Hứa Vị sống cùng Trần Viễn Văn.
Thời gian đầu, cuộc sống sống chung không hề suôn sẻ, tính cách hai người có quá nhiều khác biệt, mâu thuẫn là điều không thể tránh khỏi, hơn nữa, không biết vì lý do gì, Trần Viễn Văn luôn muốn gây rắc rối với Hứa Vị một cách vô lý, điều này khiến Hứa Vị cảm thấy bất lực không nói nên lời.
Nhưng gác lại những điều vụn vặt trong cuộc sống, hai người họ như ngọn lửa cuồng nộ, luôn muốn bùng cháy bất cứ lúc nào.
Chỉ hai ngày sau khi Hứa Vị chuyển đến đây, hai hộp bao cao su cậu để trong vali lúc tới đã dùng hết, khắp nơi từ phòng khách, phòng ngủ, phòng tắm, ban công, ghế sofa, từ sàn nhà đến cửa kính trần, thậm chí cả trên quầy bếp đều có ký ức hoan ái để lại.
Những ngày đầu, Trần Viễn Văn vẫn không chịu bỏ cuộc, có một lần, Hứa Vị đang nấu ăn trong bếp, anh đột kích ôm người từ phía sau, cởi quần đùi của người ta ra rồi bắt đầu quậy phá. Hứa Vị đang đập trứng, tay dính đầy lòng trắng.
"Trần Viễn Văn! Anh ngứa đòn hả?!"
Hứa Vị quay người, ấn vào eo Trần Viễn Văn đẩy đến thành bàn bếp, lột quần áo anh chỉ trong vài nét.
Kết quả là Trần tổng không trộm được gà còn mất gạo, tối hôm đó không rời được khỏi bàn bếp, lòng trắng trứng trong tay Hứa Vị nói là để trừng phạt, đưa đến một nơi khó diễn tả.
Lần khác, Hứa Vị đang treo quần áo trên ban công, sau khi Hứa Vị chuyển đến, việc trong nhà đều là cậu đảm nhận, vốn dĩ Trần Viễn Văn có thuê người làm theo giờ nhưng sau khi Hứa Vị đến, anh dứt khoát không ngượng mồm kêu tốn kém nên không thuê nữa.
Trần Viễn Văn trong lòng không hề có chút hối hận, an tâm nằm ở nhà, để Hứa Vị chăm sóc.
Ngày hôm đó Hứa Vị lấy quần áo đã giặt từ máy giặt ra ban công để phơi, Hứa Vị vừa tắm xong, không mặc áo, chỉ mặc một chiếc quần đùi màu đen. Nhiều giọt nước chưa được lau khô chảy trên tấm lưng rắn chắc khỏe mạnh, ánh mặt trời chiếu lên như những hạt cườm xen lẫn vài vết xước còn màu rớm máu, tất cả đều do Trần Viễn Văn cào vào đêm hôm trước.
Trần Viễn Văn dựa vào sofa trong phòng khách, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hứa Vị, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy ngứa ngáy, cởi quần áo trong vài giây, lao tới ôm lấy eo cậu, muốn làm chuyện giới hạn độ tuổi.
Hứa Vị suýt bật cười vì hành động của anh, ném quần áo trên tay xuống, lật người anh lại đè lên cửa sổ kính bao từ trần đến sàn của ban công, hỏi anh: "Sao anh không chịu bỏ cuộc thế?"
"Sao tôi phải bỏ cuộc?! Tôi vốn đã ở trên "đỉnh" rồi!!" Anh quay đầu lại trừng mắt nhìn Hứa Vị một cách hung dữ.
Hứa Vi bắt đầu ức hiếp anh, hôn lên vành tai đỏ bừng vì giận dỗi: "Sao lúc khóc dưới người tôi không thấy anh nói như vậy."
"Ai khóc? Mắt chó nào của cậu thấy tôi khóc?!"
"Cả hai mắt đều nhìn thấy rõ."
Dứt lời, một cách tự nhiên Trần Viễn Văn lại bị đè.
Sau những bài học đau đớn này, Trần Viễn Văn dần bắt đầu chấp nhận sự thật rằng mình không thể phản công.
Bởi vì anh không có khả năng thắng Hứa Vị tiểu tử này, con mẹ nó quá mạnh.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, đó chính là Hứa Vị học hành rất nhanh.
Những mánh khóe từ nhỏ đến lớn trên giường, sau vài ngày, Hứa Vị đã luyện tập trở nên điêu luyện, cộng với sức mạnh thể chất ấn tượng hơn cả một con bò, Trần Viễn Văn thực sự cũng khá tận hưởng khi được phục vụ trên giường.
Là đàn ông, cái gì vui vẻ thì mình ưu tiên, Trần Viễn Văn không thèm chấp nhặt những chuyện khác.
Khi sống một mình, cuộc sống của Trần Viễn Văn thực sự không có quy luật gì, anh thích chơi đùa và thường xuyên ra ngoài giao lưu, cùng một nhóm bạn thường tụ tập cùng nhau suốt đêm vui vẻ.
Căn biệt thự ở ngoại ô Bắc Kinh này nói là nhà nhưng thực chất chỉ là nơi để ngủ.
Nhưng sau khi Hứa Vị chuyển đến, chỗ ngủ này dường như dần dần trở nên ấm áp hơn.
Hứa Vị quen với việc dậy sớm, thường khi Trần Viễn Văn vẫn đang ngủ say trên giường, cậu đã dậy ra ngoài chạy bộ, chạy xong Hứa Vị sẽ tiện đường đến cửa hàng gần nhất để mua bữa sáng, nếu gặp bà cụ bán hoa ven đường, cậu sẽ mua một bó hoa mang về cắm.
Nếu lúc đó Trần Viễn Văn đã tỉnh, bọn họ sẽ cùng nhau ngồi ăn sáng, nếu Trần Viễn Văn chưa dậy, Hứa Vị sẽ vào phòng ngủ đánh thức anh.
Nết ngủ dậy của Trần Viễn Văn cũng không tốt đẹp cho lắm, đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn nghe lời cậu rời giường, thế là Hứa Vị vén chăn chui vào sờ mó, thường xuyên sờ không đúng chỗ, lúc hai người đi ra thì bữa sáng đã nguội rồi.
Tất nhiên, không phải lúc nào họ cũng quậy phá vậy, là một diễn viên, Hứa Vị vẫn luôn rèn luyện hàng ngày, hầu như mỗi ngày cậu đều xem 2-3 bộ phim, vừa xem vừa đúc rút kinh nghiệm.
Kể từ hôm Hứa Vị chuyển đến, Trần Viễn Văn cũng không đến công ty, công việc hàng ngày đều do trợ lý của anh và một số nhân viên phụ trách xử lý, tuy nhiên, đôi khi với tư cách là giám đốc, anh vẫn cần tham dự họp một số dự án lớn. Đôi khi cũng cần tổ chức họp video với những người phụ trách.
Hứa Vị đang xem phim trong phòng ngủ, còn Trần Viễn Văn thì đến phòng làm việc để họp, anh vốn không thích mặc quần áo ở nhà, thường khỏa thân chạy khắp nơi, nhưng đương nhiên anh không thể làm thế khi gặp cấp dưới của mình.
Trần Viễn Văn mặc một chiếc áo sơ mi được cắt may khéo léo, ngồi trên chiếc ghế da trong phòng làm việc, vô cảm lắng nghe báo cáo công việc của cấp dưới.
Không ai có thể tưởng tượng vị CEO trông có vẻ ăn mặc bảnh bao nhưng thực chất lại đang bán khỏa thân không mặc quần.
Ngoại trừ Hứa Vị.
Hứa Vị có vẻ thích nhìn anh mặc áo sơ mi với mặt nghiêm túc, mỗi lần họp xong Trần Viễn Văn mở cửa thư phòng đi ra ngoài đều sẽ bị Hứa Vị chặn lại, ánh mắt cậu theo sát cổ áo anh từng centimet. Nó dần trượt xuống, cuối cùng đáp xuống mắt cá chân trần của anh.
Anh nhấc chân đá Hứa Vị: "Biến đi, tôi đang bận, không rảnh chơi với cậu."
Hứa Vi nắm lấy chân anh, bế anh đi đến thư phòng: "Trần tổng quả thực là người bận rộn."
"Biết thì tốt." Anh không chút mặn mà nhìn Hứa Vị: "Mau buông ra."
"Không buông" Hứa Vi đặt anh lên bàn, đè xuống: "Trừ phi anh để tôi... làm một lát."
Anh hơi buồn cười, vòng chân qua eo Hứa Vị, trong mắt cũng mang theo nụ cười: "Chỉ một lát? Cậu được không đấy? Nếu không thì để anh làm cho."
Hứa Vị lật người anh lại, đè hẳn xuống bàn, hôn lên lưng anh: "Anh biết tôi có được hay không mà."
Hai người tính ra đã ở chung được nửa tháng, cả ngày đều bám dính nhau. Trong thời gian này Cao Dương đã gọi điện cho Trần Viễn Văn hai lần mời đi uống rượu, đồng thời còn nói bóng gió với anh rằng gần đây có một câu lạc bộ mới được mở, ở đó đầy những người trẻ đẹp, các chàng trai đều là gu mà Trần Viễn Văn thích, nên hãy nhanh chóng đến tận hưởng xem.
Khi nghe điện thoại, Trần Viễn Văn chạy vào phòng tắm như một tên trộm, nhưng ngay trước khi kịp khóa cửa, Hứa Vị đã theo vào.
Hứa Vị đóng cửa lại, hai tay đút túi quần, dựa vào cửa nhìn hắn, nói: "Nghe điện thoại đi."
Chuyện gì vậy?!
Nghe thì nghe, tôi sợ cậu chắc?!
Anh giận dữ trừng mắt nhìn Hứa Vị, ấn mạnh vào nút trả lời.
Giọng nói của Cao Dương vốn đã rất lớn, không gian trong phòng tắm lại chật hẹp, thông qua loa điện thoại, lời nói của Cao Dương truyền đến tai Hứa Vị một cách rõ ràng, từng chữ một.
Hứa Vị sắc mặt càng ngày càng xấu đi, ánh mắt lạnh như băng khiến Trần Viễn Văn cảm thấy lạnh run lên.
Trần Viễn Văn tức giận đến mức mắng thẳng vào mặt Cao Dương: "Nói xong chưa, tôi đang bận! Không có việc gì thì đừng gọi cho tôi nữa, dm!"
Sau khi chửi tục một câu, anh cúp điện thoại.
Hứa Vị hừ lạnh, quay người định bước ra ngoài, Trần Viễn Văn thầm mắng trong lòng, nhanh tay túm lấy Hứa Vị từ phía sau, ngăn cản cậu rời đi.
"Cậu cũng nghe rồi đấy. Tôi từ chối cậu ta rồi mà. Cậu còn muốn gì nữa?"
"Muốn thì cứ đi, không cần giả vờ trước mặt tôi." Hứa Vi hất tay anh ra, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
"Tôi cần giả vờ làm gì?" Trần Viễn Văn ghét nhất người khác coi thường anh, ngay lập tức tức giận. "Tôi đã ở nhà với cậu suốt nửa tháng qua, ngoại trừ đi siêu thị với cậu tôi cũng chưa thèm đi đâu. Còn cậu thì sao? Cậu đã làm gì? Không được hút thuốc, không được uống rượu, cậu càm ràm như thế suốt cả ngày. Đi đâu làm gì cũng tra cũng hỏi. Làm như vậy cậu hài lòng không, quản được tôi thoải mái lắm hả? Cậu phiền thật sự có biết không?"
Hứa Vị để anh mắng mình mà không nói một lời, sau khi nghe anh phát tiết xong, cậu lạnh lùng nhìn anh: "Nếu tôi ở đây khiến anh khó chịu như vậy thì bây giờ tôi sẽ dọn ra ngoài, cũng sẽ không quản anh nữa."
Nói xong, Hứa Vị đẩy anh ra, mở cửa phòng tắm, cúi đầu bước ra ngoài.
Trần Viễn Văn đứng trong phòng tắm nhìn bóng lưng Hứa Vị, tức giận đến mức suýt nhảy lên!
Trong số những tình nhân nhỏ ngày trước có ai không phải là người ăn nói nhỏ nhẹ, ngoan ngoãn và hiểu chuyện, làm gì có ai tỏ vẻ tức giận làm mình làm mẩy như vậy?!
Thằng nhóc này!
Anh tức giận đến mức chống tay lên hông, đá điên cuồng vào cửa phòng tắm.
Tuy nhiên, trước khi anh kịp trút giận xong, Hứa Vị đã thực sự xách vali ra khỏi phòng ngủ.
Ngọn lửa của anh biến mất ngay lập tức, đột nhiên anh cảm thấy hoảng loạn vô cớ, anh lao ra ngoài trước khi kịp suy xét chuyện gì đang xảy ra.
Anh chộp lấy vali từ tay Hứa Vị, ném sang bên cạnh một cách mạnh mẽ: "Cậu đang làm gì vậy?! Tôi cho phép cậu đi à? Cậu muốn đến thì đến muốn đi thì đi, coi nơi này là khách sạn phải không?!"
"Tránh ra." Hứa Ngụy vô tình liếc anh một cái.
"Nếu cậu còn biết điều, tốt nhất nên dừng chuyện này ở đây đi."
"Ha." Hứa Vị cười lạnh, không thèm quan tâm đến chiếc vali nữa, đẩy anh ra rồi đi về phía cửa ra vào.
Thể lực giữa anh và Hứa Ngụy có khoảng cách, Hứa Vị dùng 100% sức lực, căn bản anh không thể nào cản được.
"Mẹ kiếp!" Anh nghiến răng nghiến lợi chửi bới, trước khi Hứa Vị mở cửa, anh đã lao tới, đẩy Hứa Vị vào tường, vòng hai tay qua cổ cậu níu xuống rồi hôn.
Anh dựa vào người Hứa Vị, dùng sức hôn lên môi cậu, đầu lưỡi hăng hái tiến vào trong miệng Hứa Vị, quấn lấy đầu lưỡi cậu.
Hứa Vị không đẩy anh ra mà chỉ lặng lẽ dựa vào bức tường trắng, để tùy anh hôn cho đến khi hai cánh môi đỏ bừng.
Hôn trọn vẹn hai phút, cuối cùng anh cũng buông Hứa Vị ra, vẫn chưa hài lòng, áp trán mình vào trán Hứa Vị, thở hồng hộc.
Anh nói: "Được rồi, tôi sai rồi. Sinh viên đại học đừng chấp nhặt với Trần tổng, được không?"