Tín đồ shopping lấy chồng

Tôi có thể thấy Robyn và Antoine đang nhìn nhau, tôi muốn hỏi xem họ nghĩ gì về Alicia chết đi được. Nhưng... như vậy thì có vẻ như không phù hợp với một cô dâu tương lai.
Với cả nếu họ nói xấu Alicia thì họ cũng có thể nói xấu tôi.
“Nào!” Robyn nói. “Nói chuyện gì đó dễ chịu hơn đi. Antoine này, ông đã xem chi tiết đám cưới của Becky.”
“Thực ra,” Antoine nói, mỉm cười thật tươi với tôi. “Tiệc cưới sẽ là sự Liện đẹp nhất.”
“Tôi biết,” tôi nghe thấy mình sung sướng trả lời. “Tôi đang rất mong chờ.”
“Vậy... chúng ta sẽ thảo luận về cái bánh... Tôi phải lấy vài bức ảnh cho cô... nhân tiện, liệu tôi có thể mời cô thêm champagne không?”
“Vâng, tôi nói, và chìa li của mình ra. “Như thế sẽ rất tuyệt!”
Champagne màu nhạt và ngon được rót vào li của tôi. Rồi Antoine lại biến mất và tôi uống một ngụm, mỉm cười để che giấu việc thực ra tôi cảm thấy hơi khó ở.
Giờ đây khi Alicia đã đi khỏi, không cần phải giả bộ nữa. Việc tôi nên làm là đặt li xuống, kéo Robyn riêng ra một bên, xin lỗi vì đã làm mất thời gian của chị ta và thông báo với chị ta rằng đám cưới bị hủy và tôi sẽ cưới ở Oxshott. Khá đơn giản và thẳng thắn.
Đó là việc tôi nên làm.
Nhưng.... có một cái gì đó rất lạ xảy ra từ sáng nay. Tôi không thể giải thích nổi - nhưng có lẽ, ngồi ở đây, uống champagne và ăn bánh trị giá cả ngàn đô, tôi chỉ không cảm thấy mình giống người sắp cưới tại một khu vườn nào đó ở Oxshott.
Thành thực mà nói, tôi thề - tôi cảm thấy chính xác mình là ai đó sẽ có một đám cưới hoành tráng, xa hoa ở khách sạn Plaza.
Hơn thế nữa, tôi muốn mình là người sẽ có đám cưới hoành tráng và xa hoa ở khách sạn Plaza. Tôi muốn là cô gái lượn quanh những cửa hiệu bánh đắt tiền, có nhiều người theo sau và được đối xử như một công chúa. Nếu tôi hủy đám cưới thì tất cả mọi thứ sẽ chấm dứt. Mọi người sẽ thôi xun xoe. Tôi sẽ không còn là người đặc biệt và hào nhoáng.
Ôi Chúa ơi, chuyện gì xảy ra với tôi vậy? Sáng nay tôi đã rất quyết tâm.
Rất cương quyết, tôi nhắm mắt lại và buộc bản thân nghĩ đến mẹ với cây hoa anh đào nở đầy hoa của mẹ. Nhưng ngay cả việc đó cũng không có ích gì. Có lẽ là do rượu champagne - nhưng thay vì lấy lí trí để chiến thắng cảm xúc: mình phải cưới ở nhà, tôi lại thấy mình đang nghĩ: Có lẽ chúng tôi có thể mang cây anh đào vào Lhu vườn bị phù phép.
“Cô ổn chứ, Becky?” Robyn nói, mỉm cười vui vẻ với tôi. “Quá đỗi hào hứng với tất cả đúng không?”
“Ôi!” Tôi nói, ngẩng đầu lên đầy hối lỗi. “Tôi đang nghĩ... liệu ừm... đám cưới sẽ rất tuyệt.”
Tôi sẽ làm gì bây giờ? Tôi sẽ phải nói gì bây giờ?
Hay tôi sẽ không nói gì cả?
Thôi nào, Becky. Quyết định đi.
“Vậy - cô có muốn xem tôi có gì trong túi xách không?” Robyn vui vẻ nói.
“Ừm... vâng, có.”
“Ta-daah!” Chị ta rút ra một tấm thiệp dày, được rập nổi, viết bằng nét chữ nghiêng, rồi đưa cho tôi.
Bà Elinor Sherman
Trân trọng kính mời quý vị
trong lễ cưới của
Rebecca Bloomwood
và con trai bà là Luke Brandon.
Tôi nhìn tấm thiệp chăm chú, tim tôi đập mạnh.
Đây là sự thực. Việc này rất thực. Nó đây rồi, rõ ràng như trắng và đen.
Hay ít ra là màu đồng và nâu sẫm.
Tôi nhận chiếc thiệp cứng từ tay Robyn và lật lên lật xuống xem.
“Cô nghĩ thế nào?” Robyn hăm hở. “Nó thật trang nhã, đúng không? Tấm thiệp này 80% là vải lanh thô.”
“Nó... rất đáng yêu.” Tôi nghẹn ngào. “Có vẻ như chẳng mấy chốc chúng ta sẽ gửi thiệp mời đi khắp nơi.”
“Chúng ta chưa gửi đi được! Nhưng tôi luôn muốn làm thiệp cưới xong xuôi thật sớm. Như tôi luôn nói, kiểm tra đi kiểm tra lại bao nhiêu cũng không thừa. Chúng ta không muốn sẽ yêu cầu quan khách phải mặc ‘báo buổi tối’[*] giống như một cô dâu mà tôi biết...” Chị ta cười sặc sụa.
[*] Trong nguyên tác, tác giả dùng ‘evening press’. Ở đây ý muốn nói đến lỗi chính tả in trên thiệp cưới của một đám cưới khác. Lẽ ra phải in ‘evening dress’ (váy dạ hội) thì người in sai thành ‘eveing press’ (báo buổi tối).
“Đúng vậy.” Tôi liếc nhìn mấy dòng chữ một lần nữa.
Thứ Bảy ngày 22 tháng Sáu hồi 7 giờ
Tại khách sạn Plaza
Thành phố New York
Việc này thật nghiêm trọng. Nếu tôi định nói gì thì phải nói ngay bây giờ. Nếu tôi định hủy bỏ đám cưới thì tôi phải làm ngay bây giờ. Ngay giây phút này.
Miệng tôi vẫn ngậm chặt.
Điều này có thực sự đồng nghĩa với việc rốt cuộc tôi vẫn chọn khách sạn Plaza không? Rằng tôi đang phản bội không? Rằng tôi đã chọn những thứ xa hoa và hào nhoáng? Rằng tôi đang ủng hộ Elinor chứ không phải bố mẹ mình không?
“Tôi đã nghĩ cô muốn gửi một cái ẹ cô!” Robyn nói.
Tôi lập tức ngẩng đầu lên - nhưng khuôn mặt của Robyn thật ngây thơ vô tội. “Thật tiếc vì bà Lhông ở đây để tham gia vào toàn bộ việc chuẩn bị này. Nhưng bà sẽ rất thích được nhìn thấy cái này, đúng không?”
“Đúng thế,” tôi nói sau một hồi im lặng. “Đúng thế, bà sẽ... rất thích nó.”
Tôi cho tấm thiệp vào túi xách và dập khóa túi lại, cảm thấy hơi khó ở.
Vậy quyết định thế đi. New York.
Mẹ sẽ hiểu mà. Khi tôi nói ẹ về nó một cách đàng hoàng, mẹ tôi sẽ đồng ý thôi. Mẹ sẽ phải đồng ý thôi.
Cái bánh vị trái quýt và trái vải mới của Antoine thật tuyệt cú mèo. Nhưng không hiểu sao khi nhâm nhi nó, tôi hoàn toàn mất cảm giác ngon miệng.
Sau khi thử thêm vài vị nữa mà tôi vẫn chưa có quyết định gì thì Antoine và Robyn nhìn nhau và gợi ý tôi nên có thêm thời gian để suy nghĩ. Vậy nên sau khi ăn thêm miếng cuối cùng là một bông hồng làm bằng đường cho đỡ tiếc nuối, tôi chào tạm biệt và đi thẳng về Barneys, nơi tôi giải quyết các vấn đề của tất cả khách hàng một cách hoàn hảo cứ như thể không có điều gì phải suy nghĩ vậy.
Nhưng lúc nào tôi cũng nghĩ về cuộc điện thoại mà tôi phải gọi. Và làm thế nào để tôi có thể thông báo tin này với mẹ. Và làm thế nào tôi có thể giải thích ẹ hiểu.
Tôi sẽ không nói bất cứ điều gì gây sốc như tôi hoàn toàn muốn cưới ở khách sạn Plaza. Không đời nào. Tôi sẽ chỉ nói với mẹ rằng đó cũng là một lựa chọn nếu cả hai chúng tôi đều muốn điều đó. Đó là cụm từ quan trọng. Nếu cả hai chúng ta đều muốn điều đó.
Sự thật là, lúc trước tôi đã không đề cập rõ ràng vấn đề này với mẹ. Có lẽ mẹ sẽ túm lấy cơ hội này một khi tôi giải thích rõ ràng và đầy đủ với bà. Chỉ cần tôi Lể cho bà nghe về khu vườn bị bỏ bùa mê và dàn nhạc giao hưởng bộ dây, ban nhạc nhảy và cái bánh Lem trị giá ngàn đô la. Một đám cưới đáng yêu và xa hoa, tất cả chi phí đều được thanh toán hết rồi! Ý tôi là, ai có thể bỏ qua nó được chứ?
Nhưng tim tôi đập thình thịch khi trèo lên cầu thang về căn hộ của chúng tôi. Tôi biết mình đang không thành thực với bản thân. Tôi biết mẹ thực sự muốn gì.
Tôi cũng biết chỉ cần tôi gây đủ phiền nhiễu thì bà sẽ làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu bà.
Tôi đóng cửa lại sau lưng và thở thật sâu. Hai giây sau, chuông cửa sau lưng tôi reo lên và tôi giật bắn mình hoảng sợ. Chúa ơi, lúc này tôi sợ gần chết.
“Chào,” tôi nói khi mở cửa. “Ôi, Danny, hóa ra là cậu. Nghe này, tớ cần gọi một cuộc điện thoại quan trọng. Vì vậy nếu cậu không phiền...”
“OK, tớ phải nhờ cậu giúp đây,” anh nói, đi vào căn hộ của tôi và hoàn toàn tảng lờ tôi.
Chuyện gì vậy?
“Randall vừa mới quay cho tớ một trận. Đại loại, anh ấy nói, chính xác em định bán quần áo ở đâu? Chính xác thì ai là khách hàng của em? Em đã có kế hoạch kinh doanh chưa? Vì thế tớ chỉ biết nói kiểu, tất nhiên em có kế hoạch kinh doanh, thưa anh Randall. Em có kế hoạch mua lại Coca Cola vào năm tới, anh nghĩ sao?”
“Danny này?”
“Vậy là lúc đó anh ấy bắt đầu ca cẩm nếu tớ không có khách hàng mục tiêu cụ thể thì tớ nên bỏ cuộc đi và anh ấy sẽ không trợ cấp thêm cho tớ nữa. Anh ấy dùng từ trợ cấp chứ! Cậu có tin được không?”
“Ừ,” tôi lơ đãng trả lời. “Anh ấy có trả tiền thuê nhà cho cậu mà. Và anh ấy đã mua cho cậu mấy cuộn da lộn màu hồng mà cậu thích…”
“OK,” Danny nói sau một hồi im lặng. “OK. Vậy là cái vải da lộn màu hồng ấy đúng là sai lầm. Nhưng Chúa ơi! Anh ấy không chịu thôi. Tớ đã nói với anh ấy về cái váy của cậu - nhưng anh ấy bảo, Daniel à, em không thể trông chờ một doanh nghiệp làm ăn chỉ dựa vào một khách hàng sống ở tầng dưới được.” Danny gặm móng tay một cách lo lắng. “Vậy nên tớ đã nói với anh ấy là tớ vừa nhận được hàng đặt từ một cửa hàng mua sắm.”
“Thật sao? Cửa hàng nào vậy?”
“Barneys.”
Tôi nhìn anh, cuối cùng thì tôi cũng chú ý đến anh.
“Barneys á? Danny, sao cậu lại nói là Barneys chứ?”
“Để cậu có thể nói giúp tớ! Nếu anh ấy có hỏi thì cậu bao che cho tớ, OK? Và nói rằng tất cả các khách hàng của cậu đều chết mê chết mệt đồ của tớ, cậu chưa từng biết trường hợp nào như vậy trong lịch sử của cửa hàng.”
“Cậu điên rồi. Anh ấy sẽ không bao giờ tin đâu. Và cậu sẽ nói gì nếu anh ấy muốn ít tiền chứ?”
“Lúc đó tớ có tiền rồi!”
“Nếu anh ấy kiểm tra thì sao? Nếu anh ấy đến Barneys xem thì sao?”
“Anh ta sẽ không kiểm tra đâu,” Danny nói đầy khinh bỉ. “Một tháng anh ta chỉ có thời gian nói chuyện với tớ một lần, làm gì có chuyện bất ngờ đến Barneys chứ. Nhưng nếu anh ấy gặp cậu ở cầu thang thì hãy theo Lịch bản của tớ. Đó là tất cả những gì tớ yêu cầu.”
“Ừ... được rồi,” cuối cùng tôi cũng lên tiếng.
Thành thực mà nói tôi không còn tâm trí đâu để quan tâm đến mấy việc đó nữa.
“Danny ạ, thực sự tớ cần gọi cuộc điện thoại này...” tôi khẩn khoản.
“Vậy hai người đã tìm được chỗ ở chưa?” anh nói, ngồi phịch xuống ghế bành.
“Chúng tớ chưa có thời gian.”
“Hai người thậm chí chưa hề nghĩ đến việc đó đúng không?”
“Elinor muốn bọn tớ dọn đến căn hộ của bà ta và tớ đã từ chối. Chúng tớ mới dừng ở đó thôi.”
“Thật sao?” Danny nhìn tôi chằm chằm. “Nhưng cậu không muốn ở tòa nhà Village sao?”
“Tất nhiên là không! Không đời nào tớ dọn đến đó!”
“Vậy cậu định làm gì?”
“Tớ... không biết! Lúc này tớ có quá nhiều chuyện khác phải nghĩ. Chẳng hạn như...”
“Căng thẳng tiền hôn nhân,” Danny tỏ ra đầy am hiểu. “Giải pháp là một li martini đúp.” Anh mở tủ rượu ra và một chồng các tờ quảng cáo về danh sách quà cưới rơi xuống sàn.
“Này!” anh nói như trách móc, nhặt chúng lên. “Cậu đi lên danh sách quà cưới mà không rủ tớ sao? Tớ không thể tin được điều đó! Cả đời tớ mong được đi lên danh sách quà cưới đến chết! Cậu có yêu cầu một cái máy pha cà phê cappuccino không?”
“Ừm... có. Tớ nghĩ vậy...”
“Sai lầm lớn. Cậu sẽ dùng nó được ba bận rồi lại quay về với Starbucks thôi. Nghe này, nếu cậu muốn tớ nhận bất cứ món quà nào thì cậu biết tớ ở ngay trên tầng trên nhá...”
“Yeah, đúng rồi.” Tôi lườm anh. “Để sau Giáng sinh nhé.”
Giáng sinh vẫn là một nỗi đau kha khá đối với tôi. Tôi nghĩ mình thực sự thông minh khi đặt một đống quà trên mạng. Nhưng chúng đã chẳng bao giờ đến, vì thế tôi mất cả tối Giáng sinh chạy quanh các cửa hàng để mua quà thay thế. Rồi vào sáng Giáng sinh chúng tôi lên gác uống rượu cùng Danny và Randall thì thấy Danny đang ngồi đó, mặc cái áo choàng lụa tôi mua cho Elinor và ăn những thanh chocolate lẽ ra là gửi cho Samantha ở chỗ làm.
“Này, làm sao mà tớ biết được chứ?” anh chống chế. “Đó là Giáng sinh và chúng được gói ghém đàng hoàng... Như kiểu, Đúng rồi, Daniel, có ông già Noel...” Anh vớ lấy chai Martini và dốc vào bình pha cocktail. “Mạnh hay rất mạnh?”
“Danny, tớ thực sự phải gọi cuộc điện thoại này. Tớ sẽ quay lại trong một phút nữa.”
Tôi nhấc cái điện thoại ra và mang vào phòng ngủ, rồi đóng cửa lại và cố gắng tập trung suy nghĩ lần nữa.
Đúng rồi. Tôi có thể làm được việc này. Điềm tĩnh và bình tĩnh. Tôi quay số máy nhà và đợi chờ với nỗi lo sợ chết người khi chuông cứ reo.
“Alô.” Một giọng nói Lhe khẽ vang lên.
“Alô.” Tôi bối rối đáp lại. Cứ cho là đang gọi đường dài đi nữa thì đó cũng không phải giọng của mẹ.
“Becky à. Cô Janice đây! Cháu yêu, cháu có khỏe không?”
Thật kì lạ. Có phải tôi gọi nhầm số máy nhà bên cạnh không nhỉ?
“Cháu... khỏe.”
“Ôi, tốt quá! Bây giờ, nhân tiện gặp cháu trên điện thoại, cháu thích loại nào hơn, Evian hay Vittel?”
“Vittel,” tôi tự động trả lời. “Cô Janice này...”
“Tuyệt quá. À còn nước có ga thì sao? Có điều là bây giờ rất nhiều người uống nước, cháu biết đấy, vì sức khỏe mà.... Cháu nghĩ sao về Perrier?”
“Cháu... cháu Lhông biết. Cô Janice này...” tôi hít thật sâu. “Mẹ cháu có ở đấy không ạ?”
“Cháu yêu, cháu không biết à? Bố mẹ cháu đi vắng rồi! Đến Lake District rồi.”
Tôi cảm thấy bực mình quá. Làm sao tôi có thể quên là bố mẹ đi chơi Lake District chứ?
“Cô chỉ ghé xem mấy cái cây. Nếu là chuyện khẩn cấp thì cô có thể tìm số điện thoại bố mẹ cháu để lại...”
“Không, không... không có gì đâu ạ.”
Nỗi buồn bực của tôi như bắt đầu lắng xuống. Rồi tôi cảm thấy khá nhẹ nhõm trong lòng. Tôi cảm thấy bớt gánh nặng hơn được một lúc. Ý tôi là, họ đi vắng không phải lỗi của tôi, đúng không?
“Cháu có chắc không?” cô Janice nói. “Nếu là chuyện quan trọng, cô có thể dễ dàng tìm số điện thoại...”
“Không, thực sự, không sao đâu ạ! Không có gì quan trọng ạ,” tôi nghe thấy mình đang nói. “Vâng, rất vui được nói chuyện với cô... tạm biệt cô!” Tôi dập máy, người khẽ run lên.
Chỉ thêm vài ngày nữa thôi mà. Sẽ không ảnh hưởng gì đâu.
Tôi trở lại phòng khách và thấy Danny ngả ngớn trên sofa, đổi kênh tivi liên tục.
“Ổn cả chứ?” anh hỏi, ngẩng đầu lên.
“Ổn,” tôi nói. “Cùng uống nhé.”
“Vẫn trong bình pha rượu,” anh nói, hất đầu về phía tủ rượu, ngay khi đó cửa ra vào mở ra.
“Chào!” tôi reo lên. “Luke này, có phải anh không đấy? Anh về vừa kịp...”
Tôi khựng lại khi Luke bước vào phòng và sững sờ nhìn anh. Mặt anh tái nhợt và vô hồn, mắt anh còn tối sầm hơn thường lệ. Tôi chưa từng bao giờ nhìn thấy anh như vậy.
Danny và tôi liếc nhau và tôi cảm thấy tim mình thắt lại.
“Luke!” tôi nghẹn ngào. “Anh ổn chứ?”
“Anh đã cố gọi suốt một tiếng vừa rồi,” anh nói. “Em không ở chỗ làm, đường dây ở đây lại bận...”
“Có lẽ lúc đó em đang trên đường về nhà. Và rồi em phải gọi điện thoại.” Lo lắng, tôi bước lại gần anh. “Có chuyện gì vậy Luke? Chuyện công việc ạ?”
“Chuyện Michael,” Luke nói. “Anh vừa nghe nói. “Anh ấy bị đau tim.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui