Bắc thành.
Diệp Lạc Dương đang muốn gọi xe thì bị Bùi Ôn Hạ ngăn cản: “Có người quen sẽ đến đón chúng ta.”
Bùi Ôn Hạ và Diệp Lạc Dương cùng đến đây, chỉ có hai người bọn họ. Mộ Lăng Thần và Tần Sở Hàn còn chưa kết thúc cảnh quay, Đường Hiểu Vi phải về nhà một chuyến ở Pháp, Kỳ Ân nói rằng khi nào rảnh rồi sẽ đến hội hợp với 2 người, cũng không biết cậu ta bận rộn chuyện gì.
Cậu chỉ định ở đây 2 ngày, còn nhiều công việc đang chờ. Lâm Trì vừa mới bàn xong một hợp đồng quay chương trình thực tế cho bọn cậu, tiếc là chỉ có 3 người được tham gia.
Ở Bắc thành này người dân đều không có sở thích vây xem minh tinh, cũng không thấy ai nổi tiếng làm đại sứ thương hiệu, có chạy nhưng đều là hiệu ứng. Có vẻ vì xã hội đen, giang hồ và côn đồ tụ tập ở thành phố này rất nhiều, cho nên dân chúng đều hình thành lối sống cá nhân.
So với Nam thành, rạp chiếu phim tràn đầy mà nói, ở đây ngành giải trí không mấy ưa chuộng, rạp phim cũng chỉ có vài ba nơi trong trung tâm thành phố.
Diệp Lạc Dương tay xách nách mang ba lô của hai người, nắm tay Bùi Ôn Hạ, cảnh giác nhìn xung quanh: “Không được chạy lung tung, không được rời khỏi mí mắt của tôi, nghe chưa?”
“…” Không tới mức đi?
Bíp bíp!
Một chiếc Maybach màu đen đậu trước mặt hai người, cửa kính xe kéo xuống, lộ ra gương mặt yêu nghiệt của Bùi Họa: “Lên xe.”
Diệp Lạc Dương cảnh giác cao độ nhìn chằm chằm Bùi Họa, bị Bùi Ôn Hạ đẩy ngồi vào ghế sau xe, trấn an hắn: “Đừng lo, là người quen của tôi.”
Bùi Họa ra hiệu cho tài xế lái xe đi, cậu không hỏi điểm đến là ở đâu vì cũng đã đoán được đại khái.
Diệp Lạc Dương từ nãy đến giờ vẫn nắm chặt tay cậu, có nóng cũng không buông, liếc nhìn ghế phó lái, nhỏ giọng hỏi cậu: “Chị gái của cậu?”
“…”
Bùi Ôn Hạ không biết giải thích với hắn kiểu nào: “Con…Chú, à, chú Bùi Họa, con của một người quen của tôi.” Bây giờ cậu đâu thể nhận con trai được.
Chú? Giới tính nam?
Diệp Lạc Dương hoài nghi nhân sinh, nhưng lễ phép thì vẫn còn đó, lập tức kính cẩn chào hỏi: “Cháu chào chú Bùi, cháu tên Diệp Lạc Dương, bạn thân nhất của Bùi Ôn Hạ.”
Bùi Họa chỉ nhìn thoáng qua chứ không nói gì.
Bùi Ôn Hạ nhặt đâu ra thằng nhóc trông ngu ngốc quá vậy.
______
Nhà của Bùi Họa.
Ngôi nhà theo phỏng theo kiểu Nhật, cửa kéo, sàn nhà gỗ, phong cảnh hữu tình.
“Tạm thời ở đây đi, ngày mai lại cùng đi thăm người.” Bùi Họa gọi người hầu, dẫn đường cho Bùi Ôn Hạ và Diệp Lạc Dương đi nhận phòng.
Người hầu tuổi tác đã cao, cậu vẫn còn nhớ ông ấy, là quản gia cũ của ông chủ, cũng là người đã chăm sóc Bùi Tranh từ khi được nhặt về.
Cảnh còn, người khác cũng còn, chỉ có mỗi cậu là không còn. Tâm trạng có chút xao động, cũng vấn vương.
“Sao vậy? Mệt rồi?”
Diệp Lạc Dương đẩy vali vào phòng, thấy cậu cứ ngẩn ngơ, liền kéo cậu vào giường ngồi, tháo giày, tháo áo khoác cho cậu.
“Ngủ một lát đi.”
Hắn không hỏi, tại sao cả hai lại phải ở nhà của Bùi Họa, cũng không hỏi cậu có quan hệ gì với xã hội đen. Từ lúc bước vào nhà này hắn đã biết, hệ thống an ninh tối tân, kính cũng là kính chống đạn, người hầu thì giấu súng trong người, trong tối không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Nói thật, hắn có chút hoảng, phần nhiều là lo lắng cho Bùi Ôn Hạ.
“Ngủ cùng tôi đi.” Cậu làm nũng.
Diệp Lạc Dương lo lắng cho cậu, thì cậu cũng lo lắng cho hắn, không hi vọng hắn tìm hiểu sâu xa vũng nước đục này.
Cậu đã định đến đây một mình, không kéo các anh vào nguy hiểm, nhưng không chịu nổi vẻ mặt lo lắng của các anh, mềm lòng đồng ý để Diệp Lạc Dương cùng đi.
Có thể là vì không muốn tách ra với ai trong số họ. Lần đầu cậu có suy nghĩ nặng tình như vậy.
Hắn khoái chí lắm nhưng mặc ngoài vẫn mạnh mồm, lập tức nhào lên giường ôm lấy Bùi Ôn Hạ, thỏa mãn: “Cậu là em bé à, không có người dỗ dành là không ngủ được? Thôi thì cũng hết cách, ai biểu chúng ta là anh em thân thiết làm chi, để anh Lạc Dương tốt bụng ru ngủ cho bé Hạ ha. Bé Ôn ngủ ngon đêm đã khuya…”
Mặt trời còn chưa có lặn đâu.
Cậu tròn mắt xem hắn, cười khanh khách: “…Diệp Lạc Dương, cậu khùng thật ấy.”
Không những khùng mà còn rất chậm tiêu. Ở cùng hắn cậu có thể vui vẻ cả ngày bởi tính tình trong một nẻo ngoài một nẻo của hắn.
“Ha? Mắng anh đây khùng?”
Diệp Lạc Dương lật người cậu lại, rướn người lên, đè cậu dưới thân, đưa tay cù lét cậu, bàn tay thon dài chọc vào những điểm nhạy cảm khiến cậu buồn cười.
Hắn đắc chí: “Đã biết được sự lợi hại…”
Nói đoạn, hắn sờ soạng trúng một đoạn eo mềm bên dưới lớp áo của cậu. Mặt thoắt cái đỏ bừng, cả người cũng rạo rực khô nóng, hắn tự mắng mình cầm thú không bằng, anh em tốt mà cũng không tha.
Bùi Ôn Hạ vì phản ứng tự nhiên mà rụt chân, co người lại, bật cười lên do bị nhột, cười đến mặt đều hồng hồng, hàng mi run rẩy, nói chuyện cũng lấp lửng: “Đ-Đừng…Ha ha…đừng, dừng lại…”
Diệp Lạc Dương không dám lộn xộn chạm bậy nữa, cứng đờ giữ nguyên tư thế: “Bùi, Bùi, Bùi Ôn Hạ, chúng ta là anh em tốt đúng không?”
Cậu cười muốn hụt hơi, nằm lại tại chỗ lấy vài hơi, mới ngẩng lên: “Hả…Ờ?”
“Hay là không ngủ trưa nữa…Chúng ta…Làm chút chuyện giải tỏa căng thẳng…” Hắn ngại ngùng tỏ vẻ, hôm trước ăn nhiều hải sản quá, cơ thể có chút hưng phấn.
Bùi Ôn Hạ lúc đầu không hiểu lắm làm chuyện giải tỏa căng thẳng là gì. Khi nhìn thấy phần cứng nào đó, chậm chạp nhận ra, bản thân đã bị Diệp Lạc Dương kéo theo làm chuyện xấu.