Tín đồ shopping có baby

KENNETH PRENDERGAST
Prendergast de Witt Connell
Tư vấn Tài chính
Forward House
394 High Holborn London WC1V 7EX
Bà R. Brandon
37 Maida Vale Mansion
Maida Vale
London NW6 0YF
Ngày 30 tháng Bảy năm 2003
Thưa bà Brandon,
Thật vinh hạnh được gặp bà và ông Brandon hôm trước, và tôi đang trông ngóng được đóng vai trò người tư vấn tài chính cho gia đình ông bà.
Tôi đang tiến hành thiết lập các thỏa thuận ngân hàng và một quỹ ủy thác cho đứa con sắp ra đời của bà. Đúng lúc chúng ta có thể thảo luận xem vợ chồng bà sẽ đầu tư những gì dưới tên con mình.
Tôi mong được hiểu rõ hơn về bà trong những tháng sắp tới; xin bà đừng ngần ngại liên hệ với tôi về bất kì vấn đề gì, dù nhỏ đến đâu.
Trân trọng,
Kenneth Prendergast
Chuyên gia Đầu tư Gia đình.
KENNETH PRENDERGAST
Prendergast de Witt Connell
Ti chính
Forward House
394 High Holborn London WC1V 7EX
Bà R. Brandon
37 Maida Vale Mansions
Maida Vale
London NW6 0YF
Ngày 1 tháng Tám năm 2003
Thưa bà Brandon,
Cảm ơn bà đã gửi thư. Để trả lời cho câu hỏi của bà: đúng, tài khoản ngân hàng của đứa trẻ cũng có thể vay thấu chi - dù đương nhiên là tôi không nghĩ nó sẽ được dùng đến.
Trân trọng,
Kenneth Prendergast
Chuyên gia Đầu tư Gia đình.
KENNETH PRENDERGAST
Prendergast de Witt Connell
Forward House
394 High Holborn London WC1V 7EX
Bà R. Brandon
37 Maida Vale Mansions
Maida Vale London NW6 0YF
Ngày 7 tháng Tám năm 2003
Thưa bà Brandon,
Cảm ơn bà vì lá thư.
Tôi rất thích thú khi nghe về “thông điệp tâm lí” mà gần đây bà nhận được từ đứa con chưa chào đời của mình. Tuy nhiên, tôi e rằng không thể nào xin vay thấu chi ở giai đoạn này. Ngay cả khi, như bà nói, “đứa bé ước ao điều đó”.
Trân trọng,
Kenneth Prendergast
Chuyên gia Đầu tư Gia đình.
Chương 1
OK. Đừng hoảng loạn. Mọi thứ sẽ ổn thôi là thế.
Tất nhiên là thế.
“Chị có thể nhấc người lên một chút được không, chị Brandon?” Bác sĩ siêu âm toát ra vẻ thật dễ chịu và chuyên nghiệp khi cô cúi xuống nhìn tôi. “Tôi cần phải thoa chút gel lên bụng chị trước khi tiến hành siêu âm.”
“Tất nhiên rồi!” Tôi nói mà không nhúc nhích chút nào. “Vấn đề là, tôi thấy hơi... căng thẳng chút xíu.”
Tôi đang nằm trên giường của Bệnh viện Chelsea và Westminster, hồi hộp đến cứng người lại. Ngay sắp đây thôi tôi và Luke sẽ lần đầu tiên nhìn thấy đứa con của chúng tôi trên màn hình, từ khi nó chỉ là một cái đốm tí xíu. Tôi vẫn chưa thể hoàn toàn tin chuyện này. Trên thực tế, tôi vẫn chưa quen được với sự thật là mình có bầu. Trong vòng mười chín tuần nữa, tôi, Becky Brandon, tên thời con gái là Bloomwood... sẽ trở thành một bà mẹ. Một bà mẹ!
Nhân tiện, Luke là chồng tôi. Chúng tôi mới chỉ cưới nhau hơn một năm nên đây chắc chắn là đứa trẻ sản phẩm của tuần trăng mật chính hiệu trăm phần trăm! Hồi trăng mật chúng tôi đã đến rất nhiều nơi, nhưng tôi tính khá chắc rằng đứa nhỏ đã được thụ thai khi chúng tôi ở tại khu resort lộng lẫy tên là Unawatuna ở Sri Lanka, giữa những cây tre, hoa lan và những phong cảnh tuyệt vời.
Unawatuna Brandon.
Cô Unawatuna Lan Tre Brandon.
Hmm. Mình không chắc mẹ sẽ nói gì nữa.
“Hồi mới mang thai vợ tôi có gặp một tai nạn nhỏ,” Luke ngồi trên ghế bên giường giải thích, “Nên cô ấy hơi lo lắng một chút.”
Anh siết chặt tay tôi đầy ủng hộ, và tôi siết lại. Trong cuốn cẩm nang mang thai của tôi, “Chín tháng của đời bạn”, người ta bảo nên cho bố của đứa trẻ tham gia vào mọi khía cạnh của quá trình mang thai, nếu không anh ấy có thể sẽ cảm thấy bị tổn thương và bỏ rơi. Nên tôi đã kéo Luke vào càng nhiều càng tốt. Ví dụ như tối qua tôi đã rủ anh xem DVD mới của tôi, “Tập tay khỏe khi mang thai”. Giữa chừng anh chợt nhớ ra cần phải gọi một cuộc điện thoại công việc và bỏ lỡ khá nhiều - nhưng vấn đề là anh đã không cảm thấy bị bỏ rơi.
“Chị đã bị tai nạn sao?” Bác sĩ siêu âm ngưng gõ gõ máy tính.
“Tôi bị ngã xuống núi giữa trời bão lúc đang tìm kiếm người chị thất lạc lâu ngày,” tôi giải thích. “Lúc đó tôi đâu có biết mình mang thai. Và tôi nghĩ có lẽ mình đã khiến đứa bé bị va đập mạnh.”
“Tôi hiểu rồi.” Bác sĩ siêu âm hiền từ nhìn tôi. Tóc bà màu nâu đang ngả bạc, búi gọn phía sau, với một cái bút chì xiên ngang qua. “Được rồi. Bọn trẻ là những thứ nhỏ bé dễ phục hồi. Nhưng cứ xem qua một chút nhé?”
Đây rồi. Cái khoảnh khắc ám ảnh tôi hàng tuần trời qua. Một cách thận trọng, tôi nhấc lưng lên và nhìn xuống cái bụng phình to của mình.
“Chị có thể bỏ hết vòng cổ qua một bên được không?” bà nói thêm. “Số vòng trên cổ chị cũng phải gần một bộ sưu tập!”
“Đây là những chiếc vòng đặc biệt.” Tôi cuốn chúng lại với nhau, hơi cáu. “Cái này là biểu tượng cho thiên chức làm mẹ của người Aztec, còn đây là một viên pha lê đeo khi mang thai... cái này là vòng kiểu lục lạc để dỗ đứa trẻ... và cái này là đá sinh nở”
“Đá sinh nở?”
“Chị cứ ấn nó vào một điểm đặc biệt trên lòng bàn tay là nó sẽ khiến mọi đau đớn do sinh nở tan biến,” tôi giải thích. “Nó đã được dùng từ thời người Maori cổ.”
“Mmm-hmm.” Bác sĩ siêu âm nhướng mày rồi bóp mộr chút gel trong suốt lên bụng tôi. Hơi nhíu mày, bà dí cái thứ dò tìm siêu âm ấy lên da tôi, và ngay lập tức một hình ảnh mờ mờ màu đen trắng hiện lên trên màn hình.
Tôi không thở được
Đó là đứa con của chúng tôi. Bên trong tôi. Tôi đánh mắt sang Luke, và thấy anh đang chăm chú nhìn màn hình, kinh ngạc sững sờ.
“Kia là bốn ngăn tim...” Bác sĩ siêu âm di di cái thiết bị siêu âm. “Giờ chúng ta đang trông thấy hai vai...” Bà chỉ vào màn hình và tôi ngoan ngoãn hướng mắt theo, dù nói thật tình tôi chẳng thấy vai nào hết, chỉ có những đường cong cong mờ mịt.
“Kia là một cánh tay... một bàn tay...” Giọng bà nhỏ dần và bà cau mày.
Căn phòng nhỏ chìm trong im lặng. Tôi cảm thấy một nỗi sợ tóm lấy mình. Đó là lí do bà ấy cau mày. Con tôi chỉ có một bàn tay. Tôi biết mà.
Một cơn sóng tình yêu và bảo bọc dâng trào bạo liệt bên trong tôi. Nước mắt tôi tràn lên mí. Con tôi có một bàn tay thì đã sao? Tôi vẫn yêu nó như thế. Tôi còn yêu nó hơn. Tôi và Luke sẽ đưa nó đến bất cứ nơi nào trên thế giới để tìm cách chữa trị tốt nhất, và chúng tôi sẽ tài trợ cho nghiên cứu, và bất cứ ai dám cả gan nhìn con tôi kiểu...
“... và tay kia đây.” Giọng bác sĩ siêu âm cắt ngang suy nghĩ của tôi.
“Tay kia?” Tôi ngẩng lên, choáng váng. “Nó có hai tay sao?”
“À... vâng.” Bác sĩ siêu âm có vẻ sốc trước phản ứng của tôi. “Xem này, chị có thể thấy chúng ở đây.” Bà chỉ vào hình ảnh và trước sự kinh ngạc của chính mình tôi có thể thấy rõ những ngón tay gầy guộc nhỏ xíu. Mười tất cả.
“Tôi xin lỗi,” tôi nuốt khan, lau nước mắt bằng tấm khăn giấy bà đưa cho. “Thật nhẹ cả người.”
“Theo tôi thấy thì mọi chuyện đều ổn cả,” bà trấn an tôi. “Và đừng lo, dễ xúc động khi mang thai cũng là bình thường thôi. Mấy cái hormone đó tràn ngập cơ thể.”
Thật tình. Người ta cứ nói về hormone suốt. Như Luke tối qua, lúc tôi khóc lóc khi xem một quảng cáo có con chó con trên ti vi. Tôi không bị hormone ảnh hưởng, tôi hoàn toàn bình thường. Đó chỉ là một quảng cáo rất buồn.
“Kết quả của cô đây.” Bác sĩ siêu âm lại gõ bàn phím. Một hàng những hình ảnh siêu âm đen trắng cuộn mình chui ra khỏi máy in và bà đưa cho tôi. Tôi ngó bức đầu tiên - và bạn có thể thấy ngay viền ngoài của cái đầu rất rõ ràng. Nó có một chiếc mũi nhỏ, miệng và mọi thứ.
“Vậy... tôi đã kiểm tra xong xuôi.” Bà xoay tròn trên chiếc ghế. “Giờ tôi chỉ muốn biết anh chị có muốn biết giới tính của đứa trẻ không?”
“Không đâu, cảm ơn chị,” Luke mỉm cười đáp. “Chúng tôi đã bàn nhau chuyện này rất lâu, đúng không, Becky? Và cả hai chúng tôi đều nhất trí là như thế sẽ làm hỏng sự thần kì khi tự mình phát hiện ra.”
“Rất tốt.” Bác sĩ siêu âm mỉm cười lại. “Nếu anh chị đã quyết định như thế thì tôi sẽ không nói gì.”
Bà ấy “sẽ không nói gì”? Nghĩa là bà ấy đã biết nó là trai hay gái. Bà ấy có thể cho chúng tôi biết ngay bây giờ!
“Chúng ta vẫn chưa thực sự quyết định, đúng không anh?” tôi nói. “Chưa quyết định chính xác.”
“Ơ... rồi chứ, Becky.” Luke dường như kinh ngạc. “Em không nhớ sao? Chúng ta đã nói chuyện đó cả buổi tối và nhất trí rằng chúng ta muốn được ngạc nhiên.”
“Ôi, đúng. Rồi.” Tôi không thể rời mắt khỏi những tấm hình mờ mờ của đứa bé. “Nhưng chúng ta cũng có thể ngạc nhiên ngay bây giờ! Cũng sẽ thần kì như thế thôi mà!”
OK, có lẽ không hẳn thế. Nhưng chẳng lẽ Luke không muốn biết đến chết đi được sao?
“Đó có thực sự là điều em muốn không?” Khi ngẩng lên, tôi có thể thấy một thoáng thất vọng trên mặt anh. “Biết ngay từ giờ sao?”
“À thì...” Tôi ngần ngại. “Nếu anh không muốn thì thôi.”
Tôi không hề muốn làm Luke thất vọng. Từ khi tôi mang thai đến giờ anh luôn ngọt ngào và ân cần. Gần đây tôi rất hay thèm đủ thứ tổ hợp kì quặc - như một hôm tự dưng tôi thèm đến khó hiểu quả dứa và áo len đan màu hồng. Và Luke đã đặc biệt đưa tôi ra tận mấy cửa hàng để mua chúng.
Anh đang định nói gì đó thì di động của anh reo. Anh lôi nó ra khỏi túi, nhưng bác sĩ siêu âm giơ tay lên.
“Tôi xin lỗi, nhưng anh không được dùng di động ở đây.”
“Phải.” Luke cau mày khi thấy tên người gọi hiện lên. “Là Iain. Tốt hơn anh nên gọi lại.”
Tôi chẳng cần phải hỏi Iain nào. Chắc chắn là Iain Wheeler, trưởng bộ phận marketing của Arcodas Group. Luke có công ti PR riêng, Brandon Communications, và Arcodas là khách hàng mới cỡ bự của Luke. Thật phi thường khi anh giành được họ và đưa công ti phát triển ngoạn mục - anh đã thuê thêm rất nhiều nhân viên và đang lên kế hoạch mở thêm nhiều văn phòng ở châu Âu sau vụ này.
Vậy là mọi thứ đều tuyệt vời với Brandon Communications. Nhưng như thường lệ, Luke vẫn đang làm việc tối mắt. Tôi chưa từng thấy anh như vậy khi có ai triệu tập hay gọi điện trước đây. Nếu là Iain Wheeler, anh luôn luôn, luôn luôn gọi lại trong vòng năm phút, bất chấp anh có đang họp hành, ăn tối, hoặc thậm chí lúc đó đã nửa đêm. Anh nói đây là ngành công nghiệp dịch vụ, mà Arcodas lại là khách hàng siêu lớn, và công ti anh được trả tiền để làm thế.
Tất cả những gì tôi có thể nói là Iain Wheeler mà gọi lúc tôi đang sinh con thì cái điện thoại đó sẽ bị bay thẳng ra ngoài cửa sổ.
“Gần đây có điện thoại cố định nào tôi có thể dùng không?” Luke hỏi bác sĩ siêu âm. “Becky, em không phiền...”
“Không sao đâu.” Tôi xua tay.
“Tôi sẽ chỉ cho anh,” bác sĩ siêu âm nói, đứng dậy. “Chị Brandon, một lát nữa tôi quay lại nhé.”
Hai người bọn họ biến mất sau cánh cửa, nó sập đánh sầm.
Tôi còn lại một mình. Máy tính vẫn đang bật. Thiết bị siêu âm vẫn đang nằm cạnh màn hình.
Mình có thể rướn tới và...
Không. Đừng ngốc thế. Mình thậm chí còn không biết dùng máy siêu âm. Với lại như thế sẽ làm hỏng sự ngạc nhiên thần kì. Nếu Luke muốn chờ thì mình sẽ chờ.
Tôi trở mình trên giường và ngắm nghía móng tay. Mình có thể chờ. Tất nhiên mình có thể. Mình có thể dễ dàng...
Ôi trời. Không, tôi không thể. Đến tận tháng Mười hai thì không. Mà trước mắt tôi lúc đó rất thuận lợi... và chẳng có ai... tôi sẽ chỉ nhìn một tí thôi. Thật nhanh thôi. Và tôi sẽ không nói với Luke. Chúng tôi vẫn có được sự ngạc nhiên thần kì khi đứa trẻ ra đời - trừ việc với tôi thì sẽ không được ngạc nhiên lắm. Chính thế.
Nghiêng người về phía trước, tôi cố túm lấy thiết bị siêu âm. Tôi đưa nó lên chỗ gel trên bụng mình - và ngay lập tức cái hình ảnh mờ mịt ấy lại xuất hiện trên màn hình.
Tôi làm được rồi! Giờ thì tôi chỉ cần phải di nhè nhẹ để thấy được phần then chốt... Cau mày tập trung, tôi di thiết bị ấy trên bụng mình, nghiêng nó hết bên này lại bên kia, nghển cổ xem màn hình. Dễ hơn tôi tưởng nhiều! Có lẽ tôi nên trở thành bác sĩ siêu âm. Rõ ràng là tôi có năng khiếu.
Cái đầu kia rồi. Wow, to thật! Còn cái kia hẳn là...
Tay tôi cứng đờ lại và tôi hổn hển. Tôi vừa trông thấy nó. Tôi vừa thấy giới tính của con tôi.
Là con trai!
Hình ảnh không được rõ như khi bác sĩ làm nhưng ngay cả thế vẫn không lẫn vào đâu được. Luke và tôi sắp có con trai!
“Chào con,” tôi nói to với cái màn hình, giọng hơi run một chút. “Chào con, cậu bé!”
Và lúc này tôi không ngăn nổi nước mắt lăn xuống má nữa. Chúng rôi sắp có một cậu bé cực kì khả ái! Tôi có thể mặc cho nó những bộ áo liền quần dễ thương, mua cho nó ô tô đạp chân, Luke có thể chơi cricket với nó, và chúng tôi có thể gọi nó là...
Ôi trời ơi. Chúng tôi sẽ đặt tên nó là gì đây?
Tôi tự hỏi không biết Luke có đồng ý đặt tên con là Birkin không. Nếu OK thì tôi có thể mua một chiếc Birkin làm túi đựng tã lót cho nó.
Birkin Brandon. Cũng hay đấy chứ!
“Chào con bé bỏng,” tôi dịu dàng ngân nga với hình cái đầu to đùng tròn ủm trên màn hình. “Con có muốn tên là Birkin không?”
“Chị đang làm gì thế?” Tiếng bác sĩ siêu âm làm tôi giật nảy mình. Bà ấy đang đứng cùng Luke ở cửa, trông sững sờ. “Đó là thiết bị của bệnh viện. Chị không được đụng vào!”
“Tôi xin lỗi,” tôi nói, gạt nước mắt. “Nhưng chỉ là tôi phải nhìn thêm một lần nữa. Luke, em đang nói chuyện với con mình này. Thật là... kì diệu.”
“Để anh xem!” Mắt Luke sáng lên, và anh vội đi qua căn phòng, bà bác sĩ theo sau. “Đâu em?”
Luke có thấy đó là con trai và niềm ngạc nhiên bị hủy hoại cũng chẳng sao. Tôi phải chia sẻ khoảnh khắc quý giá này.
“Nhìn kìa, đầu nó đấy!” Tôi chỉ. “Chào con yêu!”
“Mặt nó đâu em?” Giọng Luke nghe khá phấn khích.
“Không biết nữa. Chắc quanh quanh phía bên kia.” Tôi khẽ vẫy tay. “Bố mẹ ở đây này! Và bố mẹ yêu con rất rất...”
“Chị Brandon.” Bác sĩ siêu âm ngắt lời tôi. “Chị đang nói chuyện với bọng đái của mình.”
Ừm, sao mà tôi biết được đó là bàng quang của tôi chứ? Trông nó y chang một đứa nhóc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui