Tin Tức Tố Của Ta Có Độc


Chương 51 (2):
Khi Vạn Dương Trạch đi phòng vệ sinh, cửa phòng bị người gõ vang, Du Việt vội vàng đi mở.

Vừa thấy là phục vụ sinh kia, Du Việt lập tức diễn tinh phụ thể, đắc ý dào dạt đứng chặn trước cửa phòng, "Lại là ngươi, có việc gì?"
Phục vụ sinh bưng một ly thủy tinh trong suốt, tức giận nói, "Đưa nước cho Đào tiên sinh, cho ta đi vào một chút."
Du Việt không để y tiến vào, cướp lấy khay nước nói, "Hắn đang tắm rửa, ta thay Đào tiên sinh cảm ơn ngươi trước."
Sau đó Du Việt đóng cửa phòng lại, tùy ý đặt ly nước lên bàn.

Chờ Vạn Dương Trạch tắm xong ra liền nói cho hắn.

Du Việt đoán, phục vụ sinh kia khẳng định cho thuốc gì đó vào cốc nước, đợi lát nữa phải cẩn thận nghiên cứu mới được.

Thì ra Vạn Dương Trạch cũng sẽ có một ngày bị người khác thèm muốn cơ thể.

Du Việt còn đang muốn cười nhạo Vạn Dương Trạch đây, không ngờ rằng y đọc sách quá chú tâm, Vạn Dương Trạch ra khỏi phòng vệ sinh liền đem nước uống.

Du Việt hé miệng, "Ngươi, ngươi uống nó rồi?"
(dreamhouse2255)
Vạn Dương Trạch cảm thấy uống khá ngon, đặt ly xuống, "Ừm, ngươi ra ngoài lấy sao? Uống không tệ lắm."
"Ta......"
Du Việt không biết bên trong có cái gì, nhưng tâm tư của phục vụ sinh kia người qua đường đều biết!
Du Việt vội vàng chạy qua dốc ngược ly lại, một giọt cũng không dư thừa.


Y chưa nói gì, cửa phòng bị nhét vào một tờ giấy nhỏ.

Du Việt cầm cái ly đi qua mở cửa, phát hiện hành lang đã trống rỗng.

Du Việt ngầm chỉ chỉ tờ giấy.

Vạn Dương Trạch nói, "Ngươi xem đi."
Du Việt cầm lên đọc, quả nhiên là phục vụ sinh ban nãy viết.

【 Đào tiên sinh tôn kín, ta là phục vụ sinh ban ngày hỏi phương thức liên hệ của ngài, kỳ thật ta không chỉ muốn kết bạn với ngài trên du thuyền, ta biết ngài sắp định cư lại Mã Tát, ta cũng muốn ở lại nơi đó.

Hàng năm phiêu lưu trên thuyền không có nơi nương tựa làm ta rất không có cảm giác an toàn, mấy ngày nay may mắn được chứng kiến phong thái tiêu sái của ngài, trái tim ta rất là hướng tới.

Không biết có thể cùng ngài trải qua sinh hoạt ở Mã Tát được hay không, buổi tối 8 giờ ở lối vào khoang thuyền ta chờ ngài, mong rằng không thất ước.


(dreamhouse2255)
Du Việt xem xong, nhíu mày nhìn Vạn Dương Trạch, "Chậc, mị lực lớn thật, ngươi xem đi."
Vạn Dương Trạch cầm lấy tờ giấy, nhìn cũng không nhìn một chữ, trực tiếp ném vào thùng rác.

Hình như là một màn rất quen thuộc.

Du Việt nghiêng đầu, "Không đọc xem người ta viết cái gì sao?"
Vạn Dương Trạch còn buồn bực hơn cả Du Việt, "Vì sao phải đọc, không liên quan gì đến ta."
"Nhưng phục vụ sinh kia thích ngươi."
Vạn Dương Trạch giống như là không nghe thấy, không nói lời nào, qua một lúc sau, hắn chuẩn bị tốt áo ngủ cho Du Việt, "Mau tắm rửa xong đi ngủ."
Chờ Du Việt tắm xong, Vạn Dương Trạch lại đi tắm rửa, chủ yếu là hắn cảm thấy rất nóng.

Khô nóng không hiểu ra sao.

Ngọn lửa trong thân thể giống như là không có cách nào dập tắt.

Nếu nói có vấn đề, vậy nhất định là cốc nước ban nãy kia.

(dreamhouse2255)
Nhưng nước là Du Việt lấy, không thể có vấn đề gì được.

Cho dù Du Việt muốn chuốc thuốc vậy cũng nên thả thuốc ngủ, không thể thả xuân dược được, cho nên......!Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tới mãnh liệt hơn kỳ phát tình nhiều.

Vạn Dương Trạch tắm rất lâu rất lâu, trong đầu tràn đầy dấu chấm hỏi.


Du Việt tắm rửa xong thoải mái dễ chịu nằm trên giường lớn.

Cốc nước vừa nãy không kịp nói cho Vạn Dương Trạch, nhưng Vạn Dương Trạch có vẻ không có việc gì, có thể là phục vụ sinh kia chỉ tới thăm dò xem y có ở trong phòng của Đào tiên sinh hay không mà thôi.

Chờ Vạn Dương Trạch tắm xong về, Du Việt cùng Vạn Dương Trạch song song nằm.

Nhưng sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, Du Việt phát hiện Vạn Dương Trạch không bình thường.

Sắc mặt ửng đỏ, khi ra khỏi phòng tắm ngón tay nắm chặt cánh cửa, giống như là muốn ra, nhưng lại không muốn ra.

Từ trình độ phù phiếm khi đi đường của Vạn Dương Trạch, Du Việt liền biết, xong con bê.

Phục vụ sinh kia quả nhiên là không có ý tốt.

(dreamhouse2255)
Lúc này nói cho Vạn Dương Trạch hắn trúng thuốc, Vạn Dương Trạch cho dù nhảy xuống biển cũng sẽ không làm với y, người như Vạn Dương Trạch, nói trắng ra chính là rất cổ hủ, hắn có thể giúp y giải quyết kỳ động dục, nhưng sẽ không cho phép y giúp hắn giải thuốc.

Mà Vạn Dương Trạch cũng không thể tìm bất cứ ai trên chiếc thuyền này.

Đào tiên sinh chính là Beta phổ thông, một khi Vạn Dương Trạch ra ngoài, vậy người cùng hắn cái gì kia nhất định sẽ biết hắn là Alpha.

Vạn Dương Trạch nằm bên cạnh Du Việt, không nói gì.

Thật lâu sau, hắn khàn tiếng nói, "Hình như ta không được thoải mái lắm, ta ngủ trước."
Du Việt bắt lấy chăn của Vạn Dương Trạch, "Đợi đã."
Vạn Dương Trạch: "Hửm?"
Du Việt cắn chặt răng nói, "Ngày mai phải rời thuyền rồi, trên thuyền không có Alpha, cũng không có Omega, lịch trình của chúng ta rất thuận lợi, nhưng tới Mã Tát, sòng bạc rất có thể sẽ dùng Alpha áp chế ta, ta......!kỳ động dục."
Vạn Dương Trạch buồn bực, nhẫn nhịn khó chịu nói, "Lần trước......!không phải có thể qua một tháng sao, hay là, cảm thấy không được?"
Vạn Dương Trạch rõ ràng hô hấp dồn dập.


(dreamhouse2255)
Du Việt nghĩ, thật đáng thương, hắn cũng không biết chính mình vì sao lại như vậy.

Du Việt nhỏ giọng nói, "Vạn Dương Trạch, giúp ta một chuyện đi, ta thật sự không có biện pháp."
Vạn Dương Trạch muốn đi tắm rửa lại lần nữa, đã vươn ra ngoài một cái chân, "Cái gì?"
"Ta......! Ta muốn đánh dấu một lần nữa, bảo hiểm chút, không biết bao lâu nữa mới có thể gặp lại ngươi, ta sợ ảnh hưởng đến tiến độ của nhiệm vụ." Du Việt nói.

Du Việt thầm nghĩ, nếu như hôm nay Vạn Dương Trạch không gặp phải vấn đề này, vậy y có muốn đánh dấu không?
Hình như là có.

Nếu Vạn Dương Trạch không phải bởi vì y không để ý mà trúng thuốc, không liên quan đến y, y sẽ còn quản hắn không?
Y sẽ.

Nếu như hôm nay đổi thành bất kỳ một cộng sự nào khác, y có dùng biện pháp này để cứu người nọ không.

Du Việt đáng xấu hổ phát hiện, y sẽ không.

Y chỉ có thể tiếp thu Vạn Dương Trạch.
Y cũng không muốn để Vạn Dương Trạch dùng bất luận phương thức gì đi tìm người khác giải quyết chuyện này.

Tuyệt đối không thể đồng ý.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận