Tình Anh Lấp Lánh Tựa Ánh Sao Trời FULL


Một câu này nói ra, toàn thể hội trường dường như đông cứng.

Sau vài giây, không biết là nhà báo nào vô ý làm rơi bút ghi âm, tiếng "cạch" phát ra giống như hồi chuông cảnh tỉnh, khiến ai nấy đều thức dậy, nhao nhao muốn xông lên đòi được phỏng vấn trực tiếp!
Khách khứa trong phòng tiệc nín thở liếc qua gương mặt của hai nhân vật chính, muốn xem biểu hiện của họ lúc này đặc sắc thế nào.

Đáng tiếc cả Dương Khả và Đông Phong đều rất trấn định, hai người nhếch miệng cười, xem Dương Mai diễn trò vui.

Nhưng cô dâu chú rể có thể vui vẻ, không có nghĩa là gia đình họ cũng vui.

Đông Du nóng nảy muốn lên tát cho con mụ già chuyên nói bậy này vài cái, cũng may Đông Dương bên cạnh tinh ý nhìn thấy ngăn lại, nếu không thì không biết chuyện còn loạn đến mức nào.

Mẹ của Đông Phong cũng rất bực mình, bà ngoắc tay gọi nhân viên thay thế tạm thời cho Thanh Thảo tới, đưa cho người đó điện thoại riêng của Đông Phong và một tờ giấy ghi vài yêu cầu nhỏ.

Dĩ nhiên là cậu nhân viên này vui vẻ chạy đi làm ngay, mẹ của sếp lớn sai bảo đúng là vinh hạnh của cậu!
"Cô ta có bệnh đó!" Đông Dương học chuyên ngành y học, liếc mắt qua là đã nhận ra Dương Mai có vấn đề.

Cô nắm chặt tay Đông Du, không cho phép Đông Du nhúc nhích nửa bước "Nếu không muốn chết thì né xa ra!"
"Đúng đấy!" Dương Khả nhỏ giọng khẳng định "Chỗ này có vẻ khá nguy hiểm, chị nghĩ hai đứa nên đưa mẹ lén ra ngoài sau đó giúp chị báo cảnh sát!"
"Chị nghĩ bọn em sẽ bỏ mặc mọi người à?"
"Đi đi!" Đông Phong hất hàm, anh có vệ sĩ, người của Bảo Bối cũng nhiều nên dĩ nhiên không sợ một Dương Mai này.

Nhưng ai dám đảm bảo cô ta không gài bom cảm tử trong người chứ, có cảnh sát thì khách khứa sẽ an tâm hơn nhiều, gặp nguy cũng không chạy loại.

Tiện một điều nữa là một chút xong việc có thể giao luôn Dương Mai cho họ, để họ cho cô ta một bản án!

Hừ, biết vậy ngày xưa không mềm lòng, để cô ta ra châu Phi thật cho cô ta chết khô tại đó đi mới đúng!
"Gọi điện báo nguy, đồn cảnh sát ngay gần đây nên họ sẽ tới nhanh thôi!"
"Hai đứa đi đi!" Mẹ Đông Phong khoanh tay, chán ghét mà liếc qua Dương Mai.

Phụ nữ vốn rất ghét tiểu tam xen vào phá hoại gia đình người khác, và bà cũng vậy "Mẹ muốn ở đây xem cô ta tính nói gì!"
"Xì xầm gì thế?" Dương Mai nghiến răng, chiếc áo gile ngoài được mở bung cúc, quả nhiên hai bên eo cô ta gắn đầy những kíp nổ thô sơ trông cực kì đáng sợ.

Thứ này xuất hiện có lực sát thương cao hơn bất kì cái gì, khách khứa vốn dĩ hào hứng xem trò vui lập tức nhốn nháo cả lên.

Vui cũng được, nhưng mà thế này có hơi vui quá, nhỡ mà mất mạng thì toi đời! Tốt nhất là thoát thân đã, còn náo nhiệt gì đó thì đợi truyền thông đưa tin rồi đọc cũng chưa muộn!
Chính vì tâm lý này nên ai nấy đều lo thân mình, nhanh chân xô đẩy, dồn ép nhau muốn chạy trốn.

Dương Mai nhìn cảnh này mà không nhịn được buồn cười, đúng là lũ kiến ngu ngốc, đáng yêu không để đâu cho hết!
Cô ta tiếp tục lôi ra một khẩu súng ngắn, đưa trên trần nhà nổ "đoàng" một tiếng thật lớn.

Âm thanh này dọa sợ tất cả thần kinh đang căng chặt, mọi người đồng loạt nằm sấp, ngồi xổm xuống, tay ôm đầu một cách chuyên nghiệp.

Dương Mai nhìn gương mặt vẫn trấn định một cách đáng sợ của Dương Khả, căm ghét hét lên: "Đóng cửa chính! Đứa nào dám chạy trốn tao sẽ bắn chết! Xung quanh khách sạn này cũng đã bị gài bom, nếu đứa nào chạy ra tao sẽ kích nổ khiến cả tòa nhà này cũng bay!"
"Nhốt mọi người ở chung với chị làm chi vậy?" Dương Khả nhếch môi cười "Hay chị sợ không ai nghe câu chuyện chị sắp kể nên phải nghĩ chiêu trò giữ khách?"
"Thế thì sao nào?" Dương Mai giơ súng về phía Dương Khả, Đông Phong nhìn cô ta, chỉ mỉm cười mà không có thêm bất kì hành động gì kiểu như đứng lên phía trước chắn đạn cho Dương Khả..

Điều này khiến Dương Mai giật mình, bọn chúng bình tĩnh như thế..

Không thể! "Dương Khả! Đều là mày ép tao vào đường cùng!"
"Ồ, bắt đầu thú vị đấy!" Dương Khả vỗ tay khích lệ "Máy quay và bút ghi âm vẫn đang mở hết công suất, chị tiếp tục đi!"

"Con khốn!" Dương Mai nghiến răng, nhưng Dương Khả nói không sai chút nào, lúc này đám phóng viên nhà báo đã yên lặng hơn, vào nề nếp hơn nhưng không có nghĩa là họ ngừng tác nghiệp.

Máy vẫn chạy, bút vẫn ghi, những gương mặt vẫn háo hức chờ đợi người kể chuyện "Mọi người! Đừng để bị hai kẻ mặt người dạ thú này lừa gạt!"

"Xiên sang cả anh kìa!" Dương Khả đệm vào "Dường như em đoán được chị gái mình đang định nói gì, dù sao em và chị ấy cũng sống cùng nhau mười mấy năm!"
"Sống cùng nhau mười mấy năm! Mày nói ra câu đấy mà không thấy ngượng miệng à Dương Khả?" Dương Mai hầm hè, đôi mắt bị kích thích đỏ sậm như bò chuẩn bị húc "Trước đây mày lừa gạt Lê Tuấn, ép cậu ta lên giường sau đó phải chịu trách nhiệm với mày! Đến khi Đông Phong về, thấy Đông Phong giàu có mày lại quay ra quyến rũ hắn ta! Đông Phong cũng cùng một giuộc với mày, hai đứa chúng mày bắt tay cùng nhau, gian phu dâm phụ hãm hại nhét chồng mày vào tù để đến với nhau không ai dám phản đối!"
"Có chuyện này sao?"
"Dường như là có!"
"Chồng Dương Khả đúng là đang ở tù còn gì? Nghe đâu cậu ta tham ô công quỹ gì gì đó, còn hiếp dâm người khác.."
"Ôi trời, nghe đồn cậu ta yêu vợ lắm mà, chả lẽ đúng là bị hãm hại?"
"Đáng sợ hơn nữa kìa! Cô ta đuổi tận giết tuyệt, đến hai đứa en chồng cũng không tha, nhét hết cả nhà họ Lê vào khám!" Dương Mai thấy dư luận xôn xao theo hướng có lợi cho mình lập tức vui vẻ cao giọng "Đến cả tao đây, đến cả chị gái hết lòng hết dạ với mày chỉ vì phát hiện mày ngoại tình với Đông Phong, khuyên bảo mày mà bị mày ám hại, bán đến tận miền núi xa xôi!"
"..."
"Nếu không phải tao phúc lớn mạng lớn thì lúc này nhất định đã chết trên đó rồi!" Dương Mai hầm hừ, căm phẫn như thể muốn lao vào cắn xé Dương Khả ra làm mấy mảnh.

Sau đó cô ta xoay mặt hướng về phía may quay đang đặc tả, hai gò má đã thấm đẫm nước mắt từ lúc nào "Hãy xem đi! Hãy xem hai kẻ lòng lang dạ thú này đi! Chính vì thói gian dâm của chúng mà bao người vô tội phải chịu khổ! Thế cũng dám ra mặt làm từ thiện, cũng dám vỗ ngực nói mình là công dân tốt? Tôi dám đảm bảo, ngay khi tôi bước chân ra khỏi cánh cửa này, kiểu gì chúng cũng sẽ cho người ám toán tôi! Dư luận, truyền thông hãy bảo vệ nhân quyền cho người tốt, lấy lại công đạo cho những nạn nhân như chúng tôi!..."
"Cô Dương Khả, cô có ý kiến gì về chuyện này?"
"Ngày đó cũng có tin đồn về chuyện cô và cậu Đông Phong cặp kè, xin hỏi có đúng hay không?"
"Vì sao cô tái hôn vội như thế? Liệu có phải hai người đã gian díu với nhau từ trước?"

"Cậu Đông Phong, lấy lại vợ của người khác cậu có cảm giác thế nào?"
"Ám hại một gia đình chỉ để đến với nhau, cậu Phong cô Khả có gì đó đặc biệt khiến cậu nhất quyết đập chậu cướp hoa?"
"Chuyện ngày xưa của hai người là thế nào?"
"..."

Một loạt những câu hỏi đồng cảm với Dương Mai và chỉ trích cô dâu chú rể được đưa ra.

Đông Phong cảm thấy rất không vui, anh nhíu mày nhìn qua, gương mặt xinh đẹp của Dương Khả không chút cảm xúc, tựa như những lời nói kia của họ chỉ như là ruồi muỗi vo ve vậy!
Cô ấy không quan tâm, nhưng anh để ý! Không ai được phép nói xấu Dương Khả, nhất là khi sự quy chụp ấy không chính xác một chút nào! Đông Phong nhíu mày, chậm rãi thì thầm với mẹ: "Xong hết cả rồi chứ ạ?"
"Xong rồi con trai!" Mẹ anh bật ngón tay, ra chiều ok hết.

Đảm bảo ngay khi Đông Phong gật đầu, khung cảnh tiếp theo sẽ khiến toàn bộ giới truyền thông phải hối hận vì đã tuôn ra những lời lẽ xúc phạm nhân phẩm Dương Khả! "Con đồng ý đi!"
"Vâng!" Đông Phong nhếch miệng, anh quay ra, sửa lại áo vest rồi choàng tay ôm lấy Dương Khả, cao giọng "Những lời vừa rồi của các vị có thể coi là xúc phạm danh dự, chúng tôi hoàn toàn có đủ cơ sở kiện các vị ra tòa đấy!"
"Cậu Phong nói gì lạ vậy?" Mấy phóng viên phía dưới đều nhăn mày nhăn mặt, ai nấy đều cảm tưởng như đã vỡ ra được điều gì đó khủng khiếp lắm.
Khi nãy lúc Dương Mai nói chuyện xấu của hai người trước bàn dân thiên hạ, họ cũng chỉ nửa tin nửa ngờ, và theo thói quen săn tin đặt liền vài câu hỏi mang tính chất gợi mở.

Nếu như Đông Phong và Dương Khả không làm gì khuất tất dĩ nhiên chỉ cần chối đây đẩy là xong.

Chuyện kia không ai làm chứng, hoặc dù có ai làm chứng đi chăng nữa thì không có chứng cứ xác thực cũng chẳng ai tin 100% là họ đã mèo mả gà đồng, hãm hại chồng con sau lưng thiên hạ.

Đằng này họ lại không dám chối, không những thế còn giở giọng bố đời mẹ thiên hạ, muốn dùng đến pháp luật để đe dọa người.
Với tư cách của những con người đại diện công lý trên giấy, và với giác quan thứ sáu vô cùng nhạy bén..

Họ - những phóng viên nhà báo đang có mặt ở đây quyết định lật mặt, không thèm đứng về phía kẻ ác nữa mà quay sang bảo vệ người yếu thế, bị dìm xuống tới mức không còn khả năng phản kháng.

À, dĩ nhiên "những" không có nghĩa là tất cả, vài người bị xem là nhát cáy đang đứng ở vế trung lập hoặc tìm cớ lủi khỏi chỗ đám đông đang dồn lên.

Có tiếng tăm tốt đẹp với quần chúng cũng tốt, nhưng nói thật, nếu lựa chọn danh tiếng với đối đầu cùng nhà giàu..

họ chọn cách thoái lui!
"Chúng tôi mới chỉ đặt câu hỏi, đã khẳng định cái gì đâu? Hơn nữa tất cả những chuyện chúng tôi vừa đề cập đến đều đã từng xảy ra thật sự!"
"Giấy không gói được lửa đâu em gái à!" Sau khi đấu đến mỏi mắt với Dương Khả, Dương Mai hùng hồn kích động lòng dân đang ngùn ngụt lửa giận "Cả nhà họ Lê vướng vòng lao lý và cuộc tái hôn chóng vánh này chính là bằng chứng rõ nhất cho việc xấu xa các người đã làm!"
"Chị Mai thân mến, chị nghĩ chị tốt đẹp lắm à?" Dương Khả cười nửa miệng, lấy điện thoại ra nhắn một cái tin "Đôi khi nên tự biết đuôi của mình dài đến đâu, muốn hãm hại người khác cũng cần đầu óc một chút, nếu không..


cả đời chỉ có thể là nữ phụ phản diện, ngực bự mà não phẳng!"
"Đừng khinh người quá đáng!"
"Cô Khả, xin cô hãy trả lời đúng trọng tâm!" Mấy phóng viên phía dưới nhao lên "Những lời nói vừa rồi của cô theo như lời cậu Phong chính là xúc phạm danh dự và nhân phẩm của cô Mai đấy! Nếu cô không cẩn nhận đừng trách chúng tôi mời cô ra hầu tòa!"
"Ai mới là người cần ra tòa thì còn phải xem xét!" Dương Khả không quá quan tâm đến mấy lời nhại lại của đám người này.

Cô chậm rãi lướt tầm nhìn qua một lượt, từ tốn ghi nhớ toàn bộ những gương mặt, những hãng truyền thông có ý đồ đối địch với mình.
Toàn những hãng nhỏ lẻ lạ hoắc!
Phải rồi!
Mấy ông lớn như của truyền hình quốc gia hoặc nhân dân..

đều là hãng nổi danh.

Họ rất biết cách ứng xử, cũng không muốn quá mức can thiệp nếu như chuyện chưa thật sự rõ ràng.

Còn các hãng này hẳn nhiên muốn nắm càng nhiều tin tức càng tốt, muốn mình là người đầu tiên biết sự thật, đăng lên để câu kéo lượt xem, mua danh chuộc tiếng!
Thiếu đầu óc!
"Đông Phong!"
"Anh hiểu!" Đông Phong tức giận vì Dương Khả bị đám người này nhục mạ, cô biết nhưng cô lại không muốn anh điên lên trước mặt chúng.

Hình tượng của Đông Phong luôn là một thương nhân thành đạt, đĩnh đạc và nghiêm cẩn.

Nếu vì đám người này khiến hình tượng ấy vỡ nát cô thấy thật sự chẳng đáng tí nào!
Đông Phong cũng hiểu Dương Khả nghĩ thế, nên dù đang rất muốn nhảy xuống đấm vỡ alo một vài thằng nhưng anh vẫn phải cố nhịn!
Hừ hừ, nhịn "này nọ" khó như thế anh còn kiên trì được, không đấm người..

Chuyện nhỏ như con thỏ!
"Bắt đầu thôi!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận