Edit: Bông
"Tám giờ sáng đến đoàn phim thử tạo hình, mười hai giờ trưa đến studio chụp bìa tạp chí [ William thời thượng ], ba giờ chiều đến buổi họp báo của đoàn phim [ Mũi Nhọn ], sáu giờ tối tham gia tiệc làm quen của đoàn phim [ Ngày Hè ]…”
Từ Giang đọc lịch trình trong ngày hôm nay cho Hành Châu nghe rồi dặn dò: "Nơi thử tạo hình với studio chụp ảnh cách nhau khá xa, phải ngồi xe gần một tiếng, bữa trưa nay cậu chịu khó ăn ở trên xe nhé!"
Hành Châu gật đầu.
Từ Giang nhìn Hành Châu mệt đến nỗi không mở nổi mắt, nói: “Cậu chỉ vừa ra mắt thôi, lịch trình thế này là vẫn còn ít.
Đợi sau này cậu nổi rồi, đến thời gian ăn cơm ngủ nghỉ cũng không có đâu, thích ứng dần đi.”
“Tôi biết rồi!" Hành Châu nhìn thời gian: "Sáu giờ bốn mươi rồi, bắt đầu đi thôi."
Lúc ra cửa trên trời vẫn còn vài ngôi sao, đến đoàn phim thì trời đã sáng hẳn, nhóm diễn viên, biên kịch, đạo diễn, nhà tạo hình đều đã đến cả.
“Nam chính phải có ngoại hình tươi trẻ sáng lạn, tôi muốn cái kiểu thanh xuân bừng bừng sức sống ấy……” Nữ biên kịch đang dặn dò nhà tạo hình.
“Không thành vấn đề!” Nhà tạo hình bảo đảm, lại nhìn từ trên xuống dưới Hành Châu một lượt: "Ngoại hình của cậu ấy rất tốt, chỉ cần trang điểm nhẹ thôi là đủ tiêu chuẩn của cô rồi!"
Khi Hành Châu bước xuống, mọi người đều không hẹn mà bị hắn hấp dẫn ánh mắt.
Áo khoác màu bạc chỉ kéo khóa một phần tư để lộ áo sơ mi trắng bên trong, chân đi giày thể thao, ba lô màu đen khoác một bên vai, tóc mềm mại xõa tung tự nhiên.
Nhìn Hành Châu, trước mắt mọi người như hiện ra hình ảnh một thiếu niên dưới ánh nắng ấm áp, hăng hái chạy đuổi theo trái bóng, trên môi là nụ cười rạng rỡ.
Hắn chính là mối tình đầu trong mơ của mọi cô gái, một mối tình vừa có nụ cười vừa có nước mắt.
Trên đường đến studio, Hành Châu nhìn những tòa nhà dần khuất xa, hơi thất thần.
Một buổi tối nào đó hôm trước, Hàn Quang tìm hắn để uống rượu, lúc ngà ngà say đã hỏi: "Cậu có phát hiện ra...kỳ thật cậu rất thích biểu diễn không?"
“Cậu có thể nhập diễn rất nhanh, cũng có thể thoát vai rất nhanh.
Nhân vật chính và cậu đã hòa làm một rồi..."
Đúng ba giờ chiều, [ Mũi Nhọn ] tổ chức họp báo, Hàn Quang với tư cách đạo diễn giới thiệu qua về bộ phim và cốt truyện xong liền đến nhóm diễn viên chính lần lượt giới thiệu chính mình.
Người đầu tiên là Hành Châu, hắn nhận micro, dựa theo những gì hôm qua Hàn Quang gửi cho nói qua một lượt rồi truyền micro cho Triệu Dung Ngọc.
MC liền nhân cơ hội ném chủ đề cho Triệu Dung Ngọc: "Nghe nói đây là lần đầu tiên nữ chính của chúng ta đóng phim điện ảnh, có cảm giác thế nào?"
MC liên tiếp hỏi Triệu Dung Ngọc mấy vấn đề, càng ngày càng đi sâu vào vấn đề cá nhân.
Hàn Quang nhíu mày: "Nam chính của chúng ta là người mới, có lẽ mọi người cũng rất hứng thú với cậu ấy đấy!"
MC không tình nguyện đặt câu hỏi cho Hàng Châu: "Hành Châu là người mới của EG sao?"
Hành Châu nhận micro: "Đúng vậy, làm thực tập sinh hai năm rồi."
MC hỏi tượng trưng vài vấn đề lông gà vỏ tỏi (*) rồi lại quay chủ đề về phía Triệu Dung Ngọc: “Quay phim cùng nhau trong một khoảng thời gian dài như vậy, Hành Châu có cảm nhận thế nào về Triệu Dung Ngọc?”
(*) Chuyện lông gà vỏ tỏi: chuyện nhỏ nhặt không đáng nhắc đến.
Hành Châu theo bản năng nhìn về phía Triệu Dung Ngọc, cô gái bình thường vẫn luôn ôn hòa nhã nhặn bây giờ cũng đã có chút khó chịu.
“Chị Ngọc rất tốt, luôn thân thiện với tất cả mọi người.
Những lần tôi NG (*) chưa bao giờ chị ấy tỏ ra mất kiên nhẫn cả.”
(*) NG: một cảnh không qua, cần tất cả diễn viên trong cảnh đấy phải diễn lại.
Triệu Dung Ngọc thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Hành Châu.
Ngay tối hôm đó cuộc họp báo đã được phát sóng.
[ Tiểu Thư Ánh Trăng ] MC bị làm sao vậy? Họp báo của đoàn phim mà cứ đi hỏi mấy vấn đề cá nhân.
[ Cà Phê Không Thêm Đường ] Xem mà xấu hổ giùm Triệu Dung Ngọc luôn á!
[ Tiểu Hùng Yêu Bội Kỳ ] Lúc xem poster cảm thấy nam chính cũng khá đẹp trai, không ngờ xem video thấy còn đẹp trai hơn cả trên ảnh nữa!
[ Chỉ Ôn Nhu Với Người ] Giám định hoàn tất, kết luận MC có bệnh!
[ Tôi Vừa Xinh Đẹp Vừa Giàu Có ] Ai ui~ Vốn vào xem vì Triệu Dung Ngọc nhưng vừa thấy Hành Châu tôi liền muốn trèo tường (*).
Phải làm sao đây???
(*) Trèo tường: không thích người này nữa mà thích người khác.
[ Ê Ê A A Nha Nha ] Tôi tuyên bố, anh đẹp trai này chính là thần tượng của tôi!
Anh đẹp trai này chính là thần tượng của tôi +1
Anh đẹp trai này chính là thần tượng của tôi +2
....!
Anh đẹp trai này chính là thần tượng của tôi + (99+...)
[ Ngũ Hành Thiếu Tiền ] Thật đáng sợ, bên trên chắc chắn là địa bàn của team nhan khống (*).
Quả nhiên bây giờ là thời đại chỉ nhìn mặt.
(*) Nhan khống: chỉ quan tâm đến vẻ đẹp.
[ Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ ] Lầu trên đừng có phá hư đội hình!
Đêm khuya, kết thúc một ngày lịch trình dày đặc, Kỷ Thụy Thần kéo lê thân thể mệt mỏi về khách sạn, nằm trên giường hồi lâu vẫn không ngủ được liền lôi điện thoại ra lướt Weibo.
Ngón tay lướt như bay trên màn hình điện thoại, toàn là nội dung nhảm nhí, Kỷ Thụy Thần chỉ nhìn lướt qua một lần rồi bỏ qua.
Đột nhiên thấy một tấm hình khiến anh phải dừng lại.
Tấm hình chia làm hai nửa, cùng là một người nhưng một bên là ánh mắt rạng rỡ rực sáng, bên còn lại là ánh mắt tuyệt vọng như chìm vào biển sâu.
Buổi tối ngày đó ở ban công, ánh sáng quá mờ, anh chỉ có thể dựa vào ánh trăng để phác họa lên khuôn mặt của người nọ.
Hiện giờ chỉ nhìn qua tấm hình liền nhận ra, không chỉ vì khuôn mặt của người nọ rất đẹp trai nên anh nhìn qua là nhớ, mà còn vì đôi môi kia...!
Khuôn mặt khi ngủ rất dịu ngoan, đôi môi hơi hé mở, để lộ đầu mẩu thuốc lá sắp rơi ra.
Kỷ Thụy Thần cảm thấy hai má mình hơi nóng lên, lại nhớ đến điếu thuốc kia, lúc đó nắm chặt đầu thuốc ẩm ướt trong lòng bàn tay mà bệnh thích sạch sẽ của anh lại không hề phát tác, trái lại trong lòng lại sinh ra cảm giác ngứa ngáy.
“Hành Châu……”
Không biết vì lí do gì, có thể là do tò mò mà Kỷ Thụy Thần tìm kiếm cái tên “Hành Châu” trên weibo, xuất hiện đầu tiên là video họp báo tối qua.
Mở video, Hành Châu xuất hiện rất ít, mỗi lần nói chuyện cũng chỉ được hai ba câu liền đến người khác, nhưng hắn giống như một thanh nam châm vậy, chỉ cần người xem để ý đến một chút liền không thể dứt ra được.
Thật là đáng sợ.
Tiến vào giới giải trí nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Kỷ Thụy Thần phải cảm khái vì một người mới.
Video kết thúc, Kỷ Thụy Thần lướt xuống xem thì thấy tin tức về Hành Châu cũng chẳng có bao nhiêu, ngược lại mấy bài viết khen hắn đẹp lại rất nhiều.
Kỷ Thụy Thần cười cười, người này quả thức xứng với chữ "Đẹp".
Trong vòng giải trí này thứ không thiếu nhất chính là sắc đẹp, nhưng cho dù Hành Châu đứng giữa một dàn nam thần thì vẫn sẽ là người nổi bật nhất.
Cuối cùng, vào xem trang cá nhân của Hành Châu, ngoại trừ mấy bài quảng cáo linh tinh thì chỉ có một tấm ảnh tự chụp, Kỷ Thụy Thần phân vân hồi lâu, ấn theo dõi.
Cứ như vậy, weibo của đại minh tinh Kỷ Thụy Thần lần đầu tiên follow một người.
Cái tên "Hành Châu” lẻ loi một mình trong danh sách theo dõi.
Kết thúc một ngày hành trình, Hành Châu vừa về đến nhà liền đánh một giấc ngon lành.
Đêm hôm qua đoàn phim [ Ngày Hè ] tổ chức một bữa tiệc để mọi người làm quen, Hành Châu bị lăn qua lộn lại đến bơ phờ.
Nữ chính Chu Lâm cũng là người mới, lớn lên không có vẻ đẹp kinh diễm như các nữ thần khác trong giới giải trí nhưng thắng ở sự tươi mát thanh thuần như một cô em gái nhà bên.
Ngày hôm sau, Hành Châu đến phim trường từ sớm, trang điểm xong liền bắt đầu cảnh quay đầu tiên.
Cảnh thứ nhất, trong phòng học.
Thời gian là một ngày trước khai giảng.
Giáo viên chưa tới, cả lớp nói chuyện xôn xao.
Hành Châu, trong vai Tô Dương, tinh nghịch chọc bút vào lưng bạn nữ ngồi phía trên mình.
“Gì đấy?" Trân Trân quay lại hỏi.
“Cho mình mượn bài tập hè đi!" Tô Dương nhỏ giọng nói.
“Không phải cậu khoe với mình là làm xong từ lâu rồi sao?"
“Này...không phải là sợ bị cậu chê cười sao?" Mắt thầy Trân Trân không để ý đến mình nữa, Tô Dương vội vàng cầu xin: "Chị Trân Trân à? Mỹ nữ? Thần tiên tỷ tỷ? Giúp mình điiiii!"
Đợi giáo viên ra khỏi lớp, một bạn học đến vỗ vai Tô Dương: "Đi chơi bóng không?"
Bài tập còn chưa chép xong...Tô Dương cắn răng: "Đánh!”
Mấy thiếu niên tràn đầy sức sống ôm theo trái bóng xô đẩy nhau ra sân bóng rổ.
Cảnh tượng quen thuộc khiến người xem không khỏi hồi tưởng về thanh xuân của mình.
“Cắt!”
Từ Giang đứng bên cạnh chờ Hành Châu thay quần áo, có chút tiếc hận.
“Hay cậu mặc bộ đồng phục này luôn đi, trông rất đẹp đấy!"
Hành Châu liếc Từ Giang một cái: "Chẳng phải trước đây anh nhìn thấy tôi mặc đồng phục rồi sao?"
“Sao mà giống được!” Từ Giang kéo dài giọng: "Hai năm trước nhìn thấy cậu mặc đồng phục, tôi có cảm giác như nhìn thấy máy kiếm tiền trong tương lai.
Còn bây giờ ấy à...!”
“...Giống như nhìn thấy con trai tôi ấy!”
Đáp lại hắn là ánh mắt xem thường của Hành Châu..