Từ rất lâu về trước, thế giới ngập tràn trong ánh sáng ấm áp và chan hòa, động vật tự do sống trong các khu rừng và đồng cỏ rộng mênh mông, cho tới khi con người phát triển phồn thịnh, họ phát triển tới mức bắt đầu quên đi sự ban ơn của các vị thần, thậm chí còn cho rằng bản thân có đủ sức mạnh để thay thế nhưng đấng tối cao.
Nhân cơ hội đó, vị thần bóng tối đã xâm chiếm lấy thế gian, biến những con phố nhộn nhịp trở thành đống hoang tàn, những đồng cỏ xanh mướt chìm trong bóng tối, nhưng cánh rừng bạt ngàn trở nên âm u, chết chóc.
Những vị thần không ra tay cứu giúp nữa, lúc đó còn người mới hiểu ra vị trí của mình ở đâu, họ bắt đầu quỳ lạy cầu xin các vị thần ra tay hỗ trợ.
Dưới sự dẫn dắt của thần Uranus, rất nhiều vị thần khác đã đánh đuổi sự xâm chiếm của phe bóng tối và hy sinh gần hết, cuối cùng cũng trả lại bình yên cho thế gian.
Nhưng bóng tối vẫn bao chùm khắp nơi, vị vua của con người chỉ đành giao kèo với thần Uranus quyền năng nhất.
Ở nơi nào xây lên thần điện của ngài thì nơi đó sẽ được ban cho ánh sáng để sinh sống, ngoài ra một số lượng rất ít những đứa trẻ được sinh ra sẽ mang trong mình năng lượng ánh sáng mà ngài ban cho, được gọi là linh tế, hay còn được gọi là tín đồ của thần điện ánh sáng.
Những người này phải là những đồng nam tinh khiết không nhiễm bụi trần, trong sạch cả ý đen lẫn nghĩa bóng giống như những tu nữ.
Bọn họ có thể thông qua việc cầu nguyện ở thần điện để được thần Uranus ban cho sức mạnh ánh sáng bên trong mình.
Từ đó họ trở thành những người dẫn đường, khi muốn đi qua những khu vực bị bóng tối bao chùm thì buộc phải có một linh tế đi cùng thì mới có thể bình an thông qua.
Số lượng linh tế rất ít, địa vị cũng rất cao, được người đời tôn kính, sức mạnh của họ càng mạnh chứng tỏ họ càng được thần Uranus ưu ái.
" Bài học hôm nay tới đây là kết thúc".
Aeon gấp cuốn sổ lại cầm trên tay đi ra khỏi ngôi đền cổ, cậu mặc trang phục bằng vải trắng quấn quanh người, trên đầu cũng đội thêm một cái khăn che đi khuôn mặt xinh đẹp của mình.
Những linh tế nhỏ tuổi hơn rất hâm mộ mà nhìn cậu nhưng lại không dám bắt chuyện bởi vì Aeon là một trong năm vị linh tế xuất sắc nhất trong đền được lựa chọn để tới thần điện nguy nga nhất cả vương quốc mà ai ai cũng mơ ước được đặt chân tới.
Về với góc sân nhỏ của mình.
Aeon ngồi trên tảng đá nhìn đàn kiến đang bò thành hàng trước mắt.
Những gì cậu nhớ được rất ít.
Cậu chỉ nhớ khi còn nhỏ cậu sống ở một ngôi làng nhỏ ở dưới chân núi gần một con suối, bố mẹ cậu làm nghề trồng rau, mỗi tuần đều sẽ hai lần đẩy xe tới thành phố để bán rau kiếm sống qua ngày.
Cuộc sống hồi nhỏ của cậu tuy hơi thiếu thốn những cũng rất đẹp, những buổi chiều cậu sẽ nghịch ngợm ở bên bờ suối bắt cua bắt ốc trong ráng chiều tà, rất tự do.
Cho tới một ngày nọ khi cậu về tới nhà liền nhìn thấy một nhóm người mặc áo choàng trắng che kín mặt đứng trước cửa nhà và khuôn mặt lo lắng của bố mẹ.
Cậu không hiểu gì cả, chỉ nhớ là sau đó bố mẹ cậu gật đầu và cậu bị nhóm người kia đem tới một ngôi đền cổ gần thành phố để dạy cậu về những thứ liên quan tới thần điện ánh sáng.
Tuy rằng ở đây được ăn ngon mặc ấm nhưng lại bị hạn chế tự do, suốt bao năm qua cậu chưa từng một lần được bước qua cánh cổng đền bằng đá đó.
Cậu rất tò mò thế giới bên ngoài rốt cuộc trông như thế nào, cậu cũng đã quên mất khuôn mặt bố mẹ mình trông ra làm sao, cũng quên luôn cả chút tình cảm ít ỏi hồi nhỏ dành cho bọn họ, bởi vì ở đây cậu được dạy rằng, mọi thứ tình yêu và toàn bộ tâm trí của cậu chỉ được phép trao cho thần Uranus, toàn bộ mọi thứ của cậu đều thuộc về ngài.
Trong số năm người linh tế được lựa chọn năm nay, Aeon là người đứng hạng chót, không phải vì cậu không đủ tốt.
Aeon tự biết bản thân rất ưu tú, cậu thừa sức giành được vị trí đầu tiên nhưng cậu đã giả vờ ngốc nghếch để không bị chú ý.
Bởi vì cậu có một kế hoạch bỏ trốn.
Hồi nhỏ khi còn sống ở căn nhà dưới chân núi, mỗi khi nhìn lên đỉnh núi thấy tòa điện thờ hùng vĩ kia Aeon đều ước được một lần đặt chân vào đó, khi đó còn nhỏ, không suy nghĩ gì nhiều, nhưng sau mười năm bị quản giáo sống ở ngôi đền cổ này, cậu cảm thấy rất bí bách, khi có cơ hội được tiến vào điện thờ thì cậu lại mơ ước tới cuộc sống hạnh phúc, tự do ở bên ngoài.
Mặc dù rất yêu quý thần Uranus nhưng cậu càng mong muốn có được tự do.
Mong là ngài sẽ hiểu được cho nỗi lòng của cậu.
" Hỡi đáng toàn năng Uranus, con nguyện trao toàn bộ tâm trí con cho ngài, đến cả đại dương mênh mông ngoài kia cũng không nổi tình yêu mà con dành cho ngài nhưng con chỉ xin được một lần ra ngoài nhìn ngắm thế gian tươi đẹp, như vậy thì con không còn gì nuối tiếc nữa, hỡi thần Uranus linh thiêng, mong ngài có thể nghe thấy lời cầu nguyện thành tâm của con".
Trong thần điện ánh sáng tít trên chín tầng trời, Uranus buồn chán nhâm nhi ly rượu do tín đồ thờ phụng nhìn vào vô số những lỗ không gian đang chiếu hình ảnh của những người đang cầu nguyện từ rất nhiều điện thờ dưới trần gian.
Ánh mắt của ngài bỗng dừng lại ở một nơi khá khác biệt, trong khi những người khác chỉ cầu nguyện với anh ta trong thần điện nguy nga cùng những cống phẩm ngon miệng và đẹp đẽ thì lại có một thiếu niên xinh đẹp ngồi trên bệ đá cô đơn nhìn lên trời cao mà thành tâm cầu nguyện.
Sau khi nghe được lời cầu nguyện của thiếu niên, Uranus hiện lên một tia hứng thú phóng to hình ảnh của cậu lên che lấp đi những người khác.
.