Thấy tay bà ta đã thò lên, Tịch Dữ Phong quay mình che chở trước người Giang Nhược, nhân thể mở cửa để cậu vào trong: "Khoá cửa, đừng đi ra."
***
Tới khi nhận ra Tịch Dữ Phong đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa mình và Trần Mộc Tân, Giang Nhược lập tức vỡ lẽ "người tiếp theo" là ý gì.
Đầu óc ong ong, Giang Nhược chưa kịp hiểu tường tận cảm xúc đã buột miệng nói: "Hôm nay đoàn phim tụ tập, em không biết cậu ta đến."
Cậu nói xong lại tự giật mình trước.
Câu này vừa hay xác nhận cậu đã sớm rõ Trần Mộc Tân có thiện cảm với mình, mà Tịch Dữ Phong từ đầu đến cuối đều mù tịt chẳng biết gì.
Quả nhiên nét mặt Tịch Dữ Phong trở nên lạnh lùng hơn.
Anh chế giễu: "Sao, cậu ta có thể cho em nhiều tài nguyên hơn?"
Giang Nhược chỉ cảm thấy cơn lạnh thấu xương lan khắp cõi lòng.
Cậu không biết Tịch Dữ Phong nghe được bao nhiêu, nói cách khác liệu anh có nghe thấy lời từ chối của cậu hay chăng, hiện cậu cũng chẳng còn xúc động muốn giải thích.
Bởi chưa một khoảnh khắc nào khiến cậu hiểu rõ mình chỉ là món hàng treo giá đối với Tịch Dữ Phong như bây giờ.
Sự phẫn nộ loáng thoáng trong mắt anh chỉ là do chim hoàng yến anh bỏ nhiều tiền mua về luôn không vâng lời mà thôi.
Giang Nhược quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, lúc ngoảnh lại đã treo nụ cười trên mặt: "Có thể đấy, nhưng e là Tổng giám đốc Tịch nhầm rồi, cậu ấy không giống anh.
Thứ cậu ấy muốn cho em không phải là quan hệ như em với anh bây giờ."
Tịch Dữ Phong nghe thấy câu "không giống anh" thì ngoảnh sang nhìn, Giang Nhược đang mỉm cười mà ánh mắt lại đờ đẫn.
Như thể đã trở về thuở ban đầu, cái lúc anh định dùng tiền xua đuổi cậu, là cảm giác chẳng buồn chẳng vui sau phút tự ti thoáng chốc.
Lời cậu nói cũng xa cách, ẩn ý mỉa mai.
Thấy Tịch Dữ Phong không ừ chẳng hử, Giang Nhược hỏi: "Hay là Tổng giám đốc Tịch cần giải thích nghĩa của từ theo đuổi?"
Xe lao vun vút giữa màn đêm, không ai biết nó sắp đến nơi nào.
Im lặng quá lâu, Giang Nhược hít một hơi thật sâu rồi nói: "Đi khách sạn hay ở đây luôn?"
Cậu dứt câu thì thấy lão Lưu lái xe đằng trước bỗng khựng người, chắc chưa thấy ai buông thả thế này bao giờ.
Trước nay Tịch Dữ Phong chẳng hề thích mấy lời bạ đâu nói đấy của cậu, anh lập tức chau mày, sắc mặt cũng tệ hơn.
Nhưng như thế Giang Nhược lại khoái chí.
Có lẽ hai ly rượu uống tối nay cuối cùng cũng ngấm, cậu không tha mà hỏi nhây: "Tổng giám đốc Tịch lặn lội đường xa tới đây chẳng phải là vì..."
Cửa kính xe bên trái hạ xuống, tiếng huyên náo trên đường nháy mắt át đi tiếng nói chuyện.
Ba chữ "ch1ch em sao" cuối cùng bị nuốt mất, Giang Nhược nhếch miệng như đang cười cợt hành vi lừa mình dối người mở cửa kính xe của Tịch Dữ Phong, cũng giống đang cười chính bản thân mình.
"Nếu đã không làm..." Giang Nhược cất cao giọng trong tiếng gió vù vù: "Thì để em xuống xe đi!"
Cậu không thể nán lại chiếc xe này thêm một giây nào nữa.
Dù sao cũng đã không biết điều, cớ gì không dứt khoát tùy hứng tới cùng luôn.
Xe quay đầu từ bao giờ Giang Nhược chẳng hề nhớ.
Cậu về đến đầu ngõ là vừa qua mười một giờ, nhìn ra ngoài qua ô cửa, trời đã ngả màu xanh đen.
Lúc lên xe có người mở cửa xe cho cậu, song xuống xe không được đối đãi tốt như vậy.
Tịch Dữ Phong ngồi yên không nhúc nhích, Giang Nhược xuống xe rồi vịn cửa, suy đi nghĩ lại vẫn khom lưng nói với người trong xe: "Lần sau tìm em không cần kéo bè tới đâu, ngài gọi điện thoại là em đến phục vụ tận chỗ."
Trước khi cửa xe đóng lại, Giang Nhược thấy lão Lưu ngoảnh đầu như muốn gọi cậu để nói gì đó, thế nhưng vừa mở miệng đã bị Tịch Dữ Phong cản.
Rõ ràng ban nãy anh chẳng nói gì mà lúc này giọng nhuốm vẻ mỏi mệt: "Đi đi."
Dõi mắt nhìn chiếc xe màu đen biến mất giữa đêm tối, Giang Nhược đứng đực tại chỗ một lát.
Cậu đi vào trong ngõ, bước chân thoăn thoắt như rất sợ mình cầm lòng chẳng đặng xoay người lại.
Ngoặt tại ngã rẽ, một con mèo trắng vô cùng bắt mắt giữa nền trời tối om ngồi nơi bờ tường phủ đầy dây leo, cặp mắt tròn xoe ngó lom lom tên vừa xuất hiện, dáng vẻ không sợ sệt mảy may.
Giang Nhược thả chậm bước chân, sau đó tiến lên.
Dễ thấy con mèo Ba Tư này là mèo nhà, lông mượt mắt sáng, lúc Giang Nhược tới trước mặt nó, nó hất đuôi kêu "méo" một tiếng cứ như đang nhắc nhở tên loài người ngu xuẩn đừng quấy rầy trẫm tắm trăng.
Giang Nhược không bước lên nữa mà ngẩng đầu.
Bầu trời lại chuyển màu đen khói như thể hòa tan cơn giận không rõ bắt nguồn từ đâu và những đắng cay chẳng ai hay biết.
Dường như sự ngắn ngủi của mùa thu thẩm thấu vào mỗi khoảng thời gian, loáng một cái năm ngày đã trôi qua, Giang Nhược quay xong cảnh cuối cùng, chính thức kết thúc công việc ở đoàn phim Vực thẳm.
Do chỉ là vai phụ phối hợp với nhân vật chính, hơn nữa mọi người vẫn đang quay tiếp, Giang Nhược từ chối thiện chí muốn làm tiệc đóng máy cho cậu của đồng nghiệp, sau cùng gọi một xe đồ uống tới đoàn phim, tạm biệt mọi người rồi khoác balo ra về.
Ba hôm trước Trần Mộc Tân tham quan học hỏi xong đã rời đi, bớt cho cậu phải rầy rà qua lại với hắn.
Giang Nhược không về Phong Thành ngay mà cầm giấy thông hành, đi từ Quảng Châu đến Hong Kong bên kia biển lượn một vòng.
Giấy thông hành và hộ chiếu được làm đầy đủ từ hồi ký hợp đồng kinh tế.
Trịnh Y Đình nói rằng sau này không thiếu chuyện phải đi các nơi trên thế giới, chuẩn bị trước không thừa.
Lẽ ra cậu không định đi, thế nhưng Lâm Hiểu nghe nói cậu phải tới miền Nam quay phim thì hỏi cậu có thể mua xách tay chiếc túi cô vừa ý đã lâu hay không, gian hàng trong nước bán giá cao quá mà cô lại bận không tranh thủ ra nước ngoài mua được.
Giang Nhược nghĩ đi gần cũng không rắc rối mấy nên đồng ý.
Trước lúc lên đường cậu nói với Tịch Dữ Phong, khi ấy anh nhìn cậu hỏi: "Lấy phí xách tay chưa?"
Giang Nhược nghe anh bảo vậy thì nói: "Anh còn biết phí xách tay cơ á!?"
Ngày đó hai người vừa làm xong và nằm trên giường, Giang Nhược cố ý nghiêng người kề sát cơ thể bên cạnh, thái dương dán lên vai anh.
Nhưng so với xíu xiu hơi ấm nhỏ nhặt chẳng đáng kể ấy, Giang Nhược nhớ rõ ràng hơn cả là những miêu tả của Tịch Dữ Phong về đường xá chật hẹp và tòa nhà cao vút ở nơi đó, cùng với câu nói sau khi cậu bảo chưa đến Hong Kong bao giờ: "Mai này dẫn em đi."
Qua cửa hải quan, cậu ngồi tàu điện ngầm về hướng Trung Hoàn.
Đến nơi, Giang Nhược xuống xe bước ra ngoài, nhìn thấy tòa nhà đồ sộ hiện đại song hành cùng các con ngõ cũ kỹ, người trên đường đi lại vội vàng không làm phiền nhau, câu "giống hệt anh nói" sắp sửa cất thành tiếng mới phát hiện bên cạnh trống vắng, người đã hứa đi với cậu không ở đây.
Có lẽ vẫn chưa thoát vai nên đến tận giờ phút này, Giang Nhược - người trước nay luôn khoác lác mình dám nghĩ dám làm - mới bướng bỉnh chậm chạp trút bỏ thứ cảm xúc tựa như hối hận.
Cậu tới Harbour City [2] mua túi xách cho Lâm Hiểu, mua xong thì dạo quanh trung tâm thương mại, bắt gặp một quầy hàng bán bật lửa lại không khỏi dừng chân, trước mắt hiện lên hình ảnh ai đó thuần thục mở nắp kim loại, ngón cái gạt bánh mài.
[2] Harbour City là một trung tâm mua sắm ở HongKong.
Giữa ánh sáng nhá nhem, trông gợi cảm y hệt người mẫu trên tạp chí ảnh.
Giang Nhược đứng trước quầy hàng ngắm vài mẫu, lúc chị nhân viên hỏi cậu có muốn lấy ra xem không, cậu mới nghĩ ra thứ này không mang qua hải quan được, hơn nữa nếu mua rồi liệu có thật sự muốn tặng chăng? Sẽ không bị chế nhạo là "lấy của người biếu lại cho người" ư?
Giang Nhược rầu rĩ bảo "không cần đâu" và rời đi.
Cậu bất ngờ gặp một fan nữ ở khu bến cảng bên ngoài Harbour City.
Khi bạn nữ gọi hỏi có phải Giang Nhược không, mất một lúc lâu mà cậu không phản ứng được, trái lại bạn nữ tỏ vẻ tự nhiên: "Từ xa đã thấy giống cậu, theo sang xem thì đúng là cậu thật."
Bạn nữ cũng ở nơi khác tới đây chơi, nói rằng xem video Tạ Phương Viên múa trong Oanh bay rồi hâm mộ cậu.
Giang Nhược cũng đã xem video ấy, tuy không hỏi nhưng có thể đoán được là do bộ phận marketing đẩy lên, nghe đâu còn mua hot search, nổi tiếng trong một phạm vị nhỏ.
Giang Nhược vẫn không hiểu: "Mình đeo khẩu trang mà sao bạn nhận ra được?"
Bạn nữ cười giòn tan: "Dân múa đứng ở đâu cũng dễ thu hút sự chú ý của người khác đó."
Có lẽ bạn ấy muốn nói đến khí chất, Giang Nhược lại vô cớ nghĩ đến "nghếch cằm nhìn người khác" mà ai đó nói.
Bạn nữ hỏi về tác phẩm sau này, Giang Nhược đáp: "Sang năm sẽ có một bộ cổ trang huyền huyễn và một bộ điện ảnh được công chiếu, nhưng không phải vai chính đâu."
Bạn nữ híp mắt, nở nụ cười yên tâm của một fan sự nghiệp: "Vậy mình sẽ chờ để đóng góp lượt xem và doanh thu phòng vé nhé."
Lần đầu tiên gặp người hâm mộ đã gặp ngay một bạn vừa lý trí vừa có chừng mực, Giang Nhược cũng nhận được sự khích lệ to lớn.
Cậu và bạn nữ chụp ảnh chung và ký tên.
Khi sắp tạm biệt nhau, bạn nữ chỉ vòng đu quay ở đối diện cảng Victoria: "Một vé đó đi được ba vòng, nếu chơi mệt rồi có thể ngồi thử, tầm nhìn lúc quay tới chỗ cao đỉnh lắm ạ."
Giang Nhược tiếp thu đề xuất của bạn nữ, băng qua hầm đi bộ đi tới trước vòng đu quay.
Ngày trong tuần ít du khách, thế nhưng cậu cũng chỉ dưới đất nhìn lên.
Cậu không muốn ngắm phong cảnh nơi đây trong một ngày vội vã như hôm nay, trong tiềm thức muốn giữ lại đôi chút cho mai này.
Quay lại cửa hải quan, Giang Nhược đi thẳng lên sân bay, ngồi máy bay quay lại Phong Thành.
Thời gian quay phim lần này ngắn, nhà khách quá nhỏ không tiện ở nên tiểu Thẩm không đi theo.
Cậu xuống máy bay rồi bật điện thoại, tiểu Thẩm gọi điện sớm nhất, xác nhận cậu đang ở nhà ga sân bay nào, mười phút sau Giang Nhược ngồi trên xe.
Người tới đón vẫn là lão Lưu, không có bóng dáng Tịch Dữ Phong, tiểu Thẩm ngồi ghế phó lái.
Đường đi vất vả khiến Giang Nhược chẳng lên nổi dây cót tinh thần.
Trong lúc nghe tiểu Thẩm báo cáo công việc mấy ngày tiếp theo, cậu bất chợt chộp được từ khoá, chen vào hỏi: "Xe bảo mẫu?"
Tiểu Thẩm ngoảnh đầu nhìn ghế sau, đẩy mắt kính: "Đúng vậy, phía Tổng giám đốc Tịch sắp xếp đó, chắc là cảm thấy hai người dùng một xe thì bất tiện."
Nhưng Giang Nhược nhớ ngoài chiếc xe công vụ màu đen, Tịch Dữ Phong còn xe khác đỗ dưới hầm.
Không thể tả rõ tâm trạng lúc này, Giang Nhược nghiêng mặt cười thật khẽ khàng.
Tối nay cậu về nhà trọ hai phòng ngủ một phòng khách ở chung cư cũ.
Vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi ẩm mốc do bụi bặm tích tụ, thừa dịp trời vẫn chưa lạnh lắm, cửa sổ nào mở được Giang Nhược đều mở hết, cầm chổi và cây lau nhà quét dọn gian nhà, tiện thể lo cho mấy chậu cây còn lại ở ban công.
Hiện giờ Giang Nhược như đang dồi dào sức lực dùng mãi không cạn.
Cậu chụp chậu cây dong thiếu nước suýt ngỏm gửi An Hà xem, đêm khuya mà An Hà trả lời nhanh chóng: Sao lại về, bị đày vô lãnh cung rồi à?
Giang Nhược cảm thấy cách dùng từ quá chuẩn, nhưng tình hình thực tế là: Anh ấy đi công tác không ở nhà.
An Hà không trả lời, chắc quăng điện thoại ngủ mất rồi.
Giang Nhược phì cười, đồng thời nhận ra mình đã nhiều ngày không ngủ một giấc đến sáng.
Lịch trình đầu tiên khi về Phong Thành là chụp ảnh quảng cáo cho một thương hiệu quần áo.
Cậu được ekip chụp hình của tạp chí lần trước mời.
Trưởng nhóm chụp vừa thấy Giang Nhược đã nịnh: "Trước kia còn muốn hẹn anh Giang chụp một bộ ảnh đơn, ai dè bận bịu mấy ngày, đến khi hỏi lại đã thành cái giá tôi không hẹn nổi rồi."
Giang Nhược cười nói: "Để tôi về đánh tiếng với chị quản lý lấy anh giá hữu nghị."
Hôm nay chụp ảnh theo chủ đề mùa thu, cộng thêm thương hiệu hướng đến nam thanh niên, phần lớn trang phục đều là kiểu dáng bình thường hay mặc, cũng không cần thể hiện quá nghệ thuật nên chụp rất suôn sẻ.
Lần này Giang Nhược không từ chối lời mời dùng bữa tối của trưởng ekip chụp hình.
Chỉ có điều cậu không giỏi uống rượu, vào bàn ngoài kính rượu lúc đầu, còn đâu cậu toàn cúi đầu ăn hùng hục.
Ra đến bên ngoài, một chiếc xe bảo mẫu mới đỗ cạnh xe công vụ màu đen.
Tiểu Thẩm đứng một bên dùng ánh mắt ra hiệu Giang Nhược lên chiếc xe đằng trước, Giang Nhược chẳng uống rượu mấy cũng như đã say, nghiêng đầu cười: "Tôi hiểu mà, nên tắm rửa sạch sẽ quấn chăn đi thị tẩm."
Tịch Dữ Phong vẫn không có trên xe, lão Lưu bảo anh vừa xuống máy bay, chắc sắp tới rồi.
Suốt quãng đường Giang Nhược im như thóc, có lẽ là vì cảnh đêm ngoài ô cửa kính quá quen thuộc, và có lẽ là bởi nỗi mong chờ đáng thẹn, biết rõ không nên tồn tại nhưng xua mãi chẳng đi.
Thậm chí cậu có thể tượng được sau khi gặp mặt, mình không nhắc, Tịch Dữ Phong cũng không nhắc, sự việc khiến hai người mất vui xem như cho qua.
Nhẹ bẫng, không để lại bất kì dấu vết, chỉ trong hoàn cảnh nhất định mới làm tim đau âm ỉ.
May thay đau đớn ấy không đơn thuần chỉ là đau, nó còn là một bàn tay kéo Giang Nhược trở về từ vực thẳm.
Tuy nhiên dù lần này Giang Nhược đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, cũng không ngờ ra khỏi thang máy lại nhìn thấy cảnh tượng rối loạn như vậy.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là một chiếc giày cao gót nhọn rơi ra đất, dịch lên tiếp là một người phụ nữ mặc váy đi trân trần đứng trên sàn đá hoa cương.
Hôm nay bà ta không đeo "Trái tim của đại dương", có lẽ đi vội quá, tóc cũng chưa chải gọn, để lộ đôi phần nhếch nhác.
Bà ta năm lần bảy lượt xông lên như muốn thử chen cửa chui vào, mồm oang oang những câu như "giao chứng cứ ra đây", hai mắt đỏ sọng, giọng nghẹn ngào.
Thi Minh Hú ở đằng sau vừa kéo bà ta vừa gọi cho bảo vệ chung cư.
Mà trước mặt bà ta là Tịch Dữ Phong âu phục giày da vừa xuống máy bay, mặt vô cảm đứng ở cửa, nghe bà ta hỏi "Tại sao mày không chịu tha cho hai mẹ con tao" thì cũng chỉ cau mày ghét bỏ: "Tự nó nhờ tôi đấu thầu hộ."
"Thế nên mày xúi nó ra giá gấp mười lần mua miếng đất hoang đấy à?" Người phụ nữ nói giọng dữ dằn: "Tịch Dữ Phong, mày muốn cạn tàu ráo máng với mẹ con tao!"
Sắc mặt Tịch Dữ Phong tối sầm, liếc mắt trông thấy Giang Nhược đứng trước cửa thang máy thì ngẩn người rồi vẫy tay gọi cậu sang.
Giang Nhược bèn bước lại gần, Tịch Dữ Phong kéo cẳng tay cậu, tay kia đẩy cửa: "Em vào trước đi."
Người phụ nữ đó muốn thừa cơ lách vào nên liều mạng giãy giụa, Thi Minh Hú xém lôi trượt.
Thấy tay bà ta đã thò lên, Tịch Dữ Phong quay mình che chở trước người Giang Nhược, nhân thể mở cửa để cậu vào trong: "Khoá cửa, đừng đi ra."
Mà Giang Nhược còn chưa kịp hỏi tại sao đã giật mình vì làn da nóng bất thường vừa vô tình chạm phải.
Giang Nhược chống cửa không cho đóng: "Anh sốt à?"
Tịch Dữ Phong hiếm khi sốt ruột, quát khẽ bằng giọng ra lệnh: "Tôi bảo em vào trước đi!"
Cùng lúc ấy, Giang Nhược nghe thấy người phụ điên cuồng kêu gào: "Tịch Dữ Phong, nếu không phải năm xưa tao thấy mày đáng thương tha cho mày một mạng thì bây giờ nào đến lượt mày làm mưa làm gió, mày là cái đồ do gái đi3m đẻ..."
Giang Nhược chưa nghe hết đã bị đẩy mạnh, lùi vài bước vào trong nhà.
Sau đó là tiếng cửa đóng sầm.
Nhưng trước khi cánh cửa khép lại, thông qua khe hở, Giang Nhược vẫn nhìn rõ ánh mắt rét lạnh tựa đầm băng của Tịch Dữ Phong hiện ra vết nứt, hệt như bị ngoại vật nện vào.
***.