn gái con chút sao?”
Hình Mạn nghe thấy hai chữ bạn gái thì biểu cảm liền trở nên khó coi, dì ấy quay đầu nhìn anh một cái, chế giễu: “Con có dám dồn hết tâm trí thêm chút nữa không?”
Lâm Kiêu cười đến mức lồng ngực rung lên: “Thế thì có gì mà không dám? Đây là bạn gái mà con ngày đêm mong nhớ, là con dâu tương lai của mẹ đấy.”
Nền tảng tâm lý mà Kinh Trập vừa cất công chuẩn bị nháy mắt sụp đổ, cô nhìn anh với vẻ mặt buồn khổ, hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.
Kể từ khi chủ động đề nghị quen nhau thì cô đã suy nghĩ kĩ về vấn đề này.

Dì với chú Lâm đối xử với cô rất rất tốt, còn việc cô với Lâm Kiêu quen nhau, nếu tương lai không đi với nhau đến cùng thì ắt hẳn là một chuyện càng đau khổ hơn.
Cho nên khi đối diện với dì và chú, cô cứ có một cảm giác áy náy khó hiểu.
Cô sợ lựa chọn của mình đem lại sự khó chịu cho mọi người.
Dì ấy với chú Lâm không phản đối là cô đã cảm thấy rất bất ngờ rồi, vậy mà Lâm Kiêu cứ lên giọng như thế này.
Hình Mạn nắm tay Kinh Trập, tức đến bất lực mà cười, mắng anh một câu: “Cút sang một bên đi, nếu mẹ là Kinh Trập thì mẹ đã đánh con rồi đấy.

Sau này con bị đánh thì mẹ nhất định sẽ không quản, ngược lại còn vỗ tay thích thú, đánh hay lắm.”
Lâm Kiêu bĩu môi: “Kể mà có bị đánh thì con cũng vui.”
Hai người cãi nhau đến lúc sắp ăn cơm tối, Kinh Trập chủ động đứng dậy chào tạm biệt: “Bà vẫn đang đợi cháu ở nhà ạ.”
Dì Hình Mạn đã tìm một người chăm sóc cho bà, bảo người đó là họ hàng của một người bạn, rất đáng tin cậy, Kinh Trập không từ chối lòng tốt của dì ấy, nhưng cô vẫn hy vọng có thể ở bên cạnh bà mình nhiều hơn.
Hình Mạn không giữ cô lại, chỉ chỉ Lâm Kiêu, Lâm Kiêu rất vui lòng: “Con đưa Muội Muội về.”
Kinh Trập lắc đầu: “Không cần đâu, em tự về là được rồi, cũng không xa lắm.”
Bây giờ trời còn chưa tối, cô cũng không yếu ớt đến mức này.
Lâm Kiêu “chậc” một tiếng: “Muốn ở bên em thêm một chút không được sao!”
Kinh Trập mấp máy môi, nếu không phải có dì ở bên cạnh, cô chắc chắn sẽ chạy lại bụm miệng anh, không biết sao mà da mặt của anh lại dày như vậy.
Hình Mạn cười, đánh Lâm Kiêu một cái: “Con đủ rồi đấy.”
Lâm Kiêu đẩy Kinh Trập đi ra ngoài, không kêu A Long chở mà gọi xe.
Lúc hai người bước vào nhà ở Nghiễn Sơn, Kinh Trập quay đầu lại, nhỏ tiếng nói với anh: “Hai chúng ta như thế này hình như không ổn lắm thì phải?”
Lâm Kiêu cười hỏi: “Chỗ nào không ổn?”
Kinh Trập cũng không nói ra được chỗ nào không ổn: “Có thể là……bám nhau quá rồi?”
Lâm Kiêu cười càng ẩn ý hơn: “Thế phải làm sao đây, cứ một chốc không thấy em thì anh sẽ khó chịu.”
Kinh Trập lườm anh một cái: “Đó là bệnh, phải trị.”
Lâm Kiêu kéo dài một tiếng “ồ”: “Bệnh tương tư sao?”
Kinh Trập: “……”
Lâm Kiêu: “Thế thì em phải trị cho anh rồi.”
Bà đang ngồi trên ghế tựa đọc sách, đeo cặp kính viễn thị, trong tay còn cầm một cái kính lúp, nếu không thì nhìn không rõ, nghe thấy động tĩnh bèn quay đầu lại gọi một tiếng: “Muội Muội về rồi đấy à?”
Kinh Trập đáp lại một tiếng: “Bà, cháu về rồi đây.”
Lâm Kiêu cũng nâng giọng lên nói một câu: “Bà, cháu cũng đến thăm bà đây.”
Bà cười hì hì, nói: “Được được.”
Lâm Kiêu đột nhiên đập vào chân mình, nhỏ tiếng nói với Kinh Trập: “Toi rồi, đi tay không đến rồi.”
Kinh Trập không kìm được cười một tiếng: “Không cần chú trọng vậy đâu.”
Nhà ở bên Nghiễn Sơn này đều là nhà gỗ nhỏ, diện tích không lớn, nhưng mà được cái có sân nhỏ với tầng hầm.
Vốn dĩ đây là căn nhà Hình Mạn mua để làm phòng làm việc, nhưng sau đó kế hoạch có sự thay đổi, nên nó cứ để trống không dùng đến.
Lâm Kiêu gặp bà thì cái miệng cứ tía lia, dáng vẻ ngược lại càng trở nên quy củ, không dám động đậy lung tung, hết sức ngoan ngoãn.
Khi Kinh Trập tiễn anh về, anh vỗ ngực nói: “Có khi nào bà không thích anh không?”
Cô “hửm?” một tiếng: “Sao anh lại nghĩ như vậy?”
Lâm Kiêu lắc đầu: “Anh không biết, tóm lại anh cứ cảm thấy nếu như bà không thích anh, em nhất định sẽ chia tay với anh.”
Hai người đứng dưới ngọn đèn đường, cây cỏ xanh ngăn cách tầm nhìn, xung quanh yên ắng không có một tiếng động.
Có lẽ thích chính là như vậy, khi tình yêu nồng nàn thì cảm giác như hai ta hòa vào nhau, có lúc cảm thấy có thể mất đi bất cứ lúc nào, có lúc tin chắc hai ta yêu nhau, nhưng lại không kìm được nghi ngờ rằng đó là giả.
Sau đó muốn xác nhận hết lần này đến lần khác.
Tâm hồn trẻ trung mà vội vàng, vẫn chưa đủ chống chọi với bất kì cú sốc nào.
Vào một khoảnh khắc nào đó, Kinh Trập cảm thấy mình như nhìn thấy được sự thiết tha của anh, cũng nhìn thấy được sự bất an của anh, vì thế cô giơ tay ra ôm lấy anh: “Anh, em rất thích anh.”
Không cần xác nhận, chính là em thích anh, có lẽ thích anh còn sớm hơn và sâu đậm hơn những gì em biết.
Yết hầu Lâm Kiêu chuyển động lên xuống, anh cảm thấy ôm ấp còn có sức mạnh hơn một cái hôn, trong chốc lát, cả người anh như thể ngập tràn trong sự dịu dàng, cảm giác được cần và được yêu.
Anh nhắm chặt mi mắt, lông mi khẽ run run, mượn cảnh sắc ban đêm và ánh đèn đường để nhìn khuôn mặt cô, làn da cô trắng nõn như trong suốt vậy, đôi môi xinh đẹp như cánh hoa, cả người cô như mùa xuân, dịu dàng ngọt ngào, tràn đầy sức sống.

Anh giống như bị mê hoặc vậy, lòng bàn tay luồn ra sau lưng cô, ghì lấy gáy cô rồi hôn cô thật mạnh.
Khẩn thiết, nhiệt tình, bị dục vọng che lấp rồi lại được lý trí kéo lại.
Vừa gấp gáp lại kiềm chế.
“Anh cũng thích em, rất thích.” Anh nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui