Mỗi một bước chân, mỗi một hơi thở, Aeon đều cảm thấy như không có thực, chưa bao giờ cậu nghĩ tới chuyện bản thân sẽ dám lẻn ra khỏi đền để đi dạo phố như vậy.
Những người bán hàng rong ven đường âm thầm chỉ trỏ cậu nói gì đó, bọn họ nhận ra trang phục trên người cậu là của linh tế cấp thấp, bình thường rất khó để gặp được những người giống như cậu vì linh tế một là họ ở tít trên thần điện trên đỉnh núi phía sau lâu đài cung điện của quốc vương, hai là đều sống trong những ngôi đền cổ được quản giáo nghiêm ngặt.
Khi thương nhân hoặc người có nhu cầu cần di chuyển qua khu rừng bóng tối thì phải liên lạc với hiệp hội linh tế để có thể thuê được một linh tế giúp họ dẫn đường.
Đương nhiên số tiền không hề nhỏ và cũng không dễ dàng chút nào.
Những khu vực bên ngoài bị bóng tối che phủ cũng chia làm nhiều cấp độ, có nơi cần phải có những linh tế cấp cao một chút mới có thể dẫn đường đi qua được.
Vậy nên việc Aeon ngơ ngác đi quanh chợ như vậy là một điều vô cùng khác lạ, bất hợp lý và không thể tin nổi.
Trời nắng khiến cho mặt đá trở nên nóng hơn, bình thường ở trong đền Aeon không đi giày dép gì cả mà đi chân trần, trên chân cậu còn đeo những sợi dây bằng vàng và đá quý, cho nên khi dẫm lên mặt đá khiến lòng bàn chân cậu đỏ ửng.
Aeon chỉ đành đứng nép vào bên một sạp hàng có bóng che đi ánh mặt trời chói lóa bên ngoài.
Lúc này cậu mới để ý tới những ánh nhìn của người xung quanh, có gì lạ lắm sao?
Aeon ngốc nghếch không hiểu tại sao, cậu định bắt chuyện với bà bán hàng đứng gần nhất nhưng người ta liền ái ngại quay đi.
Không để cậu kịp suy nghĩ thì ngay lập tức ở đầu phố xuất hiện một toán lính đi đầu là vị quản giáo ở ngôi đền tiến thẳng về phía này.
Aeon định trốn đi nhưng bộ đồ của cậu quá nổi bật, chưa kể khi di chuyển thì những tua rua bằng vàng và đá quý kia sẽ va vào nhau tạo nên âm thanh thanh thoát thu hút người khác.
Cậu gần như chưa kịp đi được mấy bước thì đã bị binh lính chạy tới cản lại.
Nhìn vẻ mặt tức giận của quản giáo, Aeon thầm nghĩ xong rồi.
Mặc dù cậu ham chơi nhưng cậu vẫn thật sự muốn được tới thần điện làm linh tế, càng thắc mắc là tại sao quản giáo lại phát hiện ra nhanh như vậy, còn đưa binh lính tới thẳng đây nữa như thể bọn họ đã biết trước rồi vậy.
" Quản giáo à, con xin lỗi, con! ".
" Giải đi!" Quản giáo không nghe cậu giải thích mà lập tức cho binh lính áp giải cậu về ngôi đền.
Khi bọn họ đi xa rồi người dân quanh đó mới dám hé miệng bắt đầu bàn tán chuyện vừa rồi là như thế nào.
Một truyền mười, mười truyền một trăm, chả mấy chốc câu chuyện đã bị phóng đại tới mức không thể vãn hồi.
" Bà có biết gì chưa? Có một linh tế ở ngôi đền lẻn ra ngoài gặp tình lang ngay giữa chợ bị bắt đi rồi đấy".
" Ôi chao ôi, thật là to gan, chỉ sợ linh tế này lành ít dữ nhiều rồi".
!
Sau khi trở về đền cổ, Aeon bị cấm túc trong phòng không được ra ngoài, phải chờ lệnh trừng phạt từ phía hiệp hội linh tế đưa tới.
Nghĩ tới việc bản thân đã đánh mất cơ hội để tới thần điện phục vụ cho cha khiến Aeon không nén được đau buồn, cậu gục đầu lên bàn mà khóc trong âm thầm, bàn chân do đi dưới nền đá nóng mà vẫn đỏ bừng lên trông vô cùng tội nghiệp.
" Cha ơi, con không thể tiếp tục tới bên người nữa rồi, sai lầm mà con gây ra sẽ giết chết con, con chỉ là muốn ngắm nhìn thế giới bên ngoài như bao người khác, liệu điều có quá khắc nghiệt hay không, cha à, xin người hãy trừng phạt con đi, chỉ cần để con có thể tiếp tục phục vụ người thì dù phải trả giá thế nào con cũng đồng ý, chỉ xin người đừng chán ghét con, tình yêu mà con dành cho người là bất diệt".
Aeon cứ lẩm bẩm như vậy mãi cả đêm nhưng không có một biểu hiện hồi đáp nào.
Cậu khóc cạn hết nước mắt, hai mắt sưng lên, hai tai như ù đi khi sáng sớm quản giáo tới đưa ý chỉ của hiệp hội linh tế tới.
Kết cục của một linh tế lén trốn ra khỏi đền làm mất thanh danh của bản thân, cũng mất thanh danh của hiệp hội linh tế là bị đưa tới vách núi cao nơi năm xưa có vô số người chết trong trận chiến với thủ lĩnh phe bóng tối để hiến tế cho vương quốc thêm phồn thịnh.
Chính xác hơn là dùng linh hồn của cậu để xoa dịu như oán hồn nằm sâu dưới vách núi kia.
Nghe được kết quả này, cả người Aeon như chết lặng, cậu đã lường trước được rồi nhưng khi đối mặt với nó mới thấy càng đáng sợ hơn.
Bản án được thi hành ngay lập tức để răn đe những linh tế khác phải tuyệt đối tuân thủ quy tắc.
Mặc cho việc Aeon là một trong năm linh tế được lựa chọn năm nay, cậu vẫn không được tha, mà vị trí của cậu đã được thay thế cho Kaveln.
Tới tận bây giờ vẫn không có hồi đáp nào từ cha, Aeon đau buồn nhìn lên bầu trời cao " Cha à, người đã chán ghét con rồi ư?".
Không cho cậu thời gian nuối tiếc, binh lính kéo tay cậu dẫn ra khỏi đền lên xe ngựa đi tới vách núi cao định mệnh đó.
.