Tin Xấu Của Hắn Bay Đầy Trời


Edit: Bông
Trong xe rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nhai nuốt rất nhỏ.

Từ trước đến nay Hành Châu đã ít nói, hiện tại còn có nhiệm vụ phải làm no cái bụng đang trống rỗng nên chỉ lo tập trung ăn.

Kì lạ là Kỷ Thụy Thần vốn vẫn lảm nhảm nãy giờ lại không nói gì nữa, chỉ yên tĩnh nhìn Hành Châu càn quét đồ ăn, trong lòng có một loại cảm giác thỏa mãn chưa từng có.

Từ lúc thổ lộ xong đến giờ hai người chưa gặp lại lần nào, bây giờ gặp được người mình vẫn luôn nhớ nhung, Kỷ Thụy Thần
cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.

Bị nhìn chằm chằm trong thời gian dài như thế, cho dù là Hành Châu đã quen nổi bật cũng không nhịn được ngẩng nên nhìn lại, nhận lại được một nụ cười ôn nhu của người đối diện.

Thẳng đến lúc Hành Châu bỏ đũa xuống Kỷ Thụy Thần mới nhớ ra có thể ăn xong sẽ khát liền múc một bát canh đưa cho hắn.

“Ăn no rồi à?” Kỷ Thụy Thần hỏi.

"Ừm.” Hành Châu gật đầu, trên thực tế bụng hắn còn hơi căng.

Hành Châu nhìn đồng hồ, mười lăm phút đã trôi qua, Tiểu Trần đang đi đi lại lại ở bên ngoài, hiển nhiên là có hơi sốt ruột, Hành Châu chỉ được nghỉ nửa tiếng.

Nhưng rốt cuộc bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, mới ăn cơm của người ta xong liền bỏ đi có chút không được hay cho lắm.

Hành Châu còn chưa kịp nói gì Kỷ Thụy Thần đã hiểu ý, không khỏi cười đầy bất đắc dĩ: “Mau về đi, chắc đạo diễn cũng sốt ruột rồi."
Hành Châu chỉ suy nghĩ mất ba giây: "Vậy tạm biệt."
Hành Châu vừa định mở cửa thì phía sau có tiếng gọi.

“…… Hành Châu!”
Hành Châu dừng lại: "Sao vậy?"

“Qua ngày hôm nay cậu đã thích tôi hơn chút nào chưa?”
Tôi có hơi tham lam, mong cậu thích tôi hơn ngày hôm qua một chút.

Chỉ một chút thôi là được.

Hành Châu nghiêng đầu, hai người mặt đối mặt.

Đột nhiên, Hành Châu khẽ cười, nụ cười kia như một chiếc lông vũ cọ qua lòng Kỷ Thụy Thần.

Rất ngứa, nhưng ngay lập tức biến mất.

Hành Châu đi rồi.

Để lại người nào đó lòng dạ rối bời.

...!
#Danh sách tiết mục biểu diễn mừng tất niên năm 2019 của đài Táo ra lò#
#Danh sách tiết mục biểu diễn mừng tất niên năm 2019 của đài Đào ra lò#
#Hành Châu xác nhận tham gia buổi biểu diễn mừng tất niên của đài Táo#
[ Charlie tiểu thư: Hóng! ]
[ Vợ của Hành Châu: A a a a a a tôi vừa nhìn thấy gì thế này? ]
[ Sóng nhỏ: Trời ơi tui kích động quá a a a a a a! ]
[ Lão thịt khô xào tiểu thịt tươi: Má nó! Đúng hôm tôi phải tăng ca! Ai chỉ tôi cách xin nghỉ vớiiii ( che mặt)]
[ Muốn yêu đương với Hành Châu: Hành Châu sẽ hát bài chủ đề của [Ngày Hè] à? Bài đấy hay lắm lắm luôn! ]
[KKK: Có chút mong đợi.

Tuy chưa nghe Hành Châu hát bao giờ nhưng, tgiọng nói dễ nghe như vậy chắc ca hát cũng không tệ lắm, đảng thanh khống hoàn toàn không thể từ chối a a a! ]
[ Hành Châu đang nằm trên giường của tôi: A a a a a ngay ngày mai tôi sẽ đến M thị.


Lần này nhất định phải gặp được người thật.

Các chị em, cứ tin ở tôi! ]
[ Phật hệ cầu đường sống: Mặc kệ! Đập nồi bán sắt cũng phải ngồi máy bay đi xem Hành Châu biểu diễn, mọi người cùng đi tiếp ứng cho Hành châu nhé! ]
[ Mạt Mạt: Ước+1]
[ Heo nhỏ: +10086]

“Một hai ba bốn, hai hai ba bốn, ba hai ba bốn, rất tuyệt, Hành Châu!”
Trong phòng luyện tập, thiếu niên mặc áo phông trắng đang nhảy theo nhịp, lưu loát xoay người, đá chân, lại đột nhiên đứng thẳng lại, làm động tác kết thúc, xung quanh lập tức vang lên tiếng vỗ tay.

“Nhảy tốt lắm! Khớp nhạc một lần nữa nhé!”
Âm nhạc vang lên, Hành Châu lạnh lùng nhìn chính mình trong gương.

Trên thực tế, từ khi chính thức ra mắt hắn đã không tập nhảy nữa, nhưng cơ thể của hắn đã có ký ức với những động tác trước kia đã tập, ngược lại đỡ được không ít phiền toái.

Một khúc nhạc kết thúc, trên tràn Hành Châu đã có một lớp mồ hôi mỏng, thở gấp nhận khăn lông và cốc nước trợ lý đưa cho.

Giáo viên biên đạo đi tới, hỏi: “Xác định chọn bài này à? Vừa hát vừa nhảy rất khó đấy!”
“Không thành vấn đề.” Hành Châu lau khô mặt: “Nghỉ ngơi năm phút rồi lại tiếp tục.”
Ngồi trên sàn nhà trong phòng luyện tập, Hành Châu nhận được tin nhắn của Khương Hồi.

[Tiểu Châu, hôm nay em ở công ty à?]
[Đúng vậy, đang trong phòng luyện tập.]
[Ha ha, mọi người đều đang nhiệt tình thảo luận về em đấy.]
Nói chuyện thêm vài tin nữa, đột nhiên Khương Hồi hỏi: [Em đang ở phòng nào?]
[504]

[Được, đợi anh]
Chưa đến mấy phút Hành Châu đã nghe thấy có người gọi mình ở bên ngoài, mở cửa liền nhìn thấy ngay Khương Hồi.

Trên mặt Khương Hồi vẫn còn mồ hôi, có vẻ cũng vừa luyện tập xong, vừa nhìn thấy hàng châu đâu liền cười rạng rỡ.

“Vào đi.” Hành Châu nghiêng người để Khương Hồi đi vào.

Trong phòng luyện tập, nhóm nhảy tập cùng Hành Châu tò mò nhìn người xa lạ đang đứng ngoài cửa.

Khương Hồi lắc đầu: “Không, anh trộm lên đây xem em thế nào thôi, bây giờ phải lập tức quay lại.”
Hành Châu cười: "Vậy được.”
“Anh đi đây.” Khương Hồi cười cười.

Hành Châu nhìn Khương Hồi rời đi, đang chuẩn bị đóng cửa thì lại nhìn thấy một bóng dáng vừa xa lạ vừa quen thuộc biến mất ở khúc rẽ.

Hành Châu nhíu mày, đóng cửa lại.

Núp ở chỗ ngoặt, Lam An hơi sợ hãi.

Hình như vừa rồi Hành Châu nhìn về phía bên này, rốt cuộc hắn có nhìn thấy cậu không?
Điều chỉnh lại cảm xúc, Lam An trộm nhìn về phía phòng 504, quả nhiên đã đóng cửa, căn bản không thể nhìn trộm bên trong.

Lam An thở phào nhẹ nhõm nhưng lại có chút mất mát, thậm chí còn hơi tức giận, cảm giác tức giận này cậu đã không còn xa lạ nữa, thậm chí suốt nửa năm này mỗi lần nhớ lại ngày đấy hoặc nghe thấy tin tức của người kia, cảm giác tức giận này cậu không thể kìm nén được.

Lam An cũng cảm nhận được sự thay đổi của mình, trong cơ thể như xuất hiện thêm một linh hồn khác, dùng giọng điệu âm trầm sai khiến cậu phá hủy người nọ.

Cuối cùng, Lam An mịt mờ nhìn cánh cửa cửa đã đã đóng chọc thêm lần nữa, im lặng rồi đi.

Đẩy cửa ra, nghe thấy đồng đội thảo luận về việc Hành Châu về công ty hôm nay, không khí sôi nổi vui vẻ, đội trưởng Khương Hồi lại có chút trầm mặc, vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu lên, nhíu mày hỏi: "Cậu vừa đi đâu?”
Trong lòng Lam An lạnh nhạt nhưng ngoài mặt lại cười nói: “Tiêu chảy, ôm WC.”
Khương Hồi quan sát nét mặt của cậu trong chốc lát, Lam An trả lời xong liền cười hì hì gia nhập chủ đề với đồng đội, có vẻ không khác gì trước đây, Khương Hồi thở phào nhẹ nhõm.

Cũng không thể trách Khương Hồi nghĩ nhiều, năm đó Lam An và Hành Châu chắc chắn đã xảy ra sự việc gì đó không thoải mái, lần này lâu lắm Khương Hồi mới về công ty, quay đi quay lại liền không thấy Lam An đâu, giây phút đó Khương Hồi xuất hiện rất nhiều suy nghĩ đáng sợ, còn định quay lại tầng Hành Châu đang tập xem có xảy ra chuyện gì không.


Tốt nhất là hai người này càng ít gặp mặt càng tốt, tránh lại xảy ra chuyện gì không vui.

Sửa sang lại mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, Khương Hồi đứng lên, vỗ tay, hô: “Tiếp tục luyện tập!”
Trước buổi biểu diễn ba ngày, Hành Châu không thể không xin nghỉ ở đoàn phim đi diễn tập, Kỷ Thụy Thần cũng xác nhận tham gia bữa tiệc này, có lẽ hai ngày nữa cũng đến diễn tập.

Vào ngày diễn ra buổi biểu diễn, Hành Châu đến hiện trường từ hai giờ chiều, chuẩn bị diễn tập lần cuối trước khi phát sóng trực tiếp.

Hắn chỉ mặc quần áo thể thao đơn giản, đi theo nhân viên công tác, trên đường đi vang lên rất nhiều tiếng hét chói tai nghe tiếng bước chân dồn dập.

Vệ sĩ đi theo Hành Châu rất chuyên nghiệp, rất quen thuộc với những tình huống phát sinh khi bảo vệ minh tinh, vừa nghe thấy tiếng hét liền bao quanh Hành Châu cản trở fan lại gần.

Nhưng fan đã hưng phấn lên thì mười con trâu cũng không kéo lại được, càng lại gần Hành Châu cacng hét to hơn, điên cuồng vươn tay muốn chạm vào cơ thể Hành Châu, may mà Hành Châu phản ứng nhanh, vội vàng né tránh nên fan cuồng chỉ kịp sờ vào góc áo hắn.

“Hành Châu! Hành Châu!”
“A a a a a Hành Châu!”
“Hành Châu!”
Các fan xô đẩy nhau, hét chói tai, hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Bảo vệ vội vàng chạy tới, một đường che chở cho Hành Châu an toàn vào phòng nghỉ.

“Hô...Thật đáng sợ.” đây là lần đầu tiên Tiểu Trần làm trợ lý cho nghệ sĩ, chưa kịp thích ứng nên rất sợ hãi.

Tiểu Lý cười nói: “Quen rồi là không sợ nữa đâu.”
Hành Châu cũng không bị doạ, Từ Giang đã dặn hắn chuẩn bị tâm lý nên khá bình tĩnh.

Nhưng Hành Châu có thể cảm nhận rõ ràng fan của mình đã điên cuồng hơn trước đây rất nhiều, ngày trước chỉ thẹn thùng đưa mấy món quà nhỏ, bây giờ thì như hổ vồ mồi, nếu ra cửa mà không võ trang đầy đủ chắc chắn một bước cũng không thể đi.

Còn may Từ Giang là một người đại diện chuyên nghiệp, lựa chọn một chung cư rất an toàn cho hắn, ít nhất cuộc sống sinh hoạt không bị ảnh hưởng quá nhiều.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận