Mặt của nàng bị bôi đen, thấy không rõ thần sắc trên mặt, Giang Sắt tới gần nàng nói:"Diễn người chết."Các diễn viên quần chúng khác nghe xong lời này ngược lại lại có chút hưng phấn, có người nhỏ giọng nói:"Xong việc, đoàn làm phim hẳn là sẽ phát hồng bao."Lô Bảo Bảo đang muốn mở miệng nói, thì ở đầu kia thư ký trường quay được kêu đã vội vàng đem nhóm đóng vai phụ này trói lên, đẩy đến chỗ mấy chiếc cọc gỗ dựng bên bờ sông.Giang Sắt hai tay bị trói sau lưng, bị đẩy tới bờ sông, nút thắt của dây thừng ở trong tay nàng, diễn viên quần chúng đóng vai giặc ngoại xâm đã cầm sẵn đạo cụ lưỡi lê trong tay, chờ đạo diễn ra hiệu.Người của đoàn làm phim tiến lên, lắp thiết bị phun máu định hướng cho mọi người, một người đàn ông cầm trên tay cây bút đang giải thích cảnh quay cho một người phụ nữ:"...Đợi đến lúc Cao Vinh nói lời thoại, thì cô liền nói 'Phi'."Cô ta có một lời thoại, khiến cho trong mắt không ít người diễn vai quần chúng lộ ra vẻ hâm mộ.Người phụ nữ kia liên tục gật đầu, người đàn ông cầm bút xoay người về phía đám người Giang Sắt nói:"Đợi lát nữa đao đao cụ vung tới, sẽ đè vào túi máu, thì mấy người sẽ rơi vào sông." Ông ta chỉ chỉ khu vực an toàn cách bờ sông một đoạn, trong nước còn có mấy người đợi sẵn: "Biện pháp an toàn đều đã làm xong đâu vào đấy, thù lao cho người rơi xuống nước hôm nay tăng thêm hai mươi."Nói xong lời này, ông ta vỗ tay: "Được rồi, sẵn sàng."Cảnh này cũng không liên quan gì đến Ảnh đế Lưu Nghiệp, cũng không liên quan gì đến mấy nữ minh tinh mà Lô Bảo Bảo đã từng nói qua, chỉ là một đoạn ngắn trong "Hành Động Giải Cứu" mà thôi.Giang Sắt bị đẩy bờ sông, trên bờ sông dựng năm sáu cây cột.
Lô Bảo Bảo may mắn bị trói lại trên cột, không cần rơi xuống nước, còn Giang Sắt lại đứng ở nơi hẻo lánh bên bờ sông, hiển nhiên là phải rơi xuống nước.Mọi người đã vào đúng vị trí, đợi đạo diễn hô "Action" "Trước tiên thử một lần."Thư ký trường quay cầm bảng có ghi chép cảnh quay bằng phấn tiến lên, "Take one."Đây là lần đầu tiên quay cảnh này, khi tiếng bản lề gắn trên bảng được dập xuống, diễn viên trung niên mặc quân phục của giặc ngoại xâm gằn giọng nói:"Nếu như, Chu Minh Sùng không giao đồ ra đây, thì các ngươi, toàn bộ đều phải chết!"Y vừa mới nói xong, tất cả mọi người đều sửng sốt, đạo diễn giận dữ:"Cut"Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, thì thư ký trường quay cầm bút lúc trước vội vàng chạy lên trước, hét vào mặt một người phụ nữ:"CMN, cô có phải bị bệnh hay không hả, không phải đã nói với cô, khi nào Cao Vinh nói xong lời thoại, thì cô phải nỏi "Phi" hay sao?"Người phụ nữ kia bị chửi đến nỗi không ngóc đầu lên được, người đàn ông hung thần ác sát mắng một chập, rồi phất tay:"Làm lại!"Mọi người lần nữa vào vị trí, ánh sáng của máy quay chiếu thẳng vào mấy người Giang Sát, nam diễn viên được gọi là Cao Vinh tạo dáng lại, lấy tay đè xuống lưỡi lê bên hông rồi nói:"Nếu như, Chu Minh Sùng không giao đồ ra đây, thì các ngươi, toàn bộ đều phải chết!"Lần này, người phụ nữ bị mắng lúc trước đã phản ứng nhanh chóng, vội nói:"Phi"Cô ta vừa mới bị mắng, nên tiếng "Phi" này nói ra rất yếu ớt, vì vậy thư ký trường quay cầm bút lúc trước đương nhiên lại nổi trận lôi đình:"Cô có làm được hay không? Không làm được thì để đổi người!"Người phụ nữ kia bị mắng mà nước mắt lưng tròng, liên tục xin lỗi, một lúc sau mới bắt đầu lại."Take three."Tiếng dập vang lên, Cao Vinh một lần nữa nói lời thoại, hai lần liên tiếp thất bại, người phụ nữ lần này đã lớn tiếng hô: "Phi!"Lần này không có tiếng kêu ngừng, chỉ là cách đó không xa thư ký trường quay nói mấy câu với đạo diễn, lúc nhìn về phía bên này, thì nhíu chặt lông mày.Sau khi người phụ nữ này nói xong lời thoại, nam diễn viên trung niên diễn vai giặc ngoại xâm nghiến răng, mắng một tiếng, nâng súng lên.Diễn biến của cốt truyện đến đây kết thúc, đạo diễn giơ tay ra dấu, cảnh phim tạm thời dừng lại.Cao Vinh ngừng lại, xạ thủ của đoàn làm phim tiến lên kiểm tra súng ống trong tay y.Giang Sắt đứng từ xa nhìn khẩu súng phát ra ánh sáng lạnh lẽo, hẳn là súng thật, chỉ là bên trong không lắp đạn.Đối với bộ phim điện ảnh có vốn đầu tư lớn như "Hành Động Giải Cứu", thì đoàn làm phim hẳn sẽ không dùng đạo cụ súng, nhưng để tăng thêm tính chân thực, trước tiên sẽ dùng máy quay quay riêng súng ống, rồi lại quay lúc túi máu nổ khi bị súng bắn trúng là được.Thư ký trường quay lại giảng giải với người phụ nữ có lời thoại lúc nãy, dưới trời nóng chang chang, Giang Sắt chỉ cảm thấy mồ hôi lăn từng giọt trên lưng.
Đứng một lúc lâu, vì phải quay chụp cảnh chật vật khi bị trói, nên mọi người không được cử động dù chỉ một chút.Thợ trang điểm của đoàn làm phim tiến lên chỉnh lại lớp trang điểm cho mọi người, xạ thủ kiếm tra một lượt toàn bộ súng ống, sau khi xác nhận an toàn, thư ký trường quay cho bắt đầu lại một lần nữa.Lần này Cao Vinh nâng súng lên, chỉ là người phụ nữ lúc trước phải nói thoại có lẽ là quá khẩn trương, mãi vẫn không bóp vỡ thiết bị phun máu định hướng, nên lại phải nhận lấy một trận thóa mạ."Không cảnh quay này nữa, trước quay cảnh diễn viên quần chúng đã rồi nói sau."Người đàn ông đeo kính râm ngồi dưới ô chống nắng vẻ mặt không kiên nhẫn vừa nói xong lời này, thư ký trường quay liền gào to một tiếng, rồi quay sang giải thích với mấy người Giang Sắt , máy quay lập tức chuyển hướng, chiếu thẳng vào mấy người Giang Sắt.Sau khi vang lên tiếng thư ký trường quay dập bảng quay, máy quay đầu tiên là tập trung vào hàng súng.
Giang Sắt đứng ở bờ sông, nhìn người đàn ông cầm lưỡi lê từng bước đi về phía nàng, giơ đao lên, làm tư thế vung về phía nàng.Đao kia chém vào đầu vai trái của nàng, mặc dù chỉ là đạo cụ, cũng không có tạo thành thương tổn nghiêm trọng, nhưng người đàn ông này ra tay không nhẹ, đau đớn truyền đến.Giang Sắt trên mặt lộ vẻ đau đớn, nhớ ký lời dặn của thư ký trường quay lúc trước, kêu thảm một tiếng, túi máu đeo trên người dưới tác dụng của thiết bị nổ, "Bụp" một tiếng văng tung tóe, lập tức nàng không chút do dự kéo bung dây thừng ở sau lưng, lao đầu rơi xuống nước!Trong thời tiết nóng nực, kỳ thật nàng mặc đồ hóa trang rất dày sớm đã nóng đến không chịu được, sau khi rơi xuống nước liền mát mẻ hơn nhiều.Nước sông từ bốn phương tám hướng bủa vây lấy nàng, áo quần trên người hút nước chìm xuống.Cũng may Giang Sắt biết bơi, cộng thêm người đã đợi sẵn ở thượng nguồn đã vội vàng xông lên, kéo nàng mang vào bờ.Xung quanh, người rơi xuống nước cũng lục tục lên bờ.
Giang Sắt vừa vắt bớt nước trên áo để giảm bớt độ nặng, vừa lấy tay lau mặt.Do vậy, hóa trang trên mặt cũng trôi đi ít nhiều, ở đầu đằng kia đạo diễn nhìn vào máy quay, làm động tác ra hiệu tạm dừng.Quay phim sẽ tạm dừng một lúc, nên mọi người lại tốp năm tốp ba tìm chỗ nghỉ ngơi.Bị cảnh quay này giày vò, Giang Sắt cũng mệt mỏi không nhẹ.
Lô Bảo Bảo bị trói trên cây cột cũng được thả ra, hóa trang trên người nàng cũng mang theo vết máu, trong mắt còn có vẻ hoảng hốt chưa tan:"Khiến ta sợ muốn chết."Nàng đã ngồi xuống, nhìn Giang Sắt cả người ướt nhẹp, tóc vẫn còn nhỏ nước, không khỏi nói:"Lúc mình nhìn cậu rơi xuống nước, sợ hãi muốn chết."Vào đoàn làm phim đóng vai phụ cũng không thú vị như trong tưởng tượng của Lô Bảo Bảo, lại còn không thấy được minh tinh, chứ đừng nói đến cùng minh tinh chụp ảnh."Lúc cây súng kia nhắm vào tớ, tớ cũng sợ muốn chết."Thần sắc của cô có chút uể oải, ánh mắt lộ vẻ chùn bước, hiển nhiên có chút hối hận với quyết định đóng vai phụ hôm nay của mình.Giang Sắt đưa tay vắt nước trên tóc:"Tổ kịch xác thực là dùng súng thật, thế nhưng đã có xạ thủ kiểm tra qua, nên sẽ không có vấn đề gì đâu.".