Thẩm Khinh Nùng lăn qua lộn lại vì ngủ không được, Trần Yến dạo này tránh mặt cậu suốt làm cậu cảm thấy rất lạ.
Hôm nay cậu rủ Trần Yến đi đánh bóng rổ thì cậu ta lại đi đánh cầu lông với người khác.
“Cầu lông thì có gì hay ho chứ.” Thẩm Khinh Nùng nằm trên giường duỗi chân, “Không muốn ngủ cùng tui thì nói thẳng đi, lại còn nói cái gì mà về sau phân hóa phải cẩn thận nữa chớ? Alpha với nhau thì phải cẩn thận cái rắm!”
Thẩm Khinh Nùng càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng ủy khuất, rõ ràng bản thân cậu chả làm gì sai nhưng lại bị Trần Yến xa cách.
Thẩm Khinh Nùng xốc chăn lên rồi nhảy xuống giường, chạy ra ban công, vừa hay thấy phòng Trần Yến vẫn còn bật điện.
Cậu trở vào nhà, bắc một cái thang.
Trần Yến đang chơi game, hắn chơi game không rống to như một số người khác, lịch sự tao nhã, an tĩnh ngồi trước máy tính, chỉ là đôi tay linh hoạt đến đáng sợ, trên màn hình kĩ năng của các nhân vật hiện lên chóng hết cả mặt, chỉ chốc lát sau đã thắng một ván.
Hắn định tắt máy tính chuẩn bị đi ngủ thì ngoài cửa ban công bỗng vang lên một tiếng động lớn.
“Trần Yến! Mau mở cửa!”
Trần Yến không ngờ Thẩm Khinh Nùng to gan đến vậy, tối như này rồi mà còn trèo ban công ra đây.
Lúc này Thẩm Khinh Nùng vẫn đang gõ cửa ban công, khuôn mặt nhỏ tức giận đến đỏ bừng.
Trần Yến mở cửa: “Cậu còn gõ nữa là bố mẹ tớ dậy đấy.”
Thẩm Khinh Nùng vừa được vào cái đã nhảy bộp lên người hắn, véo tai Trần Yến: “Cậu còn nói nữa à? Tại sao dạo này cậu cứ tránh mặt tớ suốt thế?”
Hai người lảo đảo ngã xuống giường, Trần Yến đè Thẩm Khinh Nùng xuống dưới, giữ chặt: “Đừng có làm loạn.”
Thẩm Khinh Nùng không ngừng giãy giụa, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu buông ra, hôm nay không đánh chết cậu thì đây không phải là Thẩm Khinh Nùng!” Vừa dứt lời, mũi cậu cay cay, hai hàng nước mắt chảy xuống.
Tim Trần Yến hẫng đi một nhịp, hoảng loạn nói, “Thẩm Khinh Nùng?” Hắn ngơ ngác nhìn người dưới thân mình.
Hai mắt Thẩm Khinh Nùng đỏ hoe, nước mắt rơi trên ga giường.
“Tại sao gần đây lại tránh né tớ vậy….”
Trần Yến ôm cậu vào lòng, xoa xoa đầu: “Xin lỗi…… Tớ không nghĩ tới……” Trần Yến không nghĩ tới việc Thẩm Khinh Nùng sẽ khóc, vì từ nhỏ đến lớn dù có bị bệnh hay bị thương thì cậu cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng… mục đích ban đầu chỉ là muốn giữ khoảng cách một chút với Thẩm Khinh Nùng, hai người họ vẫn cùng nhau đi học, rồi về nhà cùng nhau.
Chỉ là giảm bớt tiếp xúc thân thể, bao gồm việc không cho cậu ấy ngủ chung nữa.
Nhưng hắn không ngờ tới việc Thẩm Khinh Nùng sẽ để ý chuyện này.
Thẩm Khinh Nùng khóc một hồi, mũi sụt sịt: “Hôm nay tớ muốn ngủ với cậu…”
Trần Yến cười cười, xoa đầu Thẩm Khinh Nùng: “Được rồi, cậu đi rửa mặt đi để tớ chuẩn bị chăn chiếu cho.”
“Được rồi!” Thẩm Khinh Nùng nhảy xuống giường, tuy rằng cậu không hiểu tại sao Trần Yến lại muốn cậu ngủ riêng, đó giờ cậu vẫn luôn ôm Trần Yến ngủ mà.
Hoặc có thể là vì Trần Yến mới phân hóa, cần một thời gian để thích ứng chăng? Nhưng rốt cuộc cùng là Alpha thì tin tức tố sẽ bài xích lẫn nhau.
Tuy rằng Thẩm Khinh Nùng chưa từng được ngửi được qua tin tức tố chính mình.
Khi Thẩm Khinh Nùng được 14, 15 tuổi thì đã phân hóa, cậu không ngửi được mùi tin tức tố, càng chẳng thể tưởng tượng ra nổi mùi hương của bản thân.
Đến bệnh viện thì bác sĩ bảo đây là chuyện bình thường, chỉ là không thể ngửi được tin tức tố của bản thân, nhưng cái này không chứng minh được cậu có hàm lượng tin tức tố thấp, cậu vẫn là một Alpha “cường tráng” đó thôi.
Lúc này Thẩm Khinh Nùng đang nằm bên cạnh Trần Yến, hít hà mùi hương của hắn.
Thanh thanh lại có chút đăng đắng, là hoa cúc.
Thẩm Khinh Nùng làm loạn lâu như vậy cuối cùng cũng chịu nhắm mắt ngủ say, nhưng Trần Yến thì vẫn trợn tròn mắt.
Trần Yến lớn hơn Thẩm Khinh Nùng ba tháng, vì quan hệ hai nhà rất tốt, lại còn là hàng xóm nên Trần Yến và Thẩm Khinh Nùng cùng nhau lớn lên.
Thẩm Khinh Nùng từ nhỏ đã nghịch ngợm, Trần Yến không đi theo cậu làm loạn mà chỉ yên lặng dọn dẹp hậu trường rối rắm phía sau, như là làm vỡ cửa sổ nhà người khác, thủng lốp xe đạp, làm một đứa trẻ khóc, đều là do Trần Yến xách Thẩm Khinh Nùng đi xin lỗi người ta.
Nói chung là cậu phân hóa vào lúc cậu 14, 15 tuổi còn Trần Yến chậm hơn hai năm.
Trần Yến phân hóa vào một đêm tối khi cha mẹ hắn đi công tác, hắn khóa chặt cửa phòng, xé rách chăn gối, tất cả đồ đạc ở trỏng đều bị phá hư.
Thẩm Khinh Nùng chạy đến nhà Trần Yến, cẩn thận không dám gõ cửa, chỉ đứng ngoài nhẹ nhàng nói: “Cố nhịn qua đêm nay là tốt rồi, không sao cả.”
Trần Yến mơ mơ màng màng nghe được giọng nói của Thẩm Khinh Nùng, cái mùi thơm ngọt kia mỏng manh kia khiến bản năng của Alpha bắt đầu trỗi dậy.
Hai tròng mắt Trần Yến đỏ au, rất muốn đem người ngoài cửa kia vào, làm cậu đau, làm cậu cầu xin hắn,…
Trần Yến cố gắng kìm nén, bò đến cạnh cửa
“Thẩm Khinh Nùng, đi……”
Ngoài cửa im ắng một hồi, tiếng chạy xuống lầu vang lên.
Sau một đêm, Trần Yến đi ra, hai tròng mắt đã trở lại bình thường.
Trong biệt thự tràn ngập mùi tin tức tố, hắn đã phân hoá thành Alpha.
Trần Yến xuống lầu thấy Thẩm Khinh Nùng đã chờ ở phòng khách từ lâu, mỉm cười: “Chúc mừng nha.”
……
Trần Yến quay đầu, nhìn Thẩm Khinh Nùng đã ngủ say, lông mi khẽ run, cánh môi mỏng rất đẹp đến mức nhìn chỉ muốn hôn.
Trần Yến nhắm mắt lại, đêm hôm đó mùi hương thơm ngọt thoảng khắp phòng, Trần Yến chưa từng ngửi thấy, nhưng hắn biết tình cảm của mình với Thẩm Khinh Nùng ngày càng lớn, thích đến mức muốn hung hăng chiếm lấy cơ thể cậu, muốn cho cậu biết rằng anh không muốn mối quan hệ của họ chỉ dừng ở mức bạn bè.
Trần Yến từ từ nhắm mắt lại, không ngừng tự nhủ với chính mình: “Phải từ từ mà tới, không được dọa sợ cậu ấy.”
Thẩm Khinh Nùng có một giấc ngủ ngon, tỉnh dậy chỉ thấy giường trống không, còn mỗi ga trải giường vương lại một chút hơi ấm.
Cậu nhanh chóng bật dậy, chạy ra ban công rồi bò lên thang, trở lại phòng của mình, giấu nó hẳn hoi rồi mặc đồng phục.
Sau đó quang minh chính đại bước vào phòng khách, chào hỏi: “Cô, chú, sáng tốt lành.
Cháu ra ăn sáng.”
Trần Xu ngồi ở trên sofa xem báo chí, thấy cậu ra thì niềm nở tiếp đón: “Tiểu Nùng, hôm nay dì làm trứng rán, chỉ chờ cháu ra thôi đấy.”
Thẩm Khinh Nùng bước vào phòng bếp, Trần Yến đang giúp Tưởng Viện làm cơm sáng, quay đầu lại nhìn cậu một cái.
Tưởng Viện lấy chén đũa: “Tiểu Nùng, ngồi đi.
Tiểu Yến, đem sữa tươi ra đây.”
Trần Yến ngồi bên cạnh Thẩm Khinh Nùng, gắp một miếng trứng chiên cho cậu.
Tưởng Viện đang ăn bỗng nghĩ tới: “Đã rất lâu rồi Tiểu Nùng không ngủ cùng Tiểu Yến, để cô tính xem, ờm cũng được hai – ba tuần rồi đó.”
Trên bàn cơm bỗng dưng yên lặng, Trần Xu nhìn hai đứa nhỏ: “Các con cãi nhau?”
“Không có không có,” Thẩm Khinh Nùng nói, “Là cháu cảm thấy bọn cháu đều đã lớn, không thể tiếp tục ngủ cùng nhau được nữa.” Cậu tuyệt đối sẽ không lôi chuyện tối qua hai người vừa ngủ với nhau ra, tuyệt đối!
“Cũng đúng, cô còn sợ hai con đều là Alpha thì sẽ đánh nhau mất.
May là cả 2 từ nhỏ đã rất thân rồi.” Tưởng Viện cười.
Cơm nước xong xuôi, Trần Yến đẩy xe đạp ra, vỗ vỗ ghế sau: “Lên xe.”
“Nào.” Thẩm Khinh Nùng ngồi trên yên xe, ôm eo Trần Yến.
Từng cơn gió thổi thoáng qua, tiếng lá cây xào xạc, ánh ban mai dịu dàng điểm xuyến trên mặt đất, tiếng chuông xe lanh lảnh, giống như một bức tranh tuyệt đẹp.
Trần Yến khóa kỹ xe, cùng Thẩm Khinh Nùng đi vào phòng học.
Hôm nay có bài kiểm tra toán, trong phòng học đã sớm tràn ngập tiếng ỉ ôi than khóc, vừa thấy hai người bọn họ đi vào đã hét lên: “Học thần tới học thần tới.”
Cố Vi quay đầu lại: “Thẩm Khinh Nùng, cậu cho tôi mượn bút chì đi.”
Thẩm Khinh Nùng lấy sách ngữ văn ra, đặt trên bàn: “Làm gì?”
Cố Vi nói: “Hít luck của học bá được không?”
“Cầm đi.” Thẩm Khinh Nùng móc ra một cây bút chì cho cậu ta, quay đầu sang Trần Yến nói: “Cho tớ mượn bút, nha?”
“Sao vậy?” Trần Yến ngẩng đầu, nắng vàng chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp đó, tuấn tú vô cùng.
Chậc chậc, khủng khiếp thật đó, không biết sẽ có bao nhiêu Omega bị cậu ta làm hại nữa.
Thẩm Khinh Nùng nói: “Hấp thu một chút may mắn của học thần~.”
Trần Yến ghé sát vào tai cậu, gắng giọng: “Tối qua hít chưa đủ sao?”
Thẩm Khinh Nùng cứng họng, không biết sao nhưng mà cậu cảm thấy mấy lời này thật sự rất…dăm, hai bên tai đỏ ửng lên:
“Bỏ đi bỏ đi, không cần nữa.”
“Thật sự không cần nữa?” Trần Yến hỏi.
“Không cần.”
“Thẩm Khinh Nùng…… Một ngày nào đó cậu sẽ phải cầu xin tớ.” Trần Yến thì thầm bên tai Thẩm Khinh Nùng, xung quanh cậu bị bao bọc bởi mùi hoa cúc dại đăng đắng.
Bỗng sau gáy Thẩm Khinh Nùng cảm thấy ngứa ran, lan ra theo dọc theo sống lưng.
Thẩm Khinh Nùng theo bản năng lấy tay che gáy lại.
Hành động của cậu khiến Trần Yến hơi hoang mang, lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
“Không sao.” Thẩm Khinh Nùng thở hổn hển
Tiết văn đầu tiên đã bắt đầu, Thẩm Khinh Nùng mới đọc một thể văn đã rã rời tay chân, giáo sư liền nói: “Đọc lớn tiếng một chút, chưa ăn sáng à?”
Thẩm Khinh Nùng muốn đọc to hơn nhưng đầu càng lúc choáng váng, làm thế nào cũng không nhấc nổi giọng lên được.
Cậu gần như ngủ gật trong giờ kiểm tra toán, may sao bài kiểm tra không quá đỗi khó, không cần phải suy nghĩ nhiều.
Trần Yến cũng phát hiện được điểm bất thường, vừa thi xong đã kéo cậu lên phòng y tế.
Bác sĩ chỉ nói: “Có hơi sốt, uống thuốc cảm vào là đỡ.”
Trần Yến đưa Thẩm Khinh Nùng về: “Có phải do hôm qua do hôm qua trèo ban công nên mới bị cảm không?”
Hôm qua lúc cậu trèo sang nhà hắn chỉ mặc độc một chiếc áo choàng tắm dài
“Không thể nào, thể chất tớ đâu có yếu như vậy.”
Thể chất Thẩm Khinh Nùng từ nhỏ đã rất tốt, chạy tới chạy lui gặp rắc rối, hơn nữa còn cùng mấy tên côn đồ đánh nhau, bị thương cũng không hé răng nửa lời.
“Thẩm Khinh Nùng,” Trần Yến dừng lại, nhíu mày: “Cậu có ngửi được gì không?” Một hương thơm nhè nhẹ hệt như hôm đó tỏa ra, rồi lại biến mất trong chốc lát.
Thẩm Khinh Nùng khó khăn hít một hơi: “Có.”
“?”
“Tin tức tố của cậu có mùi”
“……” Trần Yến không biết nói gì, “Không sao, có lẽ tớ nghe nhầm.”
“Nói thật nhé, mùi hương của cậu rất dễ chịu, không giống như những tên Alpha khác.” Thẩm Khinh Nùng nói, “không hổ danh là bạn tốt của tớ, đến mùi hương cũng làm tớ cảm thấy dễ chịu.”
Vừa về đến nhà, Trần Yến thấy được tin nhắn của Tưởng Viện: “Con trai, bố mẹ lại phải đi công tác rồi, nhớ chăm sóc tốt cho bản thân và tiểu Nùng nhé.”
Trần Yến quay đầu lại nhìn ai đó đang để chân trần ngồi dưới thảm sofa chơi game, nhắn lại: Yên tâm đi.
“Bố mẹ tớ lại đi công tác.”
“Không sao cả, chúng ta cũng không chết đói được.”
Thẩm gia và Trần gia đều là người bận rộn, cách vài bữa là phải đi công tác, lúc bọn họ không ở đây thỉnh thoảng sẽ thuê bảo mẫu về dọn nhà, nấu cơm rồi để vào hộp giữ nhiệt chờ bọn nhỏ về sẽ tự hâm nóng lên.
Bởi vì Thẩm gia và Trần gia quan hệ rất tốt nên Thẩm Khinh Nùng thường được giao cho Trần Yến chăm sóc.
“Ra đây ăn cơm đi” Trần Yến đem đồ ăn tới.
Thẩm Khinh Nùng buông tay cầm trò chơi, vừa định đứng dậy thì lảo đảo, ngã xuống.
“Thẩm Khinh Nùng!” Trần Yến chạy vội tới, “Cậu không sao chứ?” Hắn sờ trán Thẩm Khinh Nùng, rất nóng
“Cậu uống thuốc hạ sốt chưa? Để tớ bế cậu đến bệnh viện” Trần Yến ôm lấy áo khoác của cậu, lại bị cậu ôm eo ngược.
Thẩm Khinh Nùng ho nhẹ một tiếng, mùi hương thơm ngọt ùa vào mặt hắn, mỗi tế bào của Trần Yến đều kêu gào thảm thiết..