Tín Đồ Trung Thành Của Thần Điện Ánh Sáng


Ngày hôm trước học được pháp thuật tạo ra người que nhảy nhót Aeon vẫn chưa thuần thục lắm, người que của cậu không múa dẻo được như của Saphiren, cho nên hôm nay cậu lại tiếp tục công cuộc luyện tập nó.

Aeon lại lên sân thượng tòa thư viện loay hoay với mấy cái cành cây khô như bị tự kỷ, nói cho cùng cậu vẫn không biết học cái này có giúp ích gì cho bài kiểm tra năng lực sắp tới nữa.

Bây giờ là giờ thư viện hoạt động, có rất nhiều linh tế tới đây để mượn sách, sau khi tiếp xong một nhóm linh tế, Saphiren liền tời xem cậu luyện tập tới đâu rồi.

Aeon thấy Saphiren thì cả gan hỏi " Ngoài pháp thuật này thì ngài còn thích loại pháp thuật nào nhất?".

Saphiren nghĩ cũng không cần nghĩ mà trực tiếp trả lời ngay " Còn có phép bắt chim, phép nhặt củi, phép trèo cây, phép bắt cá, phép thổi lửa với cả! ".

Anh ta càng nói thì dấu ba chấm trên đầu Aeon càng dài ra, mấy thứ đó để làm gì chứ? Tại sao không có phép phun lửa, phép tạo ra tia sét cực ngầu?.

" Với cả! phép nhìn xuyên quần áo! e hèm!" câu này Saphiren nói rất nhỏ nhưng Aeon vẫn nghe rõ từng chữ.

Cậu nhìn chằm chằm anh ta sau đó ngồi lùi lại một đoạn lấy tay che đi thân mình.

" Yên tâm, ta cũng không phải biến thái đi nhìn trộm người khác".


Lúc này Aeon mới dám bỏ tay xuống " Ngài không phải pháp sư mạnh nhất vương quốc sao? Tại sao lại toàn những cái pháp thuật kỳ kỳ không vậy?".

Nói tới chuyện này thì Saphiren lại hoài niệm " Trước kia ta cũng không phải người quản lý thư viện mà ta đi du ngoạn khắp nơi, suốt một nghìn năm ra đi hết mọi nơi trên thế gian này thực hiện nguyện ước không thể hoàn thành của người đó, vì cuộc sống du ngoạn đó nên với ta những thứ pháp thuật kia có ích hơn nhiều, có thể kiếm đồ ăn để ăn, buồn chán thì có người que cùng ta nhảy múa".

Nghe vậy hai mắt Aeon sáng rực lên " Ngài đã đi khắp mọi nơi ư? Ôi thật tuyệt quá, ta cũng có ước mơ được đi ra thế giới bên ngoài ngắm nhìn cảnh đẹp, ngài có thể kể cho ta về thế giới bên ngoài kia được không?".

Saphiren vẻ mặt đắc ý vô cùng " Được chứ, niệm tình cậu thành tâm như vậy thì ta sẽ kể cho cậu nghe".

Saphiren bắt đầu kể về chuyến hành trình của mình, từ vương quốc này đi qua khu rừng bóng tối tới cánh đồng hoang vu gió lộng, từ đồi cát nóng bỏng cho tới bãi biển sóng vỗ dạt dào.

Aeon nghe không thiếu chữ nào, cậu kích động không thôi " Thật sự có nơi mặt đất toàn là cát sao? Thật thần kỳ".

" Cát đã là gì, có nơi mặt đất chỉ toàn là băng đá lạnh lẽo, ở đó có những loài động vật rất kỳ lạ, là chim nhưng lại không biết bay mà lại bơi rất giỏi".

" Òa!! Thật thần kỳ, thế giới bên ngoài thật thú vị, một ngày nào đó ta cũng muốn được giống như ngài du ngoạn bốn phương".

Saphiren kể tiếp, sau một nghìn năm lấy đất làm chiếu lấy trời làm màn anh ta quyết định trở về vương quốc vào thần điện làm việc với tư cách là người quản lý thư viện pháp thuật suốt hơn một nghìn năm nữa.

Aeon tò mò hỏi " Vậy một nghìn năm này ngài hẳn đã đọc hết toàn bộ sách trong đó rồi chứ?".

" Đương nhiên" Saphiren gãi gãi cái mũi " Cho dù ta lười đến mấy, mỗi ngày đọc một trang sách thì tới giờ cũng đủ để đọc hết toàn bộ chỗ sách đó rồi".

Aeon nghĩ đi nghĩ lại mãi trong lòng quyết định vẫn là nói ra " Họ nói ngài là pháp sư mạnh nhất nhưng ta thấy ngài đâu chuyên về bên chiến đấu đâu?".

Nói tới chuyện này Saphiren lại thở dài " Ta đâu có ý định làm người mạnh nhất, ta chỉ muốn một cuộc sống an nhàn nhưng mà ta là người bất tử, mấy người mạnh hơn ta cũng không ít nhưng mộ của họ đã mọc đầy cỏ rồi còn đâu, cho nên ta bất đắc dĩ mới có cái danh pháp sư mạnh nhất đó".

Aeon không khỏi thầm cảm thán, thời gian đúng là không tha một ai, bất tử sống lâu cũng có cái lợi, cậu nói đùa " Hôm nay chúng ta còn ở đầy cùng nhau nói chuyện, đợi thêm mấy chục năm nữa, trăm năm nữa thì ngài lại phải tới thăm mộ tôi ấy nhỉ?".

Saphiren nghe vậy thì không nói gì, chỉ quay mặt đứng lên định rời đi, anh ta có nói gì đó rất nhỏ, Aeon không nghe rõ được.


" Không đâu, cậu sẽ không chết, ta sẽ không để cậu chết thêm một lần nữa đâu, cả thần Uranus cũng vậy, lần này sẽ không có ai có thể làm hại được cậu cả, hỡi chủ nhân tôn kính của ta".

Aeon không hiểu sao anh ta lại đột nhiên thay đổi trạng thái nhưng không sao, chắc có lẽ sống lâu, nhiều lần trải qua sinh ly tử biệt nên trong lòng Saphiren cảm thấy nặng trĩu với câu nói đùa đó mà thôi.

Cậu tiếp tục tập luyện pháp thuật đọc thần chú hết cả một buổi, cuối ngày cậu nhặt theo cành cây đem về phòng riêng để tiếp tục luyện tập.

Cậu hiểu đối với Saphiren mà nói mấy thứ pháp thuật tào lao kia chỉ là vui đùa, nhưng đối với cậu nó không hề dễ chút nào, không được phép coi thường nó.

Câu thần chú được đọc theo tiếng ngôn ngữ cổ của các vị thần nên hơi khó nhớ.

Aeon đọc nó, lúc nói tới một từ gần cuối thì cậu bị ngắc ngứ nên đọc nhầm thành một từ khác.

Ai ngờ người que kia không nhảy múa nữa mà thay vào đó nó đứng im như một người lính đang chờ được giao nhiệm vụ vậy.

Aeon hiếu kì nhìn nó, cậu đọc sai thần chú, chẳng lẽ xảy ra vấn đề gì rồi sao?
Cậu nói quay sang phải thì nó lập tức quay sang phải, cậu nói quay sang trái thì nó quay sang trái.

Chỉ cần cậu nói ra điều gì thì nó đều sẽ làm theo mặc dù nhìn trông hơi loạng choạng một chút.

Xem ra pháp thuật của Saphiren không hề yếu, mà chỉ là anh ta dùng nó sai cách mà thôi.


Đây rõ ràng là phép điều khiển người rối vô cùng mạnh, vậy mà lại bị biến tấu thành người que nhảy nhót.

Phục thật sự.

Aeon liền nảy ra một ý tưởng, cậu ra lệnh cho người que quét phòng giúp cậu, sau này chuyện dọn dẹp cứ giao cho nó đi, hẳn là sẽ không sao.

Cậu quyết định đặt tên cho người que của mình là Người Que! được không nhỉ?.

Thì nó là người que mà! cứ gọi vậy đi cho dễ nhớ.

Ngày mai cậu định sẽ tới kho nguyên liệu hỏi xin đồ xem có được không, chắc họ sẽ không cả hai lần đều nói hết rồi chứ.

Mà Aeon không hề biết thần điện lúc này đang loạn lên vì toàn bộ cống phẩm đều bị thần linh từ chối.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận