Tắm rửa xong, Khâu Tác chạy nhanh xuống cầu thang, một đầu tóc ướt không lau, vài giọt nước theo cổ chạy xuống áo thun, làm cho cổ áo ướt một mảng.
"Sao lại không lau tóc?" Cố Điển liếc Khâu Tác một cái, đưa cho cậu đôi đũa, "Ăn nhanh đi, đồ ăn nguội."
"Không muốn, nóng quá, ướt một chút cho mát," Khâu Tác nhận đôi đũa, rất tự nhiên mà ngồi bên cạnh Cố Điển, nhìn vị trí đối diện trống không, hỏi Cố Điển, "Anh hai đi rồi? Trải qua đêm Thất tịch thật à?"
"Ăn cơm của cậu đi." Cố Điển nhớ tới Cố Ân vừa nãy nói anh nên ở cùng Khâu Tác đêm Thất tịch, khóe miệng không tự giác nhếch lên, gắp cho Khâu Tác một con tôm đã bóc vỏ.
Chờ hai người cơm nước xong, dì giúp việc đi ra thu dọn bàn ăn.
"Muốn dì cắt quả dưa này không?" Dì giúp việc nhô đầu từ phòng bếp.
"Không cần đâu dì, để con cắt." Khâu Tác từ trên sofa đứng lên.
"Để dì cắt đi." Cố Điển khó hiểu, người này chịu khó từ lúc nào vậy? Rõ ràng là cái người lúc tắm ngay cả quần áo cũng lười cầm.
"Tớ muốn cắt." Khâu Tác nói một tiếng rồi đi vào nhà bếp.
Mười phút sau, Khâu Tác bưng một cái tô thủy tinh nhỏ đi tới, trong tô có đầy những khối dưa hấu màu hồng nhạt chất thành núi, cái nĩa cắm ở trên đỉnh.
"Leng keng leng keng-----" Khâu Tác bưng cái tô đưa đến trước mặt Cố Điển, lại còn ngân nga một đoạn BGM lộn xộn.
Mặc dù không muốn ăn, Cố Điển vẫn duỗi tay nhận lấy, xiên một miếng bỏ vào miệng, "Ăn chung đi, tớ ăn không hết."
"Một chén nhỏ vậy mà cậu ăn không hết hả? Không được, phải ăn đi." Khâu Tác lại xoay người đi về nhà bếp ôm nửa trái dưa hấu còn lại, chính giữa bị khoét một vòng lớn, có cái muỗng ở trong.
Khâu Tác ôm dưa hấu, đi đến bên cạnh Cố Điển, ngồi trên sofa, cười tít mắt mà múc một muỗng dưa hấu mà ùm một miếng, miệng bị nhồi mà căng phồng, "Cố Điển, xem tớ đối xử với cậu tốt chưa này, phần dưa ngọt nhất đều để cho cậu." Cậu nuốt dưa hấu trong miệng xuống, ném một câu, "Tại đây một đêm Thất tịch, cẩu độc thân bày tỏ yêu mến với cẩu độc thân."
"Tào lao quá." Cố Điển miệng thì ghét bỏ, vẻ mặt lại sáng ngời trong nháy mắt, giống như từ kẽ hở của mây lộ ra bảy màu rực rỡ, xiên một miếng dưa bỏ vào miệng.
Thật sự có chút ăn không vào, Cố Điển quyết định nghỉ một chút, anh quay đầu nhìn Khâu Tác, đôi mi dày của người sau đang rũ xuống, cúi đầu múc một miếng dưa hấu lớn, trên lông mày lóng lánh những giọt nước, làm cho lòng Cố Điển run rẩy theo.
"Miếng lớn như vậy ăn hết một lần hả?" Cố Điển hỏi Khâu Tác.
"Ăn hết nha."
"Ăn nhiều quá coi chừng đau bụng, dưa hấu có tính hàn." Cố Điển nhắc nhở.
"Ôi trời hôm nay tớ nóng quá đi à," Khâu Tác lấy mu bàn tay lau khóe miệng, ngẩng đầu nhìn nơi gió thổi ra, "Cố Điển, điều hòa nhà cậu hôm nay bị hư hả?"
Cố Điển nhổm dậy lấy remote của điều hòa, nhìn thoáng qua nhiệt độ hiển thị, 25 độ, tiêu chuẩn của phòng ấm, nâng lên hai độ, "Một chút là được, hạ xuống cho cậu."
"Ôi, không có biện pháp, nhà cậu có hai bác sĩ, quá dưỡng sinh.
Nhiệt độ điều hòa quá cao." Khâu Tác lắc đầu.
"25 độ cao hả?" Cố Điển nhíu mày.
Khâu Tác:...!Vậy cũng không cao lắm, nhưng mà tớ chính là nóng quá.
Cố Điển để chén nhỏ lên bàn trà, đứng lên, sờ trán Khâu Tác, "Không sốt mà? Trong nhà không nóng, tóc cậu vẫn ướt, nóng cái gì mà nóng."
Nói xong thì ngồi trở lại, lần nữa cầm tô ở trên bàn, xiên một miếng dưa vào miệng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại đứng lên, sờ phía sau cổ Khâu Tác, một mảng da thịt nóng lên dưới lòng bàn tay, đập một chút.
Cố Điển buông tay ra, ngồi trở lại, vỗ vỗ đầu Khâu Tác đang chuẩn bị nói, bị Khâu Tác ồn ào ngắt lời, "Ầy, tay cậu vừa đặt ở đâu thoải mái quá, lại đặt chút nữa đi."
"Cậu..." Tim Cố Điển bỗng đập nhanh hơn, trái tim trong lồng ngực giống như muốn nhảy ra ngoài, anh cũng ngẩng đầu nhìn chỗ có gió lạnh màu trắng thổi ra, điều hòa quả thật hỏng rồi, nóng muốn chết.
"Trời ạ," Khâu Tác trực tiếp kéo cổ tay Cố Điển qua, phủ lên phía sau cổ của mình, "Chỗ này của tớ có hơi đau...!Giúp tớ xoa một chút."
Bàn tay to lớn nhẹ nhàng mà xoa mảng da hơi đỏ lên kia, hô hấp Cố Điển trở nên nặng dần, anh không ngừng hít sâu, ép buộc chính mình bình tĩnh mà nói chuyện, "Có đỡ hơn không, Khâu Tác?"
"Không---" Khâu Tác bẹp bẹp khóe miệng, "Tớ bị làm sao vậy? Tim đập hơi nhanh, trong cơ thể như có nước sôi...!Cố Điển, gọi cho anh hai hỏi một chút đi, tớ giống như bị bệnh."
Tay Cố Điển bắt đầu run rẩy.
"Đừng xoa như vậy," Khâu Tác cúi đầu, khẽ nói, "Cố Điển, cậu đừng xoa như vậy...!Cậu...!Vững một chút, tay đưa lên xuống, ừm---" mùi chocolate nồng nàn từ phía sau cổ Khâu Tác tỏa ra...!
Cố Điển quả thật là điên rồi, cơ thể bắt đầu tỏa ra một ít lại một ít hương rượu say lòng người.
Một cái tay khác của anh gắt gao mà bấu chặt vào đùi của mình, xương cổ tay nhô lên, đốt ngón tay trắng đến dọa người, nhưng mặt lại đỏ bừng, khóe mắt khóe môi cũng hồng hồng.
"Khâu Tác---"
"Ừ?"
"Cậu đang phân hóa.".