Edit: Bông
Bầu trời H thị âm u mờ sương, đặc sản ở thành phố phồn hoa này chính là những chiếc xe sang trọng thở ra những làn khói đượm mùi nhân dân tệ.
Nhưng đi càng xa, những tòa nhà cao sừng sững càng thấp đi, cao ốc, chung cư dần bị thay thế bằng những căn nhà lụp xụp nằm san sát nhau.
Thành phố này, nhìn bên ngoài thì thấy hào hoa phú quý, nhưng vén tấm màn lụa lên sẽ thấy bên trong hư rữa thối nát đến mức nào.
Nhà của Hành Châu là một căn nhà trệt nằm bên rìa thành phố, gọi là nhà nhưng thật ra chỉ là một căn phòng rộng hơn 30 mét vuông để hắn đặt chân tạm.
Căn nhà này Hành Châu đã thuê nhiều năm nhưng chưa hề bài trí qua, hơn nữa từ sau khi hắn trở thành thực tập sinh (*), dọn vào ở ký túc xá được công ty cấp cho, căn nhà này đã nghiễm nhiên trở thành một cái kho hàng để hắn để những thứ ít dùng đến.
(*) Thực tập sinh: Những người được các công ty giải trí đào tạo các kỹ năng hát, nhảy để chuẩn bị debut thành idol.
Vì xảy ra vài việc ngoài ý muốn nên Hành Châu không trở về ký túc xá của công ty mà ở lại đây nghỉ ngơi.
Nằm lên chiếc giường đã lâu không được sử dụng, Hành Châu đột nhiên cảm thấy được thả lỏng như người con xa quê lâu năm trở lại căn nhà thân quen ấm cúng.
Nửa mơ nửa tỉnh ngủ trong chốc lát, Hành Châu bò dậy tự thưởng cho mình một bát mì.
Đã lâu không trở về, trong bếp chỉ còn hai gói mì và một quả trứng hỏng, Hành Châu ném trứng gà đi rồi đun nước nấu mì gói.
Đang ăn mì thì Từ Giang gọi điện đến.
“Tôi cũng biết tính của cậu nhưng lần sau đừng như vậy nữa, bây giờ cậu mới chỉ là thực tập sinh thì không sao, sau này debut (*).sẽ bị cả trăm nghìn con mắt theo dõi, sơ sẩy một chút là đi cả sự nghiệp như chơi, nhất định phải cẩn thận đấy!"
(*) Debut: ra mắt khán giả với tư cách idol.
“Chuyện này nói lớn cũng không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ, hôm nay cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, đừng vội trở lại công ty.”
Hành Châu nhàm chán quấy sợi mỳ đã nguội lạnh: "Tôi biết rồi!"
Ngày hôm sau đến công ty, Hành Châu gặp phải một người rất kỳ quái.
Người nọ ăn mặc rất bình thường, đi trên đường không hề khiến người khác phải chú ý nhưng Hành Châu nhiều năm qua đã luyện được tính cảnh giác cao hơn người thường, vừa nhìn liền biết người này đang theo dõi hắn.
Hành Châu nhíu mày, bước vào một quán cà phê, gọi một ly cà phê nhưng không hề đụng vào, vừa dùng thìa quấy vừa nhìn phản ứng của người kia thông qua cửa kính.
Ngoài dự đoán, người kia lại ngồi xuống trước mặt Hành Châu.
Hành Châu ngước mắt nhìn, người nọ cũng đang đáng giá hắn, thấy Hành Châu nhìn mình liền mỉm cười: "Chàng trai, cậu có hứng thú với phim điện ảnh không?"
Hành Châu nhướng mày, tình cảnh này hình như hơi quen thuộc.
Hai năm trước Từ Giang cũng như vậy bám theo sau hắn vào một ngõ nhỏ, bị hắn đánh cho bầm dập sưng tím mặt mày vẫn không ngừng hỏi hắn có muốn trở thành minh tinh không.
Hành Châu không trả lời, người kia cũng không sốt ruột, đẩy một tấm danh thiếp về phía hắn, hứng thú bừng bừng nói: “Tôi tên Hàn Quang, đang chuẩn bị quay một bộ phim cổ trang.
Tôi cảm thấy cậu đặc biệt phù hợp với vai nam chính...” Hàn Quang nói muốn rách họng nhưng Hành Châu vẫn không phản ứng lại.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, Hàn Quang không kiên nhẫn nhận cuộc gọi nhưng nói chuyện một hồi lại thay đổi sắc mặt: “Tôi sẽ trao đổi chi tiết về kịch bản với cậu qua điện thoại.
Xin hãy suy nghĩ thật kỹ, nếu đồng ý thì gọi cho tôi."
Hành Châu cầm danh thiếp lên xem, trầm ngâm một lúc rồi nhét vào túi áo.
Đến công ty thì đã là giữa trưa, thời gian luyện tập buổi sáng của thực tập sinh đã kết thúc.
Từ Giang gọi bảo Hành Châu đi tìm Kim tổng.
Hành Châu đến trước cửa phòng Tổng giám đốc nhưng không tiến vào, quay người dựa lưng vào tường, mở bật lửa kêu tách một tiếng, chẳng mấy chốc mà hành lang bị ảm mùi thuốc lá.
Thực tập sinh đi ngang qua nhịn không được muốn chỉ trỏ, tuy công ty có lệnh cấm thực tập sinh hút thuốc nhưng chui vào một góc tối hút trộm vẫn có không ít, còn kiểu đứng ngay trước cửa phòng Tổng giám đốc hút thuốc thế này thì cũng chỉ có Hành Châu dám.
Chỉ kém điều sợ người khác không biết mình hút thuốc.
Nhưng bọn họ cũng chỉ dám ghen ghét trong lòng, tuy công ty chưa công bố ra ngoài nhưng tất cả các thực tập sinh đều hiểu rõ: Hành Châu sẽ được debut.
Cuối năm nay công ty sẽ cho ra mắt một nhóm nhạc nam, Hành Châu chính là Center (*).
(*) Center: Người đứng ở vị trí trung tâm trong một nhóm nhạc.
Cho nên Hành Châu không phải người mà thực tập sinh không có chỗ dựa như bọn họ có thể động vào.
Nhưng hắn đứng trước cửa văn phòng Kim tổng làm gì?
Đối với những ánh mắt soi mói này, Hành Châu đã sớm tập thành quen, hơn nữa còn có thể làm như không thấy.
Trong văn phòng truyền ra tiếng tranh chấp không nhỏ, Hành Châu dụi tắt điếu thuốc đã gần hết, gõ cửa.
"Vào đi."
Hành Châu mở cửa, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là bóng dáng suy sụp của Lam An.
Nghe thấy Kim tổng gọi hai tiếng "Hành Châu", bả vai Lam An khẽ run lên, một lúc sau mới chậm rãi quay đầu lại.
Khuôn mặt bầm dập như đầu heo kia khiến Hành Châu không nhịn được cười.
“Hành Châu, nếu hôm nay cậu đã trở lại thì nói cho rõ ràng chuyện ngày hôm qua đi, tại sao hai cậu lại đánh nhau? Thằng nhóc này chết sống cũng không chịu hé răng.” Nói là đánh nhau nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đây là đơn phương ẩu đả.
Hành Châu rũ mắt, che dấu ý cười trong mắt: "Kim tổng, chỉ là chút việc nhỏ thôi."
Kim tổng bị chọc tức, tay chống nạnh quát: “Việc nhỏ?! Việc nhỏ mà cậu ta bị đánh thành như vậy? Ngày thường hau cậu tình cảm cũng không tệ, sao lại thành thế này? Công ty chuẩn bị cho các cậu debut, chuyện này mà bị truyền ra ngoài, cậu nghĩ mình còn debut được à!”
Hành Châu ngoan ngoãn cúi đầu nghe giáo huấn, Lam An lại càng không dám rên lấy một tiếng.
Kim tổng mắng đến mệt mà không ai đáp lại, mất kiên nhẫn xua tay đuổi bọn họ ra ngoài.
Bước ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc, mấy lần Lam An định nói gì đó nhưng đều bị biểu cảm lạnh nhạt của Hành Châu dọa nuốt trở về.
Hành Châu trực tiếp lướt qua cậu ta, trở về ký túc xá chuẩn bị quần áo cho buổi tập chiều.
Lam An vội vàng đuổi theo.
Công ty cấp cho hai thực tập sinh một căn phòng, vừa hay Hành Châu và Lam An là bạn cùng phòng.
Trên đường Hành Châu không nói lời nào, về đến ký túc xá lại càng không rên lấy một tiếng, nhanh chóng thay một bộ quần áo thể thao thỏai mái, làm ngơ Lam An đứng bên cạnh cứ muốn nói lại thôi.
Nhưng Lam An lại không chịu nổi sự lạnh nhạt này, cắn răng lên tiếng: "Hành Châu, tôi..."
“Tránh ra, tôi không muốn nghr.” Hành Châu nhíu mày, lạnh lùng nói.
Ánh mắt lạnh lùng, lời nói lạnh nhạt khiến sắc mặt Lam An càng thêm trắng bệch, cậu không thể chịu được Hành Châu lạnh nhạt với mình, lại càng không thể chấp nhận sự thật Hành Châu đẩy mình ra xa.
"Vậy tại sao cậu không vạch trần tôi trước mặt Kim tổng?"
Hành Châu bật cười, ngày thường số lần Lam An bắt gặp Hành Châu có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng đa phần đều chỉ là một cái nhếch mép châm chọc hoặc là một nụ cười nhạt nhẽo, mặc dù hắn cười nhưng người đối diện lại không cảm nhận được một chút vui vẻ nào, giống như một nhát kiếm lướt qua để lại miệng vết thương đỏ đến yêu diễm.
“Không vạch trần cậu? Là vì tôi sợ mất mặt!”
“Mất mặt...vậy cậu với người kia thì sao? Tôi đã biết cả rồi, cậu thích đàn ông! Vậy tại sao không thể chấp nhận tôi? Tôi có gì kém hơn người kia?”
Hành Châu khẽ xoa cằm, giống như đang đánh giá một loại đồ vật mà nhìn từ trên xuống dưới Lam An.
Lam An không dám nhúc nhích, ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt Hành Châu kề sát vào mặt mình, thẳng đến khi hai đôi môi như sắp chạm vào nhau mới dừng lại.
"Thực ra...cậu lớn lên cũng không tệ lắm!"
“Nhưng...” Hành Châu đẩy Lam An ra: “Tôi cảm thấy cậu quá ghê tởm.”
Trong nháy mắt, sắc mặt Lam An trắng bệch như tờ giấy..