Tín đồ shopping có baby

Nhưng mắt chị đang long lanh, tôi để ý thấy thế. “Xem anh đã tìm được gì cho em này.” Tom cầm một cục đá đen bóng giơ lên camera. “Em sẽ yêu đất nước này, Jess ạ.”
“Nó sẽ bị tiêu chảy mất!” Janice nói, hoảng loạn. “Hoặc sốt rét! Người Tom vốn yếu lắm...”
“Anh có thể làm thợ mộc,” Tom nói. “Anh có thể viết sách. Chúng ta sẽ hạnh phúc ở đây. Và nếu mẹ anh có tỏ ra đau khổ với em, thì hãy nhớ đến những gì anh đã nói với em về bà ấy.”
“Nói với cô?” Janice lập tức ngước lên. “Nó nói gì với cô?”
“À thì... chẳng gì cả.” Jess vội bấm nút Pause rồi cho đĩa ra. “Tôi sẽ xem phần còn lại sau.”
“Được rồi!” mẹ vui vẻ nói. “Tom còn sống, Janice thân mến ạ. Đấy là tin tốt!”
“Còn sống ư?” Janice vẫn đang trong trạng thái kích động. “Còn sống mà ở tận Chile thì ích gì cơ chứ?”
“Ít nhất anh ấy cũng đã ra ngoài thế giới!” Jess nói với sự hứng khởi đột ngột. “Ít nhất anh ấy cũng đã làm gì đó với chính đời mình! Cô biết đấy, anh ấy đã vô cùng tuyệt vọng. Đây chính là những gì anh ấy cần.”
“Tôi biết con trai tôi cần gì chứ!” Janice giận dữ đáp vừa đúng lúc chuông cửa reo. Tôi nặng nề nhấc mình dậy, mừng vì có cơ hội thoát khỏi tuyến lửa một chút.
“Tôi ra kia một chút...” Tôi lại ra sảnh nhấc điện thoại nội bộ
“Cô có bưu phẩm,” một giọng giật cục vang lên.
Tim tôi đập lỡ một nhịp. Bưu phẩm. Lần này phải là nó. Phải là nó. Khi bấm nút mở cửa, tôi hầu như không thở nổi. Tôi đã kiên quyết tự nhủ đừng có hi vọng nhiều, có thể lại là một thứ gửi cho Jess, hoặc một catalog, hay linh kiện máy tính cho Luke...
Nhưng khi cửa mở thật, tôi thấy trước mặt là một nhân viên chuyển phát mặc đồ da chuyên dùng đi mô tô, tay cầm một phong bì lớn, dày, và tôi nhận ra ngay chữ viết tay bằng bút dạ đen đậm của Dave Sharpness.
Tôi nhốt mình trong phòng treo áo khoác, điên cuồng xé mở cái phong bì. Bên trong là một phong bì lớn nữa, đóng dấu “Brandon”. Đằng trước dán một ghi chú Gửi bưu điện, với một dòng chữ nguệch ngoạc: Hi vọng chúng sẽ có ích. Nếu cần bất cứ yêu cầu gì, xin đừng ngần ngại. Thân ái, Dave S.
Tôi mở ra - và tất cả đều ở đó. Bản sao của tất cả các ghi chép, dạng văn bản của tất cả các cuộc trò chuyện, ảnh... tôi lật giở xem hết, ngực đánh trống thình thình. Tôi hầu như đã quên mất họ thu thập được bao nhiêu thông tin về Iain Wheeler. So với một văn phòng thám tử tư tồi tàn ở West Ruislip, họ thực sự đã làm được một việc vĩ đại.
Tôi nhanh chóng gom chúng lại rồi vào trong căn bếp mát mẻ, trống trải. Tôi đang định nhấc điện thoại gọi cho Luke thì nó đổ chuông làm tôi giật bắt mình.
“A lô?”
“Xin chào, chị Brandon,” một giọng nam lạ hoắc vang lên. “Tôi là Mike Emvright của hãng tin Press Association.”
“À vâng.” Tôi nhìn cái điện thoại trân trối, chẳng hiểu gì.
“Tôi đang tự hỏi không biết chị có thể bình luận gì về tin đồn rằng công ti của chồng chị đang xuống dốc không?
Tôi cảm thấy choáng váng đến run rẩy.
“Nó không xuống dốc,” tôi hùng hồn nói. “Tôi chẳng hiểu anh đang nói gì.”
“Có tin anh nhà đã mất Arcodas. Và tin đồn mới nhất là Brandon Communications còn sắp mất nốt cả Quỹ đầu tư Đất mũi nữa.”
“Anh ấy không mất Arcodas!” tôi kêu lên, bực bội. “Họ ai đi đường nấy vì những lí do mà tôi không thể thảo luận ở đây. Và nói để ông biết, công ti của chồng tôi vẫn đang mạnh như cũ. Còn mạnh hơn! Luke Brandon vẫn luôn được các khách hàng cỡ bự vây quanh tán tỉnh trong suốt sự nghiệp của anh, và anh sẽ mãi thế. Anh ấy là con người trung thực, tài năng xuất sắc, thông minh, đẹp trai và... có khiếu ăn mặc.”
Tôi ngưng lại, thở hồng hộc.
“Thế được rồi!” Mike Emvright bật cười khùng khục. “Tôi đã hiểu.”
“Anh sẽ trích dẫn toàn bộ mấy câu đó à?”
“Tôi ngờ là không.” Anh ta lại cười khùng khục. “Nhưng tôi thích thái độ của chị. Cảm ơn chị đã dành thời gian cho tôi.”
Anh ta gác máy và tôi rót một cốc nước, lòng hoang mang. Mình phải nói chuyện với Luke. Tôi gọi thẳng đến số máy chính của anh, đến hồi chuông thứ ba thì anh nhấc máy.
“Becky!” Giọng Luke lo lắng. “Có chuyện...”
“Không, không phải thế.” Tôi kiểm tra xem ngoài cửa bếp có ai không và thấp giọng xuống. “Luke, Press Association vừa gọi điện. Họ muốn em bình luận về chuyện anh…” tôi nuốt nước bọt, “xuống dốc. Họ bảo Quỹ Đất mũi cũng đang rời bỏ anh.”
“Vớ vẩn!” Tiếng Luke bật ra giận dữ. “Mấy thằng khốn Arcodas đó đang tung tin đồn cho báo chí.”
“Họ có thể gây hại gì thực sự cho anh không?” tôi sợ hãi nói.
“Không, một khi anh đã ra tay.” Luke nói đầy quyết tâm. “Pháo đã châm ngòi. Nếu chúng muốn chiến, chúng ta sẽ chiến. Nếu đã đến nước này, chúng ta sẽ đưa chúng ra tòa. Kiện họ tội quấy rối. Vạch trần cả đám khốn kiếp đó.”
Tôi cảm thấy lòng tự hào bất ngờ dâng lên cuồn cuộn khi nghe anh nói. Giống hệt như Luke Brandon ngày tôi gặp đầu tiên. Vững tin và điều khiển tình thế. Không liếm gót Iain Wheeler như thằng hầu.
“Luke, em có cái này cho anh.” Lời tôi cứ thế tuôn ra. “Em có một số... tư liệu về Iain Wheeler.”
“Em nói sao?” Luke nói sau khi ngừng một lát.
“Một số vụ quấy rối cũ và ngược đãi ở công sở bị bưng bít. Em đang giữ toàn bộ hồ sơ chi tiết về ông ta, ngay trong tay em.”
“Em có cái gì?” Giọng Luke có vẻ kinh ngạc. “Becky... em đang nói về cái gì thế?”
Có lẽ lúc này tôi sẽ chưa vội kể ra toàn bộ câu chuyện về thám-tử-tư-West-Ruislip.
“Đừng hỏi em bây giờ, tôi vội nói. Chỉ cần biết là em có.
“Nhưng bằng cách nào…”
“Em đã bảo đừng hỏi mà! Nhưng thật đấy. Em sẽ thuê người chuyển phát bằng xe đạp đến văn phòng anh ngay. Có lẽ anh nên gọi luật sư đến chờ sẵn để xem đi. Có ảnh, ghi chép, đủ loại bằng chứng... Thật lòng mà nói, Luke nếu tất cả chỗ này được công bố thì ông ta chết chắc.”
“Ôi Becky.” Luke có vẻ vẫn chưa tin nổi. “Em liên tục khiến anh ngạc nhiên.”
“Em yêu anh,” tôi bốc đồng nói. “Hạ đo ván chúng anh nhé!” Tôi đặt máy xuống và túm tóc ra sau bằng bàn tay đầy mồ hôi của mình. Tôi uống vài ngụm nước, rồi bấm số gọi hãng chuyển phát quen Luke vẫn hay dùng và yêu cầu chuyển bằng xe đạp.
Trong vòng khoảng nửa tiếng nữa, phong bì này sẽ đến tay Luke. Ước gì mình được trông thấy mặt anh khi anh mở nó ra.
“Bex ơi!” Tôi giật bắn mình khi Suze chậm rãi vào bếp. Cô chợt biến sắc khi trông thấy tôi. “Bex, cậu không sao chứ?”
“Mình... khỏe!” tôi cố gượng cười. “Chỉ đang nghỉ một chút thôi.”
“Tiếp theo chúng ta sẽ chơi trò chơi!” Suze mở tủ lạnh lôi ra một hộp nước cam. “Đoán Tên Đồ Ăn Của Bé... Tìm Kim Băng Cài Tã... Tên Siêu Sao Dành Cho Bé...”
Những khó khăn mà Suze đã vượt qua để tổ chức toàn bộ bữa tiệc này đúng thật là không thể tin nổi.
“Suze... cảm ơn cậu nhiều lắm,” tôi nói. “Tất cả thật kì diệu. Cả cái khung ảnh của mình nữa!”
“Trông cũng được đấy chứ, nhỉ?” Suze tỏ vẻ hài lòng. “Cậu biết không, việc này thực sự gợi cảm hứng ình. Mình đang nghĩ đến việc khỏi động lại vụ làm khung ảnh đem bán.”
“Cậu nên làm thế!” tôi hào hứng nói. Trước khi sinh con, Suze đã từng làm được vô số khung ảnh tuyệt vời. Nó còn có mặt ở shop quà tặng cao cấp Liberty và được lên báo nữa!
“Mình muốn nói là, nếu Lulu có thể viết sách nấu ăn thì sao mình lại không làm khung ảnh được?” Suze nói. “Mình có làm việc vài giờ trong ngày thì chắc conũng chẳng chết được, nhỉ? Mình vẫn sẽ là một người mẹ tốt.”
Tôi có thể trông thấy nỗi lo lắng trong mắt cô. Tôi hoàn toàn buộc tội đó cho con bò cái Lulu. Suze chưa bao giờ lo mình không phải người mẹ tốt cho đến khi gặp cô ta.
OK. Đã đến lúc trả đũa rồi.
“Suze... Mình có cái này cho cậu đây,” tôi nói, thò tay vào ngăn kéo tủ bếp. “Nhưng cậu không được cho Lulu xem, không bao giờ. Không được nói cho cô ta. Hay bất cứ ai.”
“Mình hứa!” Suze tò mò ra mặt. “Cái gì thế?”
“Đây.”
Tôi đưa cho Suze tấm ảnh chụp bằng ống kính tele. Đây là thứ duy nhất trong cái phong bì ban đầu được tôi giữ lại. Ảnh chụp Lulu trên phố với mấy đứa con cô ta. Trông cô ta khá bực bội - đúng hơn là có vẻ như cô ta đang quát tháo một đứa. Trên tay cô ta là bốn thanh bánh sô cô la Mars, và cô ta đang phân phát cho bốn đứa. Cô ta còn cầm mấy lon Coca, dưới nách kẹp một túi bim bim khổng lồ.
“Không!” Suze gần như choáng váng đến không thốt nên lời. “Không. Có phải là...”
“Bánh sô cô la Mars.” Tôi gật đầu. “Và bim bim vị pho mát Wotsits.”
“Cả Coca nữa!” Suze bật cười khanh khách và phải đưa tay bịt miệng. “Bex, những thứ này làm nên một ngày tuyệt vời của mình. Làm thế quái nào...”
“Đừng hỏi.” Tôi cũng không nhịn được cười.
“Đúng là một con bò cái đạo đức giả.”
“Ừ...” Tôi nhún vai kiểu người lớn không thèm chấp. Mình sẽ không thú nhận là chính mình cũng luôn bảo cô ta là đồ bò cái.
Hay chân tóc cô ta lộ bạc rồi kìa. Vì như thế là xấu tính.
“Cậu biết không, cô ta thực sự đã áp đảo mình.” Suze vẫn nhìn tấm ảnh, không tin nói. “Mình vẫn luôn cảm thấy mình thật... thua kém.”
“Mình nghĩ cậu nên lên chương trình ti vi của cô ta,” tôi nói. “Cậu có thể mang theo bức ảnh này.”
“Bex!” Suze cười khúc khích. “Cậu tệ thật! Mình sẽ chỉ cất nó trong ngăn kéo để thỉnh thoảng khi cần vui thì lôi ra xem thôi.”
Điện thoại trong bếp chợt réo váng nhà và nụ cười của tôi lập tức co lại. Nếu là báo chí nữa thì sao? Nếu là Luke với những tin mới thì sao?
“Suze này,” tôi làm bộ tự nhiên nói, “Sao cậu không vào xem mọi người thế nào nhỉ. Mình sẽ vào ngay.”
“Ừ.” Suze gật đầu, cầm hộp nước quả lên, mắt vẫn dán vào tấm ảnh. “Mình sẽ cất cái này vào chỗ nào đấy an toàn…”
Tôi chờ đến khi cô đi hẳn và cửa đóng thật chặt mới tự lên tinh thần để nhấc điện thoại. “A lô?”
“Chào Becky.” Đầu bên kia cát giọng uể oải quen thuộc. “Fabia đây.”
“Fabia!” Tôi nhẹ cả người. “Chị khỏe không? Cảm ơn chị rất nhiều vì đã cho phép tôi sử dụng nhà hôm trước. Mấy người ở Vogue cũng bảo nó thật tuyệt! Chị nhận được hoa của tôi chưa?”
“Ôi, tuyệt lắm,” Fabia nói, mơ hồ. “Ừ, chúng tôi nhận được hoa rồi. Nhưng nghe này Becky, chúng tôi vừa nghe tin vợ chồng cô không thể trả tiền mặt để mua nhà.”
Hẳn là Luke đã gọi cho đại lí môi giới và bảo với họ. Tin truyền nhanh thật.
“Đúng vậy.” Tôi gật đầu, cố giữ giọng vui vẻ. “Hoàn cảnh của chúng tôi có thay đổi một chút, nhưng chỉ khiến chúng tôi trả chậm vài tuần thôi.”
“Ừ.” Fabia có vẻ lơ đãng. “Vấn đề là, chúng tôi vừa quyết định trao đổi với những người mua khác.”
Trong một thoáng tôi nghĩ mình đang ảo giác. “Những người mua khác?”
“Chắng phải chúng tôi đã nhắc đến những người mua khác rồi sao? Mấy người Mỹ ấy. Họ cũng đưa ra đề nghị y hệt vợ chồng cô. Đúng hơn là trước cô, nên nếu chặt chẽ mà nói thì...” Bà ta bỏ dở câu nói.
“Nhưng - chị đã nhận lời với chúng tôi rồi cơ mà! Chị đã nói ngôi nhà là của chúng tôi.”
“Ừ thì thế. Nhưng những người kia nhanh tay hơn nên…”
Tôi sốc đến trống rỗng đầu óc. Chúng tôi vừa bị lừa đảo.
“Có phải từ bấy đến giờ chị vẫn lừa chúng tôi đúng không?” Tôi cố giữ bình tĩnh.
“Đây không phải ý tôi.” Fabia nói giọng nuối tiếc. “Là do chồng tôi. Anh ấy muốn có chỗ rút an toàn. Dù sao đi nữa, chúc cô may mắn với công cuộc săn nhà...”
Không. Bà ta không thể làm thế này được. Bà ta không thể bỏ chúng tôi chơ vơ thế này được.
“Fabia, nghe này.” Tôi lau khuôn mặt đã lạnh ngắt và đầm đìa mồ hôi của mình. “Xin chị đấy. Chúng tôi sắp có con. Chúng tôi không còn nơi nào để đi cả. Căn hộ của chúng tôi vừa bán rồi...”
“Ừm... ừ. Tôi hi vọng mọi chuyện tốt đẹp cả. Chào nhé, Becky.”
“Thế còn đôi bốt Archie Swann thì sao?” tôi gần như hét lên vì điên tiết. “Chúng ta đã thỏa thuận rồi! Chị nợ tôi một chiếc bốt!” Tôi nhận ra mình đang nói vào khoảng lặng. Bà ta đã gác máy. Bà ta chẳng thèm quan tâm.
Tôi cũng gác máy. Chậm chạp tôi bước đến chỗ tủ lạnh rồi tựa đầu vào cánh tủ thếp mát lạnh đó, chóng mặt. Chúng tôi chẳng còn có ngôi nhà trong mơ nữa. Chúng tôi chẳng còn có ngôi nhà nào nữa.
Tôi lại nhấc máy định gọi Luke - rồi thôi. Lúc này anh đã đủ rắc rối rồi.
Vài tuần nữa chúng tôi sẽ phải chuyển khỏi căn hộ này. Chúng tôi sẽ đi đâu chứ?
“Cô Becky?” Kelly ào vào bếp, cười khúc khích. “Mọi người vừa thắp nén lên bánh của cô rồi đấy. Cháu biết hôm nay không phải sinh nhật cô, nhưng dù sao thì cô cũng phải thổi tắt hết nhé!”
“Ừ!” Tôi tỉnh táo lại. “Cô vào đây.”
Bằng cách nào đó tôi đã xoay sở lấy lại bình tĩnh trong khi theo Kelly trở lại phòng khách. Trong đó, Danny và Janice đang chơi trò Đoán Đồ Ăn Của Bé và viết câu trả lời của họ lên giấy. Mẹ và Jess đang nghiên cứu thật kĩ ảnh mấy đứa bé con của siêu sao.
“Là Lourdes(*) chứ ai!” Mẹ đang nói, “Jess, con yêu, con phải quan tâm hơn đến thế giới đi chứ.”
(*) Lourdes Maria Ciccone Leon, con gái Madonna.
“Củ cải đường nghiền,” Danny nói kiểu đầy hiểu biết khi nếm thử một thìa sền sệt màu tía. “Tất cả những gì nó cần thêm là một chén vodka.”
“Becky!” mẹ ngẩng lên. “Mọi chuyện ổn chứ, con yêu? Sao con cứ phải chạy đi nghe điện thoại suốt thế?”
“Phải đấy, Bex, có chuyện gì à?” Trán Suze nhăn lại.
Tôi quệt môi, cố giữ bình tĩnh. Tôi thậm chí còn không biết bắt đầu từ đâu.
Luke đang chiến đấu để cứu công ti. Anh đang bị chảy máu tiền mặt ồ ạt. Bọn mình đã mất ngôi nhà.
Mình không thể nói thế với họ. Mình không thể làm hỏng bữa tiệc này, mọi người đều đang rất vui.
Mình sẽ nói với họ... sau. Ngày mai.
“Mọi chuyện ổn cả mà!” Tôi nặn ra một nụ cười rạng rỡ nhất, tươi tắn nhất, hạnh phúc nhất. “Không thể tốt hơn được!” Rồi thổi tắt hết số nến.
Cuối cùng mọi người đều say túy lúy và lần lượt ra về. Thật là một bữa tiệc tuyệt vời. Mọi người đều rất hợp nhau! Cuối cùng Janice và Jess làm hòa, Jess hứa sẽ chăm sóc Tom ở Chile và không để bất cứ tên phiến quân du kích nào bắt anh. Suze và Kelly đã chuyện trò rất lâu trong khi cùng chơi trò Đoán Đồ Ăn Của Bé, kết cục là Suze đề nghị Kelly trông giúp bọn trẻ và ở luôn nhà cô trong một năm con bé nghỉ(*). Nhưng điều tuyệt vời nhất là Jess và Danny đã thân thiện với nhau ngay! Danny bắt đầu nói chuyện với chị về một bộ sưu tập mới sử dụng những mảnh đá vỡ - và chị sắp đưa anh tới viện bảo tàng để xem vài mẫu vật.
(*) Ở Anh cũng như nhiều nước phương Tây, chuyện học sinh tạm thời nghỉ một năm sau khi học xong phổ thông hoặc thậm chí là xong cấp II để tích lũy kinh nghiệm, thông tin cũng như có thêm thời gian trước khi quyết định học tiếp lên là khá phổ biến.
Nhân viên chuyển phát đi xe đạp đến lúc mọi người đang ăn bánh và cái phong bì được chuyển đi êm thấm. Dù vậy, tôi vẫn chưa thấy Luke gọi lại. Tôi đoán anh đang nói chuyện với luật sư hoặc ai đấy. Cũng có nghĩa là anh vẫn chưa biết tin về ngôi nhà.
“Con ổn chứ, Becky?” mẹ nói khi ôm tạm biệt tôi ở cửa. “Con có muốn mẹ ở lại cho đến khi Luke về không?”
“Không, con không sao. Mẹ đừng lo.”
“Ừ, thế chiều con nghỉ ngơi thoải mái nhé. Nhớ giữ sức, con yêu.”
“Vâng.” Tôi gật đầu. “Tạm biệt mẹ.”
Căn nhà trở nên yên ắng và tẻ nhạt khi mọi người đã đi. Chỉ còn tôi và toàn bộ những chuyện này. Tôi lang thang vào phòng trẻ, nhẹ nhàng chạm vào chiếc giường cũi đóng thủ công và chiếc nôi xinh xắn màu trắng biết tự rung. Cả chiếc nôi mây có vòm che bằng vải lanh lộng lẫy. (Tôi muốn cho con các lựa chọn về chỗ ngủ.)
Cứ như một sân khấu dàn dựng sẵn. Chúng tôi chỉ còn chờ nhân vật chính xuất hiện.
Tôi vỗ vỗ vào bụng, tự hỏi không biết con còn thức không. Có lẽ tôi sẽ bật nhạc cho nó nghe để sau này ra đời nó sẽ trở thành thiên tài âm nhạc! Tôi lên dây cái điện thoại được đặt mua trong catalog Intelligent Baby (Đứa con thông minh) rồi áp vào bụng.
Con yêu, nghe này! Mozart đấy.
Mẹ đoán thế.
Hay Bethoven hay ai đấy.
Trời ạ, mình nhầm lẫn hết cả. Tôi vừa mới định nhìn màn hình xem có phải của Mozart không thì có tiếng va đập nhỏ từ sảnh vọng vào.
Thiệp Giáng sinh. Cái đó sẽ khiến mình thấy khá hơn. Bỏ cái điện thoại Intelligent Baby đó, tôi tiến đến cửa trước, nhấc chồng bưu phẩm đồ sộ đang nằm trên tấm thảm chùi chân trước cửa lên rồi lạch bạch trở lại sofa, xem qua một lượt đống phong bì.
Rồi tôi ngưng lại. Có một cái gói nhỏ, nhãn đề bằng kiểu chữ bay bướm không lẫn vào đâu được.
Của Venetia.
Địa chỉ người nhận ghi là Luke, nhưng tôi không quan tâm. Tay run rẩy, tôi xé toạc nó ra, và thấy một chiếc hộp bọc da nhỏ của Duchamp. Tôi nghiến răng mở nó ra - ở đó là một cặp khuy măng sét bằng bạc tráng men. Cô ta có ý gì khi gửi khuy măng sét cho anh?
Một tấm thiệp nhỏ màu kem rơi ra, với lời nhắn viết cùng một kiểu chữ.
L
Lâu lắm không gặp. Nunc est bibendum (*)?
V
(*) Đến lúc đi uống nước rồi chứ?
Tôi trừng trừng nhìn dòng chữ, máu chảy rần rật qua đầu. Toàn bộ căng thẳng của cả ngày dường như dồn cả thành một tia laze cuồng nộ. Tôi đã có nó rồi. Tôi vừa có nó xong. Tôi sẽ gửi thẳng cái gói này trở lại, phát hoàn bưu cục gốc.
Không. Tôi sẽ đích thân trả nó lại cho cô ta. Chính tôi. Trong cơn chóng mặt, tôi thấy mình đứng lên, với lấy áo khoác. Tôi sẽ đi tìm Venetia và tôi sẽ kết thúc chuyện này. Một lần và mãi mãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui