Tín đồ shopping có baby

Chương 17
Đôi giầy chết băm chết vằm chết tiệt! Cả London không còn lấy một đôi. Màu xanh lá càng không. Thảo nào Fabia muốn có, nó hiếm có khó tìm như cái chén Thánh hay gì đấy mà chúa Jesus đã dùng trong Bữa tối Cuối cùng, ngoại trừ điểm chẳng có bức tranh nào vẽ về nó. Tôi mất cả ngày hôm qua hỏi thăm tất cả người quen, tất cả các nhà cung cấp tôi biết, mọi cửa hàng, mọi nơi. Thậm chí tôi còn gọi điện cho cả Erin, đồng nghiệp cũ ở Barneys New York, và cô chỉ bật cười thương hại.
Cuối cùng, Danny phải ra tay giúp đỡ. Anh gọi điện cho vài nơi quen biết và cuối cùng cũng dò ra tung tích một đôi hiện đang thuộc về một người mẫu anh quen, cô này đang chụp hình ở Paris. Đổi lấy một chiếc jacket hàng mẫu của Danny, cô ta sẽ đưa đôi giày ột người tiện đường đến London cầm hộ. Anh này sẽ gặp Danny rồi Danny sẽ đưa đôi giày cho tôi.
Kế hoạch thì là thế. Nhưng đến giờ vẫn chưa thấy Danny đâu. Mà đã mười giờ năm rồi nên tôi bắt đầu hoảng loạn. Tôi đứng ở góc đường Delamain, diện bộ ngon lành nhất: đầm đỏ in hoa, giày cao gót Prada và khăn choàng vai giả lông thú kiểu cổ điển, xe nào cũng đi chậm lại để nhìn. Giờ nghĩ lại mới thấy đấy không phải nơi hẹn gặp tốt nhất. Trông tôi chắc giống một em cave bụng bầu tám tháng đang mời chào mấy cha đồi trụy lắm.
Tôi nhấc điện thoại lên và lại nhấn số gọi Danny. “Danny?”
“Đây đây! Đang đến đây! Bọn tớ đang lái xe trên cầu... tuyệt cú mèo!” Lẽ ra Danny phải mang đôi giày tới từ tối qua rồi - mỗi tội anh lại chọn đi câu lạc bộ với tay nhiếp ảnh gia nào đó gặp khi đi nghỉ. (Đừng hỏi. Khi anh bắt đầu kể lể về đêm họ bên nhau ở Marrakech, nói thật là tôi đã phải lấy tay che tai con.) Anh cười ré lên sung sướng, và tôi còn nghe thấy cả tiếng máy con Harley Davidson của bạn anh gầm. Sao anh lại có thể vui vẻ thế được? Anh không biết tôi đang stress thế nào sao?
Tôi hầu như không ngủ được từ hôm Luke đi. Đến khi ngủ được một ít, đêm qua, thì lại mơ một giấc mơ kinh hoàng chưa từng thấy. Tôi mơ mình lên tầng thượng của Oxo Tower, nhưng Luke không đến. Tôi đứng đó hàng giờ liền giữa trời bão tố, mưa ào ào trút xuống tôi, và cuối cùng Luke cũng xuất hiện - nhưng không hiểu sao anh lại biến thành Elinor và bà ta bắt đầu quát tháo tôi. Rồi tóc tôi rụng sạch...
“Cho tôi đi nhờ!”
Một phụ nữ dắt hai đứa con nhỏ tiến tới, nhìn tôi kì cục.
“Ôi, xin lỗi.” Tôi như tỉnh lại, và tránh đường.
Trong đời thực, từ hôm Luke đi tôi vẫn chưa nói chuyện với anh. Anh đã cố gọi vài lần nhưng tôi chỉ gửi tin nhắn trả lời nói rằng nhớ anh và rằng mọi chuyện ổn cả. Tôi không muốn nói chuyện với anh cho đến khi anh đọc thư của tôi - mà tối qua thư mới tới, theo hệ thống theo dõi của nhà chuyển phát. Ai đó ở văn phòng Geneva đã kí nhận nó vào lúc 18 giờ 11 phút, tức là giờ anh phải đọc xong rồi.
Thế là xong. Đến sáu giờ tối nay tôi sẽ biết, theo cách này hoặc cách khác. Hoặc anh đến đó, chờ tôi, hoặc...
Tôi chợt thấy buồn nôn và phải lắc mạnh đầu. Tôi sẽ không nghĩ đến việc đấy nữa. Trước tiên tôi phải làm cho được buổi chụp hình này đã. Tôi cắn một miếng KitKat để lấy năng lượng, rồi liếc lại lần nữa trang email của Martha mà tôi đã in ra. Đó là bài phỏng vấn đã đăng báo một bà sắp sửa làm mẹ khác, Martha nói nó sẽ “cho tôi thêm ý tưởng”. Cô kia tạo dáng trong một phòng trẻ ở Kensington, mặc áo kaftan đính cườm, đeo chừng năm mươi chín cái vòng tay, và mọi câu trích dẫn của cô ta đều sặc mùi tự mãn.
“Chúng tôi đặt toàn bộ đồ đạc trong phòng trẻ ở chỗ những nghệ nhân vùng Provence tận Pháp quốc.”
Hừm. Đã thế mình sẽ bảo toàn bộ đồ đạc phòng trẻ nhà mình được đặt ở chỗ các nghệ nhân ở... Mông Cổ. À không, mình phải dùng cụm từ đặt làm riêng. Những người xuất hiện trên mấy tạp trí bóng loáng này không bao giờ đi mua đồ ở cửa hàng, họ đặt làm riêng, hoặc phát hiện ra ở một nơi bán đồ đồng nát nào đấy, hoặc thừa kế từ mẹ đỡ đầu là một nhà thiết kế nổi tiếng.
“Tôi cùng chồng tập yoga đôi mỗi ngày hai lần trong ‘tịnh thất’. Chúng tôi cảm thấy như thế tạo ra sự hòa hợp ối quan hệ của chúng tôi.”
Bùm, tôi chợt nhớ lại kỉ niệm mình và Luke tập yoga đôi hồi đi tuần trăng mật.
Ít nhất thì chúng tôi cũng đã tập yoga, và chúng tôi đã là một đôi vợ chồng.
Cổ họng tôi lại nghèn nghẹn. Không. Thôi đi. Nghĩ tự tin vào nào. Nghĩ thật ngon lành. Mình sẽ nói Luke và mình còn cùng nhau làm gì đó sành điệu hơn yoga. Như cái thứ mà tôi từng đọc. Khí công khí kiếc gì đó.
Tiếng gầm của xe mô tô chợt cắt đứt suy nghĩ của tôi, và tôi ngẩng lên thấy một chiếc Harley đang rồ ga dọc theo con phố tĩnh lặng.
“Này!” Tôi vẫy tay. “Ở đây!”
“Chào Becky!” Chiếc mô tô đỗ lại, vẫn nổ máy ầm ầm bên cạnh tôi. Danny tháo mũ bảo hiểm ra, nhảy phốc khỏi chỗ ngồi, trên tay là hộp giầy. “Của cậu đây!”
“Ôi Danny, cảm ơn!” tôi ôm anh thật chặt. “Cậu vừa cứu đời tớ.”
“Có gì đâu!” Danny nói, lại nhảy tót lên xe. “Kể tình hình cho tớ nhé! Nhân tiện, đây là Zane.”
“Xin chào!” Tôi vẫy tay chào Zane, người bọc đồ da từ đầu đến chân đang giơ tay chào lại tôi. “Cảm ơn vì đã mang đến cho tôi!”
Chiếc mô tô lại phóng vụt đi. Tôi xách va li lên, trong đó đựng quần áo đạo cụ chưa dùng tới, rồi cầm bó hoa lớn mà sáng nay tôi mua để cắm trong nhà cho đẹp. Tôi tiến lại số nhà ba mươi ba, bằng cách nào đó lôi được cái va li lên bậc thang, và bấm chuông. Không ai trả lời.
Tôi đợi một lát rồi nhấn chuông lại đồng thời gọi to “Fabia!” nhưng không ai trả lời.
Bà ta không thể nào quên vụ sáng nay được.
“Fabia! Chị nghe thấy tôi gọi không?” tôi đập cửa. Tôi bắt đầu thấy hoảng. Làm sao bây giờ? Vogue sẽ đến đây bất cứ...
“Êêê! Xin chào!” Một giọng từ ngoài phố gọi tôi. Tôi quay lại thấy một cô gái thò đầu khỏi cửa sổ một chiếc Mini Cooper. Cô mảnh mai, tóc bóng mượt, đeo vòng tay Kabbala và một chiếc nhẫn đính hôn gắn viên đá khổng lồ. Chắc chắn phải là người của Vogue.
“Cô là Becky?” cô nói với ra.
“Vâng!” tôi cố cười tươi tắn. ”Xin chào! Còn cô là Martha?”

“Đúng rồi!” Mắt cô đảo lên đảo xuống các tầng nhà. “Cô có ngôi nhà lộng lẫy quá! Tôi nóng lòng xem bên trong quá rồi!”
“Ôi. Er... cảm ơn!”
Sau đó là một khoảng dừng đầy mong đợi và tôi làm ra vẻ tự nhiên dựa vào một cái cột. Như kiểu loanh quanh trên bậc cầu thang trước cửa nhà mình. Như người ta vẫn làm ấy.
“Mọi thứ ổn cả chứ?” Martha hỏi, trông bối rối.
“Ổn!” tôi cố nặn ra một cử chỉ thoải mái. “Cô biết đấy… tôi chỉ đang hít thở khí giời…”
Đầu óc tôi liền hoạt động như điên. Hay là làm luôn cả buổi chụp hình và phỏng vấn ngay trên các bậc thang này nhỉ? Phải. Mình có thể nói là đoạn bậc thang này là phần đẹp nhất của ngôi nhà, phần còn lại đâu đáng bận tâm...
“Becky, cô mất chìa khóa à?” Martha bối rối nói.
Thật thiên tài! Tất nhiên rồi. Sao mình không nghĩ ra nhỉ?
“Ừ! Tôi ngốc quá!” Tôi tự cốc đầu mình. “Hàng xóm thì không ai có chìa khóa nhà tôi rồi, cũng chẳng có ai...”
“Ôi không!” Mặt Martha xịu xuống.
“Tôi biết.” Tôi nhún vai tỏ ý tiếc. “Tôi thành thực xin lỗi. Nhưng nếu chúng ta không thể vào được...”
Tôi đang nói dở câu này thì cửa bật mở làm tôi suýt bổ nhào vào trong. Fabia xuất hiện, mặc váy Marni màu da cam và đang dụi mắt.
“Chào Becky.” Nghe giọng bà ta thật mơ màng. Như kiểu bà ta uống thuốc an thần hay sao đó.
“Wow!” Mặt Martha sáng bừng lên. “Có người trong nhà! May quá! Ai thế cô?”
“Đây là Fabia. Đang... ở nhờ nhà tôi.”
“Ở nhờ?” Fabia nhăn mũi.
“Và là một người bạn tốt,” tôi vội nói thêm, choàng tay qua bà ta. “Chúng tôi rất thân thiết..”
Ơn trời một cái xe chợt phanh khựng sau chiếc Mini và bắt đầu bấm còi ầm ĩ.
“Ôi thôi đi!” Martha nói. “Becky, bọn tôi đi mua cà phê đây, cô có muốn mua hộ gì không?”
“Không, không cần đâu, cảm ơn! Tôi cứ chờ ở nhà nhé. Ở nhà tôi.” Tôi đặt một tay lên quả đấm cửa tỏ vẻ sở hữu. “Tí nữa gặp lại!”
Tôi nhìn chiếc xe đi khuất rồi quay lại với Fabia. “Tôi cứ tưởng chị không ở nhà! OK, chúng ta bắt đầu thôi. Tôi đã kiếm được đồ cho chị đây. Đây là túi, đây là áo...” Tôi đưa cho bà ta hai cái túi.
“Tuyệt.” Bà ta thèm thuồng nhìn chúng chằm chằm. “Cô có kiếm được giầy không?”
“Tất nhiên!” tôi nói. “Anh bạn Danny của tôi đã phải nhờ một người mẫu mang tới từ Paris. Danny Kovitz, nhà thiết kế ấy?”
Khi đưa cái hộp ra, cảm giác đắc thắng chợt lao tới. Không ai khác trên thế giới này có thể tìm được đôi giày này. Mình quan hệ thật là rộng. Tôi chờ Fabia há hốc mồm hoặc nói “Cô thật ngoài sức rưởng tượng!” Nhưng thay vì thế, bà ta lại mở hộp giày ra, nhìn chằm chặp một lát rồi cau mày.
“Không phải màu này.” Bà ta đóng nắp lại và đẩy về phía tôiể “Tôi muốn màu xanh lá cơ mà.”
Bà ta mù màu à? Đây là sắc xanh ngải đắng nhạt đẹp nhất, mà trên hộp đã đề chữ “Màu xanh lá” to lù lù rồi còn gì.
“Fabia, đôi này đúng là màu xanh lá mà!”
“Tôi muốn sắc của nó phải...” Bà ta huơ tay. “Xanh lá cây pha xanh da trời.”
Tôi cố cật lực để giữ bình tĩnh. “Ý chị là... xanh ngọc?”
“Ừ ừ!” Mặt bà ta sáng lên. “Xanh ngọc. Ý tôi là thế. Xanh thế này nhạt quá!”
Không thể tin được nữa. Đỏi giày này đã phải đi ngần ấy đường từ Paris, gửi từ một người mẫu thời trang qua một nhà thiết kế tầm cỡ thế giới mà bà ta vẫn không muốn nó?
Đã thế thì mình sẽ lấy.

“Được thôi,” tôi nói, lấy cái hộp lại. “Tôi sẽ kiếm cho chị đôi xanh ngọc. Nhưng tôi thực sự cần vào nhà...”
“Tôi không biết nữa.” Fabia tựa vào khung cửa săm soi một sợi chỉ sứt trên tay áo. “Nói thật là như thế không được tiện đâu.”
Không tiện là thế nào? Phải tiện chứ!
“Nhưng chúng ta đã thỏa thuận về hôm nay rồi, nhớ không? Người của Vogue đã đến đây rồi!”
“Cô không hoãn được sao?”
“Không ai đi hoãn hẹn với Vogue cả!” Giọng tôi rít lên vì căng thẳng. “Họ là Vogue cơ mà!”
Bà ta nhún vai kiểu chẳng buồn quan tâm, và đột nhiên tôi cáu điên lên. Bà ta biết tôi sẽ tới. Mọi thứ đều có kế hoạch hết rồi. Bà ra không thể thế này với tôi!
“Fabia.” Tôi ghé sát người lại, thở nặng nhọc. “Chị không được phép hủy hoại cơ hội lên Vogue duy nhất của tôi đã kiếm cho chị cái áo. Tôi đã kiếm cho chị cái túi. Tôi đã kiếm cho chị đôi giày! Chị phải để cho tôi vào ngồi nhà này, nếu không... nếu không...”
“Không thì sao?” Fabia nói.
“Không thì... tôi sẽ gọi điện cho Barneys và cho chị vào danh sách đen!” Tôi rít lên khi chợt nghĩ ra. “Như thế sẽ không vui lắm đâu, nếu chị định đến New York sống, phải không nhỉ?”
Mặt Fabia xanh lè. Ha. Tóm được điểm yếu rồi nhé.
“Được rồi, thế giờ tôi nên đi đâu đây?” bà ta sưng sỉa nói, buông tay khỏi khung cửa.
“Tôi không biết! Đi mát xa bằng đá nóng hay gì đấy! Ra đường là được!” Tôi đẩy va li vào nhà và xô bà ta qua một bên để vào sảnh.
Rồi. Mình phải nhanh lên mới được. Tôi bật mở khóa va li, lấy ra một bức ảnh lồng khung bạc chụp tôi và Luke hôm cưới rồi đặt nó nổi bật trên bàn trong sảnh. Đấy. Trông giống nhà mình rồi!
“Thế chồng cô đâu?” Fabia nói, khoanh tay đứng nhìn tôi. “Anh ta nên làm việc này cùng cô chứ nhỉ? Trông cô cứ như bà mẹ đơn thân ấy.” Những lời này của bà ta đã vô tình chạm đúng nỗi đau của tôi. Trong vài giây tôi không đủ tự tin để đáp lại.
“Luke... đang ở nước ngoài,” cuối cùng tôi nói. “Nhưng chút nữa tôi sẽ gặp anh ấy thôi. Sáu giờ chiều. Ở đài ngắm cảnh trên Oxo Tower. Anh ấy sẽ tới.” Tôi hít một hơi thật sâu. “Tôi biết anh sẽ tới.”
Mắt tôi chợt nóng rực và tôi chớp mắt dữ dội. Tôi sẽ không òa khóc.
“Cô không sao đấy chứ?” Fabia nhìn tôi trân trối.
“Chỉ vì… hôm nay là một ngày khá quan trọng với tôi.” Tôi lấy một tờ khăn giấy ra chấm khô mắt. “Cho tôi xin một cốc nước được không?”
“Lạy Chúa,” tôi nghe thấy Fabia lầm bầm khi bà ta vào bếp, “chỉ là bọn Vogue chết tiệt thôi mà.”
OK. Tôi sắp làm được rồi. Hai mươi phút sau, Fabia cuối cùng cũng đi và căn nhà đã thực sự có cảm giác như thể là của tôi. Tôi đã hạ hết ảnh của Fabia xuống, thay chúng bằng ảnh tôi và gia đình. Tôi đặt hai gối rựa in chữ cái đầu của tên tôi và Luke, “B” và “L”, lên sofa trong phòng khách. Tôi cắm hoa vào mọi lọ hoa trong nhà. Tôi ghi nhớ những thứ chứa trong tủ bếp, thậm chí còn dán thêm vài ghi chú màu mè lên tủ lạnh, kiểu như “Mình cần thêm diêm mạch hữu cơ, anh yêu” và “Luke - thứ Bảy nhớ đi tập Khí công đôi!”
Giờ thì tôi nhét vội vài đôi giày của tôi vào tủ giày của Fabia, vì họ sẽ hỏi tôi về phụ kiện. Tôi đang đếm xem có bao nhiêu đôi Jimmy Choo ở đấy thì chuông cửa đột ngột reo làm tôi giật bắn mình hoảng loạn. Tôi nhét hết số giày còn lại vào tủ, xem lại mình trong gương rồi xuống cầu thang với đôi chân run lẩy bẩy.
Giấc mơ của tôi đây rồi! Cả đời tôi chỉ muốn được liệt kê trang phục mình mặc trên một tạp chí!
Khi vào lại sảnh tôi tóm tắt nhanh lại mọi thứ. Váy: Diane von Furstenburg. Giày: Prada. Quần tất: Topshop. Hoa tai: quà của mẹ.
Không, thế này vẫn chưa đủ sành điệu. Mình sẽ bảo đôi hoa tai là…của người mẫu nào đấy. Không, đồ cổ. Tôi sẽ bảo tôi thấy nó được khâu trong một cái áo coóc xê từ thập niên 1930 mua được ở một studio cũ trên một con phố nhỏ tại Paris. Hoàn hảo.
Tôi mở cửa trước, khoác lên mặt một nụ cười rạng rỡ - và chết sững.
Không phải là Vogue. Là Luke.
Anh vẫn mặc nguyên áo khoác dài, tay xách va li đựng đồ đi qua đêm và trông như sáng nay anh chưa hề cạo mặt.
“Cái này là cái quái gì?” anh nói luôn, bỏ qua màn chào hỏi, giơ lá thư của tôi lên.
Tôi trân trân nhìn lại anh, chết lặng. Thế này không đúng. Anh phải ở trên Oxo Tower, trông phải lãng mạn và tràn trề yêu thương mới phải chứ. Ai lại ở đây, trên bậc cửa, râu thì chưa cạo, mặt mũi thì ủ dột thế này!
“Em...” tôi nuốt khan. “Anh đang làm gì ở đây thế?”

“Anh đang làm gì ở đây ấy hả?” anh nhắc lại đầy ngờ vực. “Anh đang phản ứng lại cái này! Em không trả lời điện thoại của anh, anh cóc hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa... ‘Gặp em ở tầng trên cùng Oxo Tower,’ “ Anh dí lá thư vào mặt tôi. “Toàn bộ chuyện vớ vẩn này là thế nào?”
Vớ vẩn á?
“Không phải chuyện vớ vẩn!” tôi gào lên, bị chạm nọc. “Em đang cố cứu cuộc hôn nhân của chúng ta, nếu anh vẫn chưa nhận ra...”
“Cứu cuộc hôn nhân của chúng ta?” Anh nhìn tôi chằm chặp. ”Ở Oxo Tower ấy hả?”
“Trong phim làm như thế có hiệu quả! Anh sẽ xuất hiện và mọi thứ sẽ thật dễ thương, như trong Không ngủ ở Seattle...”
Giọng tôi nặng trịch vì thất vọng. Tôi đã nghĩ là việc này sẽ có tác dụng, chúng tôi sẽ nhào vào vòng tay nhau và lại trở thành một gia đình hạnh phúc.
“OK. Rõ ràng là anh đã bỏ qua gì rồi.” Luke nhíu mày nhìn xuống lá thư lần nữa. “Thậm chí lá thư này cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Em biết anh đang...”. Bỏ trống. Anh đang làm sao? Bị tắc động mạch vành à?”
Anh đang mỉa mai tôi. Tôi không thể chịu đựng nổi.
“Đang ngoại tình!” tôi gào lên. “Ngoại tình! Ngoại tình với Venetia! Em biết hết rồi, nhớ không? Và em chỉ nghĩ rằng có lẽ anh muốn cho cuộc hôn nhân của chúng ta một cơ hội nữa, nhưng rõ ràng không, nên thôi giờ anh đi đi. Em còn phải lên Vogue.” Tôi tức giận quệt đôi mắt đã rưng rưng của mình.
“Đang cái gì?” Anh có vẻ sốc thực sự. “Becky, em đang đùa đấy à?”
“Ừ đấy.” Tôi cố đóng cửa lại, nhưng anh đã tóm lấy cổ tay tôi.
“Thôi ngay.” Giọng Luke vang lên như sấm. “Anh không hiểu chuyện khốn kiếp gì đang diễn ra. Tự dưng anh nhận được lá thư này… rồi em buộc tội anh ngoại tình... em không thể chạy trốn mà không giải thích được.”
Anh vừa sang vũ trụ song song chơi đấy à? Hay có ai vừa phang cho anh một phát vào đầu hay gì đấy?
“Chính anh đã thừa nhận, Luke!” tôi đúng là đã thét lên vì giận dữ. “Anh nói anh đang cố ‘bảo vệ’ em, vì huyết áp của em hay cái khỉ gì đó. Nhớ không?”
Luke nhìn kĩ mặt tôi, từ trên xuống dưới, như thể để tìm câu trả lời.
“Cuộc nói chuyện trong bệnh viện,” anh bất chợt nói. “Trước khi anh đi.”
“Đúng đấy! Mọi kí ức đã tràn về chưa?” tôi không thể ngăn mình mỉa mai. “Anh định em sinh con xong sẽ cho em biết. Anh định chờ xem mọi chuyện kết thúc thế nào. Về cơ bản, anh đã thừa nhận...”
“Lúc đó anh không nói về vụ ngoại tình chó chết nào hết!” Luke gầm lên. “Anh nói về cuộc khủng hoảng với Arcodas!”
Quả bong bóng giận dữ của tôi chợt xẹp lép. “H...ha...hả?”
Tôi chợt trông thấy có hai đứa nhóc đang đứng trên vỉa hè nhìn chúng tôi chằm chặp. Tôi đoán là trông chúng tôi cũng khá đáng chú ý với cái bụng bầu bự và mọi thứ
“Mình vào trong đi,” tôi trang nghiêm nói. Luke nhìn theo ánh mắt tôi.
“Ừ. Vào trong... đi.”
Anh bước vào nhà, tôi liền đóng cửa. Trong một thoáng cả gian sảnh im lặng. Tôi không biết phải nói gì. Tôi vẫn còn thấy choáng váng.
“Becky... Anh không hiểu em đã hiểu lầm chuyện gì.” Luke nặng nhọc thở hắt ra một hơi dài. “Công việc của anh trục trặc một chút và anh đang cố gắng không để ảnh hưởng tới em. Anh không hề ngoại tình. Mà sao lại với Venetia?”
“Nhưng cô ta bảo em thế.”
Trông Luke có vẻ kinh ngạc. “Cô ấy không thể làm thế được.”
“Thật mà! Cô ta nói anh sắp bỏ em vì cô ta. Cô ta nói...” Tôi cắn môi. Nhớ lại từng lời Venetia nói thật quá sức đau lòng.
“Chuyện đó thật... khốn kiếp... điên rồ.” Luke lắc đầu giận dữ. “Anh không biết em đã nói chuyện kiểu gì với Venetia, không biết đã có hiểu lầm gì hoặc thông tin sai nào...”
“Anh đang nói là giữa hai người chẳng có chuyện gì cả? Không gì hết?”
Luke vò đầu bứt tóc, nhắm mắt lại một lát. “Sao em lại nghĩ là có chuyện gì được?”
“Tại sao ư?” tôi nhìn anh trân trối. “Luke, anh có nghiêm túc không thế? Em bắt đầu nghi ngờ từ đâu ư? Từ tất cả những lần anh ra ngoài gặp cô ta, chỉ hai người. Tất cả những tin nhắn tiếng Latin mà anh không định nói với em ấy. Và từ việc mọi người ở công ti anh đều cư xử kì quặc với em... em trông thấy anh và cô ra thân mật bên nhau ở bàn làm việc của cô ra... và anh nói dối, cái đêm đi dự Lễ trao Giải thưởng Tài chính ấy...” Giọng tôi bắt đầu rưng rưng. ”Em biết là anh không đến đó thật...”
“Anh nói dối vì anh không muốn làm em lo lắng!” Giọng Luke có vẻ hết chịu nổi và tức giận hơn bao giờ hết. “Nhân viên của anh có vẻ kì lạ vì anh đã gửi một email hàng loạt nói rằng không ai, không một ai, được nhắc đến các vấn đề của công ti với em. Nếu không sẽ bị đuổi việc. Becky... anh chỉ muốn bảo vệ em.”
Tôi chợt nhớ lại cảnh anh ngồi bên bàn làm việc trong bóng tối, cau mày. Từ nhiều tuần trước. Anh trở nên buồn bã và lơ đãng từ đó.
Nhưng thế thì sao Venetia lại nói...
Sao cô ta lại...
“Cô ta nói với em rằng anh sắp bỏ em để đến với cô ta.” Giờ thì giọng tôi đã gần như lạc hẳn. “Cô ta nói anh chỉ muốn gặp con sau này.” Đột nhiên tôi khóc nấc lên.
“Bỏ em? Becky, lại đây nào.” Luke choàng tay qua ôm tôi thật chặt và tôi chợt vùi đầu vào ngực anh, nước mắt ràn rụa đẫm cả áo sơ mi anh. “Anh yêu em,” anh khẳng định. “Anh sẽ không bao giờ bỏ em. Hay Birkin bé bỏng của chúng ta.”

Làm thế nào anh...
Ôi. Hẳn là anh đã tìm thấy danh sách tên đặt cho con của tôi.
“Giờ thì là Armageddon rồi,” tôi vừa sụt sịt vừa đính chính. “Hoặc là Pomegranate. Em bảo mẹ anh thế.”
“Tuyệt vời. Anh hi vọng bà ấy lăn ra ngất.”
“Cũng suýt.” Tôi cố mỉm cười - nhưng không thể. Mọi thứ vẫn còn đau đớn quá. Tôi đã mất hàng ruần hàng tuần trời lo lắng và tưởng tượng và sợ hãi điều tồi tệ nhất. Tôi không thể cứ búng tay một phát là lại bình thường trở được.
“Em đã nghĩ đến việc làm bà mẹ đơn thân,” tôi nấc. ”Em đã nghĩ là anh yêu cô ta. Em không biết sao anh lại lạ kì đến thế. Thật kinh khủng. Nếu gặp vấn đề trong công việc thì anh phải nói với em chứ.”
“Anh biết là nên thế.” Anh im lặng một chút, tì cằm lên đầu tôi. “Vả lại, thành thực mà nói, Becky... thậr tuyệt khi có một nơi để trốn khỏi toàn bộ những chuyện đó.”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Luke thật kĩ. Trông anh kinh quá. Và mệt mỏi nữa, tôi chợt nhận ra. Rất, rất mệt.
“Có chuyện gì thế?” tôi lau mặt. “Khó khăn gì thế? Anh phải nói với em ngay.”
“Arcodas,” anh nói ngắn gọn.
“Nhưng em tưởng vụ đó đang rất ngon lành mà,” tôi nói, bối rối. “Em tưởng thế nên anh mới mở thêm văn phòng mới.”
“Anh ước gì mình đừng có quá lạc quan như thế.” Giọng anh ảm đạm đến mức tôi cảm thấy nỗi sợ hãi thúc vào tim mình.
“Luke, đã xảy ra chuyện gì thế?” tôi căng thẳng nói. “Mình ngồi xuống từ từ nói.” Tôi khó nhọc vào phòng khách của Fabia rồi ngồi thụp xuổng một chiếc sofa bọc da lộn mềm nhũn.
“Rất nhiều chuyện,” Luke nói, theo sau tôi. Anh thoáng nhướng mày khi nhìn thấy hai cái gối tựa cổ chữ “B” và “L”, rồi ngồi xuống, tay chống đầu. Em sẽ không muốn biết đâu.
“Em muốn. Em muốn biết mọi chuyện. Từ đầu.”
“Đó là một cơn ác mộng.” Anh quay mặt về phía tôi. “Cơn ác mộng lớn nhất là một vụ kiện về tội quấy rối.
“Quấy rối?” tôi há hốc mồm nhìn anh.
“Salli-Ann Davies. Nhớ cô ấy không?”
“Tất nhiên.” Tôi gật đầu. “Thế có chuyện gì?”
Salli-Ann làm việc cho Brandon Communications từ hồi tôi mới quen Luke. Cô ấy khá ít nói, nhưng rất tốt và đáng tin cậy.
“Có... vài vụ việc giữa cô ấy và Iain. Cô ấy nói Iain tán tỉnh cô ấy theo cách thô lỗ, khó chịu. Cô ấy có than phiền. Còn ông ta thì cười phá lên phủ nhận.”
“Trời ơi, khủng khiếp quá,” tôi hổn hển. “Thế... anh nghĩ sao?”
“Anh tin Salli-Ann một trăm phần trăm.” Giọng Luke nghe cực kì cương quyết.
Tôi im lặng. Đầu óc tôi chợt nhớ đến cái phong bì lớn mà Dave Sharpness đưa cho. Hồ sơ mà ông ta thu thập được về Iain. Toàn bộ những vụ “bưng bít” ấy.
Mình có nên cho Luke biết không?
Không. Không, trừ phi bị bắt buộc. Việc đó sẽ dẫn đến hàng loạt câu hỏi khó trả lời, và có thể anh sẽ cáu điên nếu biết tôi đã làm gì. Mà đằng nào thì tôi cũng đã hủy tất cả những gì có trong hồ sơ đó nên cũng chẳng còn bằng chứng nữa.
“Ừ,” tôi từ tốn nói. ”Em cũng tin cô ấy. Thế... Iain nói gì?”
“Chẳng có gì đáng nhắc lại.” Mặt Luke đanh lại. “Ông ta buộc tội cô ấy đã bịa chuyện để được thăng tiến. Quan điểm của ông ta về phụ nữ thật hết chỗ nói.”
Tôi cau mày, cố gắng nhớ lại vài tuần qua. “Có phải chuyện này xảy ra hôm anh không thể đến lớp học dành cho bà bầu của em không?”
“Ừ, hôm đó là bắt đầu.” Anh bóp trán. “Becky, anh không thể nói với em được. Tin anh đi, anh muốn lắm, nhưng anh biết em sẽ lo lắng khi biết. Mà Venetia đã bảo anh là em cần phải luôn giữ bình tĩnh.”
Giữ bình tĩnh. Phải rồi, vì kế hoạch này của cô ra thực sự hiệu quả.
 ”Thế đã xảy ra chuyện gì? “
“Salli-Ann rất rộng lượng trước chuyện này. Cô ấy nói nếu được chuyển sang làm việc với khách hàng khác thì cô ấy sẽ không đẩy chuyện đi xa thêm nữa. Dĩ nhiên là bọn anh đã làm thế. Nhưng điều đó khiến cả công ti thất vọng.” Anh thở dài. “Nói thật lòng, làm việc với Arcodas rất khó, ngay từ đầu.”
“Iain kinh tởm lắm, đúng không?” tôi nói thẳng thừng.
“Không phải chỉ mình ông ta.” Luke lắc đầu. Cả bộ sậu của nó. Bọn họ là đám người thích chèn ép kẻ khác, tất cả bọn họ.” Mặt anh thoáng phủ bóng đen. “Và giờ... chuyện đó lại xảy ra lần nữa.”
“Với Salli-Ann tiếp à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận