Tin Xấu Của Hắn Bay Đầy Trời


Edit: Bông
Nửa tiếng sau, #Ngày Hè phát sóng# lên hotsearch, tuy bên trong có cả bàn tay của đoàn phim thúc đẩy nhưng bằng vào sự nổi tiếng của Hành Châu, nhiệt độ và đề tài về bộ phim không ngừng tăng lên, ratings cũng duy trì ở mức ổn định, coi như một khởi đầu tốt đẹp.

[ Sơ Tâm Không Thay Đổi ] *icon khóc lóc* Cuối cùng cũng chiếu rồi!
[ Sơ Tâm Như Cũ ] Aaaaaa nhan sắc thần tiên gì đây! Nam chính vừa lên sàn đã kinh diễm toàn trường rồi!
[ Vợ Của Hành Châu ] Lầu trên ơi, nam chính tên là Hành Châu, là nam chính của [ Mũi Nhọn ] hot gần đây ấy! Nhưng quan trọng nhất vẫn là chồng tuiiii.

[ Thỏ Nhỏ Đáng Yêu ] Lầu trên không được cướp Hành Châu của tôi! Chúng tôi mới là tình yêu đích thực!
[ Lão Thịt Khô Xào Tiểu Thịt Tươi ] Tạo hình nam sinh của Hành Châu đỉnh của chóp luôn! Tui chấm hẳn 11 điểm đẹp trai, thừa 1 điểm vẫn chưa đủ thể hiện hết sự đẹp trai này!
[ Quả Chanh Thành Tinh ] Mới tập đầu tiên nam nữ chính đã ngọt ngào vậy rồi, đây mới đúng là phim thanh xuân vườn trường chứ! Nam chính lại còn đẹp trai như vậy, coi như rửa mắt cho tôi sau khi xem phải mấy bộ phim ba xu (*) trên mạng.

(*) Phim ba xu: phim được đầu tư thấp, kĩ xảo kém, diễn xuất tệ.

Trong TV, thiếu niên đeo cặp sách sau lưng đang dùng một tay điều khiển xe đạp, ánh hoàng hôn làm in bóng lưng dài rộng xuống nền xi măng.

“Tô Dương! Đợi mình cùng về với!”
Tiếng gọi phía sau làm chàng trai thoáng giật mình, nhìn thấy người kia chạy đến liền nở một nụ cười thật ôn nhu.

[ Tiểu Điềm Điềm ] Đây chính là cảm giác nhìn thấy mối tình đầu!
[ Người Khác Càng Khổ Tôi Càng Vui ] Aaaaaaa nguyện chết vì nụ cười ấy!!!
[ Nếu Người Là Gió Mát ] Con mẹ nó chứ, sao thanh xuân lại không tặng tôi một Tô Dương!
[ Lại Gần Ngắm Đậu Đậu ] Đây là lần đầu tiên tui muốn xuyên vào nữ chính, thật muốn chính mắt nhìn thấy nụ cười ấy!
Trong phòng khách trống trải, Kỷ Thụy Thần mặc áo ngủ, ngồi một mình trên sopha nhìn thiếu niên trên màn hình, thiếu niên đang nghiêm túc đọc bài thi khảo sát, ánh mắt của Kỷ Thụy Thần như bị thiếu niên cuốn hút, không tài nào dứt ra được, suy nghĩ cũng gần như trống rỗng, tất cả chỉ còn lại hình ảnh thiếu niên mặc đồng phục dương quan xán lạn.

Thẳng đến khi nhạc phim kết thúc vang lên Kỷ Thụy Thần mới miễn cưỡng phục hồi tinh thần, tùy ý ngã ra sopha, nhìn chằm chằm trần nhà trắng xóa.

Tim đập nhanh quá.

Mặt cũng nóng đến đỏ bừng, loại cảm giác này giống hệt như lần đầu tiên anh gặp Hành Châu trên ban công.


Thật muốn gặp Hành Châu.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện liền không dứt ra được, Kỷ Thụy Thần muốn nhìn thấy mặt Hành Châu, hoặc ít nhất là nghe thấy giọng Hành Châu.

Kỷ Thụy Thần bật dậy tìm điện thoại, không do dự mà ấn vào người liên hệ gần nhất.

Lần đầu tiên không ai nghe máy, Kỷ Thụy Thần nhìn thời gian, mới hơn 10 giờ, ngày thường phải 12 giờ kém Hành Châu mới đi ngủ, hẳn là đang bận việc gì đó.

Tiếp tục gọi, lần này qua mấy giây thì có người bắt máy.

“Hửm?”
Là giọng của Hành Châu.

“…Chào buổi tối!” Kỷ Thụy Thần buột miệng thốt ra, sau khi nói xong thiếu chút nữa tự đánh miệng mình, sao lại mở màn xấu hổ như vậy chứ.

Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười khẽ: “Chào buổi tối."
Kỷ Thụy Thần cảm thấy mặt mình lại nóng lên rồi: "Sao vừa rồi không nghe điện thoại."
“Vừa mới tắm xong.”
Bảo sao giọng nói lại gợi cảm như vậy.

“Tôi vừa xem xong hai tập phim của cậu, thật thần kỳ."
“Thần kỳ?” Hành Châu nghi hoặc hỏi.

“Thấy cảnh cậu mặc đồng phục, cảm thấy thật thần kỳ, cũng không biết tại sao nữa...”
Hành Châu cười khẽ một tiếng: “Ảnh đế diễn nhiều năm như vậy mà không lí giải được cảm giác đó sao?”
“Không biết……” Nói xong chính Kỷ Thụy Thần cũng phải bật cười vì suy nghĩ ngớ ngẩn của mình.

“Nhưng việc tôi diễn với cậu diễn không hề giống nhau…”
“Không giống nhau chỗ nào?”
“Giống như...như…”

Hành Châu nằm trên giường, chờ người kia sắp xếp xong câu chữ.

“Giống như gặp được mối tình đầu.”
Hành Châu bật cười, vị ảnh đế này sao lại ngây thơ như vậy.

Nghe thấy tiếng cười, Kỷ Thụy Thần cũng bật cười, cười đủ rồi đột nhiên anh hỏi: "Cuộc sống cấp ba của cậu thế nào?"
Đây là vấn đề Kỷ Thụy Thần muốn hỏi nhất.

Nhìn Tô Dương trong phim truyền hình, trong lòng lại mơ mơ hồ hồ tưởng tượng ra hình ảnh Hành Châu mặc đồng phục.

Tô Dương và Hành Châu, hai bộ đồng phục giống nhau, nhưng lại là hai con người hoàn toàn khác nhau.

Hành Châu không hề nghĩ ngợi vì suy nghĩ này đã quanh quẩn trong đầu hắn cả tối nay: "Không giống Tô Dương chút nào hết."
Nghe thấy đáp án này, Kỷ Thụy Thần cười, cảm giác như lòng mình vừa bị lông vũ lướt qua, mềm mại mà ngứa ngáy.

Hành Châu nhướng mày: “Cười gì?"
“Chỉ là cảm thấy thật tốt thôi."
Chầm chậm hiểu thêm về cậu, thật tốt.

...!
“Lam An, ngây người cái gì, mau trở về luyện tập đi! Anh Khương sắp cáu rồi đấy!"
Đồng đội vỗ vai Lam An nhưng cậu không hề phản ứng lại, hai mắt như dính chặt vào màn hình TV, trên đó đang phát bộ phim truyền hình nổi tiếng gần đây.

“Quào, đây chẳng phải tiền bối Hành Châu sao?"
Ở trong công ty có ai mà không biết chuyện Hành Châu vốn là thực tập sinh chuẩn bị debut trong boy group lại đột nhiên phất lên thành diễn viên nổi tiếng.

Ngưỡng mộ có, ghen tị cũng có.

Nhưng biết sao được? Vận mệnh vốn chẳng ai biết trước được.


Có những người sinh ra là để nổi tiếng, lại có những người dù liều sống liều chết cũng chẳng tranh đoạt được gì.

Trong lòng ngưỡng mộ nên vị đồng đội kia càng quyết tâm hơn, ZERO cũng sắp debut rồi, ngày bọn họ nổi tiếng sẽ không còn xa nữa.

Tự khích lệ mình xong, vị đồng đội kia đang định kéo Lam An đi luyện tập thì bị biểu cảm của Lam An dọa sợ.

Cái biểu cảm kia, vừa thâm trầm lại vừa có sự không cam tâm, làm người ta phải lạnh sống lưng.

Vị đồng đội kia cảm thấy hơi quỷ dị, bởi vì Lam An bình thường đối xử với mọi người rất ôn hòa, không khác gì anh Khương lúc không luyện tập.

Mặc dù vị đồng đội này thực tập ở EG chưa lâu nhưng vẫn biết chuyện Hành Châu với Lam An ghét nhau như chó với mèo, từng vung tay đánh nhau, thậm chí Hành Châu còn dứt khoát không debut làm idol nữa vì muốn tránh mặt Lam An.

Lúc đầu nghe mấy lời đồn đại này hắn còn khịt mũi khinh thường, tuy hắn chưa từng tiếp xúc với Hành Châu nhưng qua một thời gian ở chung với Lam An, hắn biết Lam An làm người thế nào, Lam An sẽ không làm hại đến ai.

Nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh này, có vẻ lời đồn kia cũng không hoàn toàn là giả.

Nhưng vị đồng đội kia còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa thì Lam An đã trở lại bình thường, cười rộ lên để lộ hai má lúm đồng tiền rất đáng yêu: "Đi luyện tập thôi, hôm nay phải học nhiều lắm đấy!"
Vị đồng đội kia tuy vẫn còn nghi ngờ nhưng rất nhanh đã ném suy nghĩ đó ra khỏi đầu, vui vẻ khoác vai Lam An đi luyện tập.

...!
“Anh Hành…”
Trong lúc nghỉ trưa, đột nhiên Tiểu Trần khẽ gọi Hành Châu.

“Sao?” Hành Châu và thêm miếng cơm rồi mới ngẩng lên nhìn Tiểu Trần.

Diễn phim cổ trang tiên hiệp vất vả hơn rất nhiều so với phim hiện đại, treo người lơ lửng trên không là chuyện thường ngày, cộng thêm phải đánh võ múa đao nên tiêu tốn rất nhiều thế lực, lượng cơm bây giờ của Hành Châu đã gấp mấy lần so với trước kia.

Tiểu Trần ghé sát vào tai hắn, thì thầm mấy câu rồi chỉ chỉ vào chiếc xe ở gần đó.

Hành Châu kinh ngạc nhướng mày, hắn chỉ quen đúng một người họ Kỷ.

Không hề nghi ngờ là Kỷ Thụy Thần.

Hành Châu buông hộp cơm, quan sát xung quanh thấy không ai chú ý đến bên này bèn đi đến bên chiếc xe kia.


Hành Châu gõ gõ cửa xe nhưng không có động tĩnh gì liền trực tiếp kéo cửa xe ra ngồi vào.

Trong xe chỉ có một người vẫn còn đội mũ, đeo kính râm.

Cũng khá lâu rồi hai người không gặp nhau, Hành Châu không ngờ người này lại chơi lớn đến mức tự chạy đến phim trường.

“Ăn cơm chưa?”
“Đang ăn thì anh gọi đấy." Hành Châu hất cằm về chỗ mình ngồi lúc nãy.

“May mà tôi đến kịp không thì cậu đã no mất rồi." Kỷ Thụy Thần lôi ra một chiếc túi to đưa cho Hành Châu, thoang thoảng trong không khí còn có mùi thức ăn.

Hành Châu giật mình, đoán được bên trong là cái gì.

“Mở ra nhìn xem.”
Hành Châu nghe lời mở hộp cơm ra, sườn ngâm Coca, cá lư hấp, trứng xào cà chua, rau xào, canh gà.

Trong xe lập tức tràn đầy hương đồ ăn.

Làm Hành Châu kinh ngạc nhất chính là các món đều là đồ ăn hắn thích nhất.

"Thử đi." Kỷ Thụy Thần đưa cho Hành Châu một đôi đũa, nếu không phải anh đang đeo kính râm thì chắc hai mắt đã phát sáng long lanh rồi.

Hành Châu không hề chần chờ, trên thực tế hắn cũng đang rất đói.

Gắp thử một miếng sườn ngâm Coca, thịt mềm đến nỗi vừa vào miệng liền tan ra, ngọt nhưng không ngấy, Hành Châu vừa ăn một miếng liền không dừng lại được.

“Ăn ngon Không?” Kỷ Thụy Thần chờ mong hỏi.

“Ngon.” Hành Châu gật đầu, dường như ngại chưa đủ nên lại gật đầu thêm lần nữa.

“Ăn ngon thì tốt……” Kỷ Thụy Thần thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Gần đây cậu bận quá, đợi cậu có thời gian rảnh để đến nhà tôi thử mấy món tôi mới tập nấu không biết là đợi đến ngày tháng năm nào nên tôi tự xách đến đây luôn.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận