Edit: Bông
"Đứng lên đi, Kỷ Thụy Thần.”
Hành Châu vươn tay đến trước mặt Kỷ Thụy Thần.
Kỷ Thụy Thần ngơ ngác nhìn người trước mặt, não còn chưa kịp hoạt động thì tay đã theo bản năng đặt lên bàn tay kia.
Kỷ Thụy Thần vừa đứng dậy, Hành Châu lập tức buông tay ra, đội mũ lên: "Chắc bọn họ cũng đi rồi, chúng ta ra ngoài thôi."
Kỷ Thụy Thần lại gật đầu theo bản năng.
“Nhưng…” Hành Châu dừng một chút, ánh mắt lướt qua cánh môi hơi sưng đỏ của người nọ: "Vẫn nên cẩn thận, nhỡ bị chụp lại sẽ không tốt đâu."
Môi Kỷ Thụy Thần đã thành ra thế kia, chẳng cần nhìn Hành Châu cũng biết môi mình bây giờ cũng không khá hơn là bao.
Sao lại hành động như bị ma xui quỷ ám thế nhỉ?
Lát phải đòi Từ Giang thêm mấy viên chocolate mới được.
Tay Hành Châu vừa đặt lên then cửa liền có một bàn tay khác nắm lấy cổ tay hắn, Hành Châu quay lại nhìn Kỷ Thụy Thần, anh đã khôi phục vẻ mặt trấn tĩnh không khác gì lúc trước, nhưng không hiểu vì sao Hành Châu lại cảm nhận được Kỷ Thụy Thần đang khẩn trương.
“Điện thoại.”
“Cái gì cơ?”
“…Số điện thoại của cậu.” Kỷ Thụy Thần trốn tránh ánh mắt săm soi của Hành Châu, hai má đã đỏ bừng lên từ lúc nào: "Cho tôi số điện thoại, Hành Châu."
Hành Châu.
Kỷ Thụy Thần đã gọi hai chữ này trong lòng rất nhiều lần, nhưng khi mở miệng ra lại gọi rất rất nhỏ.
Gần đây Kỷ Thụy Thần vẫn luôn nghe thấy tên Hành Châu, trên mạng, trên tạp chí, thậm chí là từ chính miệng người đại diện của mình,...!Nhưng anh chưa từng gọi ra miệng dù chỉ một lần.
Bây giờ có thể thẳng mặt gọi tên người ta, trong lòng Kỷ Thụy Thần khỏi cần nói cũng biết có bao nhiêu hồi hộp, tay chân luống cuống đến mức chẳng biết đặt vào đâu.
Hành Châu nhìn Kỷ Thụy Thần bằng ánh mắt kỳ quái.
Hắn không lạ lẫm gì người này, hai mươi lăm tuổi đã ngồi lên vị trí ảnh đế, phẩm hạnh tốt đẹp, gần như không có tin xấu hay tai tiếng gì, tài nguyên đều là những thứ tốt nhất cả trong và ngoài nước.
Có thể nói, dù là người suốt ngày ngồi ru rú trong nhà, không quan tâm gì đến tin tức giải trí cũng biết đến cái tên "Kỷ Thụy Thần" này.
Còn Hành Châu, là một người mới ra mắt, mặc dù gần đây có một bộ phim điện ảnh khá có tiếng nhưng hắn hoàn toàn không ngờ đến Kỷ Thụy Thần sẽ biết đến, hơn nữa còn nhớ tên hắn.
Vả lại lúc nãy vị ảnh đế này còn…
Hành Châu nhướng mày.
Kỷ Thụy Thần hiểu ý, vội vàng lấy điện thoại ra đưa cho Hành Châu.
Lưu số điện thoại xong Hành Châu liền rời đi.
Màn đêm buông xuống.
Kỷ Thụy Thần khoác áo tắm màu trắng, ngồi trên giường vân vê điện thoại, ngón tay không ngừng vuốt ve dãy số đang hiện trên màn hình, bên trên dãy số chính là tên của người kia.
Khóe miệng không tự giác mà hơi nhếch lên.
Bên kia, Hành Châu đã đi ngủ từ sớm, đầu gối lên cánh tay.
Khuôn mặt ngủ say trở nên thật yên bình, tiếng hít thở đều đặn, nhẹ nhàng đến nỗi nếu có người đứng cạnh giường cũng không thể nghe thấy được, lông mi dài rũ xuống, khóe môi hơi gợi lên.
Trong mơ, hắn đang tự do chạy nhảy, không hề bị những khắc nghiệt trong hiện thực quẫy nhiễu.
Màn hình điện thoại đặt trên tủ đầu giường sáng lên giống như ngôi sao trên bầu trời đêm, yên lặng bảo vệ giấc mơ của Hành Châu.
[ Ngủ ngon.
]
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Từ Giang đã dẫn nhà tạo hình đến tìm Hành Châu.
“Nhất định phải giúp hắn kinh diễm áp tứ phương!"
Hành Châu liếc Từ Giang một cái: "Câu này là để dùng cho con gái."
Từ Giang xua xua tay: “Ý nghĩa cũng không khác nhau lắm.
Giải thưởng Hạnh Hoa này được cả nước chú ý đến, còn được phát sóng trực tiếp, khẳng định có rất nhiều người xem, tạo hình của cậu không thể đơn giản được.”
Nhà tạo hình Tony cười cười: “Yên tâm đi.”
Hành Châu nhắm mắt để Tony chỉnh sửa kiểu tóc cho mình.
Đột nhiên, điện thoại trên bàn trang điểm rung rung, Hành Châu lười biếng cầm lên, chậm rãi mở mắt ra, là tin nhắn Wechat của Kỷ Thụy Thần.
[ Chào buổi sáng.
]
Bên dưới là một tấm ảnh, mặt trời hơi hé ra khỏi đường chân trời, ánh nắng màu lúa mạch tản ra bốn phía, rực rỡ đến lóa mắt trên nền trời âm u của thành phố.
Còn khá tình thú đấy.
Nhìn từ góc độ có thể thấy là chụp từ trên cao xuống, mới sáng sớm đã chạy lên tầng thượng khách sạn cơ à?
Càng nghĩ càng buồn cười, tâm trạng Hành Châu không tệ nên cũng nhắn lại: "Chào buổi sáng."
Người nọ trả lời rất nhanh.
[ Cậu dậy sớm nhỉ?:)) ]
Câu trả lời điển hình cho việc không còn chuyện gì để nói.
Hành Châu nhướng mày: [ Anh có biết ý nghĩa của icon:))) không? ]
[ Không phải là mỉm cười à? ]
Hành Châu còn chưa kịp trả lời lại đã thấy dòng thông báo [ Tin nhắn đã bị thu hồi ].
Kỷ Thụy Thần đã xóa cái icon kia đi.
"Nhắm mắt lại nào!" Tony đứng trước mặt Hành Châu, tay cầm bút kẻ lông mày.
Hành Châu nhắm mắt, cảm nhận từng nét bút vẽ trên khuôn mặt mình.
“Cậu đẹp thật đấy!” Tony nhỏ giọng nói.
Hành Châu không có tâm trạng nói chuyện phiếm nên không đáp lại, vừa trang điểm xong liền nói hẹn gặp lại.
Ngoài cửa có tiếng cãi cọ ầm ĩ, nhà tạo hình, chuyên viên trang điểm đi qua đi lại vội vàng trên hành lang, lại nhìn qua cửa kính, bên dưới có đám đông tụ tập trước cửa khách sạn, tiếng la hét chói tai của fan đủ để xuyên qua cửa kính, truyền vào tai idol.
Đảo mắt đã đến lúc buổi lễ diễn ra, ngồi trong xe, Tiểu Lý và Tiểu Trần không ngừng nhìn xem tạo hình của Hành Châu có bị rối loạn chỗ nào không.
Ngược lại, Từ Giang cực kỳ bình tĩnh như đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
“Đi thôi, chói mù mắt bọn họ đi!'
Xe dừng, một đám máy quay đổ xô đến trước cửa xe.
Hành Châu từ trên xe bước xuống.
Tóc Hành Châu được vuốt keo, có vài sợi hơi xõa xuống bộc lộ sự tùy ý, bộ vest màu xám vừa vặn tôn lên dáng người cao ráo, trên ngực cài một bông hoa hồng đỏ rực như dệt hoa trên gấm (*), khóe môi hơi gợi lên, đẹp đến chói lòa.
(*) Dệt hoa trên gấm: khiến cho sự vật càng trở nên đẹp hơn.
Tất cả mọi người đều bị vẻ đẹp này hấp dẫn ánh mắt.
Các fan không ngừng gào thét, người sau hét to hơn người trước, phóng viên thì nhìn chằm chằm Hành Châu như hổ rình mồi, chỉ cần nắm được cơ hội liền sẽ bổ nhào lên tóm lấy.
MC đứng giữa thảm đỏ tươi cười nhìn Hành Châu lại gần mình.
Là tiêu điểm của mọi ánh nhìn nhưng Hành Châu không hề cảm thấy khẩn trương, hắn đã sớm quen với ánh mắt nóng bỏng của đám đông.
Hàn huyên với MC vài câu, Hành Châu vào hội trường, tự tìm đến ghế dành cho mình.
Ngồi bên trái Hành Châu là một tiểu thịt tươi mới ra mắt, vừa thấy hắn ngồi xuống liền bắt chuyện.
“Anh Hành, em tên là Trần Trình." Trần Trình có hai má lúm đồng tiền, cười rộ lên trông rất đáng yêu.
Nhưng cứ nhìn thấy má lúm đồng tiền là Hành Châu nhớ đến Lam An, cậu ta cũng có má lúm đồng tiền, cười lên trông vừa yếu ớt vừa ngây ngô, trong lòng lại toàn mấy chủ ý ghê tởm.
Hành Châu mỉm cười lễ phép, bắt tay với Trần Trình.
Trần Trình hơi ngẩn người: "Anh Hành đẹp trai thật đấy!"
Đột nhiên mọi người xung quanh đồng loạt đứng lên, cùng hướng về phía cửa.
Hành Châu cũng nhìn theo, một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt hắn.
Kỷ Thụy Thần bước vào hội trường, lịch sự chào hỏi với mọi người.
Không biết có phải ảo giác hay không mà Hành Châu cảm thấy ánh mắt Kỷ Thụy Thần dừng trên người mình lâu hơn hẳn nhìn người khác
"Kỷ tiền bối giỏi thật đấy!"
Trần Trình nhìn mọi người vây quanh Kỷ Thụy Thần, không kìm được ngưỡng mộ mà thốt lên.
Hành Châu không để ý đến Trần Trình, liếc về phía người nọ vài lần rồi ngồi nghiêm túc trở lại.
Trần Trình luyên thuyên một hồi nhưng không được đáp lại, mắt thấy bên cạnh mình lại có người ngồi xuống liền đổi mục tiêu, tiếp tục bắt chuyện.
Một tiếng sau, lễ trao giải tiến đến cao trào.
“Nam diễn viên xuất sắc nhất năm của giải thưởng Hạnh Hoa năm nay chính là____”
“Xin chúc mừng Kỷ Thụy Thần!”
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm trong hội trường.
Kỷ Thụy Thần không phụ sự mong đợi của mọi người, lên sân khấu nhận thưởng.
Mười chín tuổi năm ấy, thiếu niên ngây ngô Kỷ Thụy Thần kiên định nói trước màn ảnh: "Tôi nhất định sẽ trở thành một diễn viên tốt."
Nhiều năm sau, ai nhắc đến Kỷ Thụy Thần cũng phải khen một câu: "Kỷ Thụy Thần là một trong những diễn viên xuất sắc nhất."
Ước mơ từng bị vạn người chế giễu của thiếu niên ấy, sớm đã thực hiện được.
Tiếng vỗ tay chấm dứt, MC cười trêu: "Kỷ tiền bối nhận xong giải thưởng này cũng đừng vội về nhà ăn mừng nhé! Đừng quên anh cũng là khách mời trao giải đấy!".