Tình Anh Như Nắng Ấm


p class="watch-page-fiction-content">Không còn ai cản trở, Trịnh Kiệt Luân đường đường chính chính kéo tay Tinh Lạc đi vào phòng, mẹ Tinh còn nói."Lạc Lạc ở cùng phòng với Linh Lan, căn phòng ở cuối hành lang."Có vẻ như tối nay Linh Lan phải sang phòng ngủ với mẹ, hai cha con Tinh Tiêu sẽ ngủ ở chiếc giường nhà trước, căn phòng còn lại nhường cho đôi bạn trẻ Lục Tiến Doãn Linh.Đi vào căn phòng ngủ của chị em Tinh Lạc, căn phòng này chủ yếu là của Linh Lan, những khi Tinh Lạc trở về thì ngủ cùng con bé, lúc xây nhà kinh phí chỉ đủ xây ba phòng ngủ.Phòng ngủ nhỏ chỉ có chiếc giường và một bàn học đơn điệu, giường nệm đơn giản có chăn ga màu hồng phấn hoạ tiết những đám mây hồng xinh xắn.Trịnh Kiệt Luân kéo cô đi vào, thuận tiện chốt cửa, anh nắm chặt cổ tay Tinh Lạc, kéo đến giường ngủ mới thả tay ra."Anh Trịnh..."Tinh Lạc bị kéo đến giường ngủ, giường ngủ ở ngay phía sau lưng Tinh Lạc, cô bối rối đến mức không dám hít thở, giọng nói thỏ thẻ nhỏ xíu."Chúng ta...!Từ từ nói chuyện...""Sáng nay anh đã bảo em ở yên một chỗ chờ anh đến giải quyết, tại sao em cứ không nghe?"Giọng anh nặng nề hỏi, khó chịu thấy rõ.Buổi sáng, anh đã dặn dò như thế, cuối cùng cô vẫn chạy lung tung, hại anh ra mắt cha mẹ cô một cách đàng hoàng cũng không có, đáng lý ra anh nên đưa cha mẹ đến gặp cha mẹ cô mới phải phép."Anh Trịnh...!Chuyện của chúng ta..."Tinh Lạc đứng im, phía sau là giường ngủ, chỉ cần cô lui một bước sẽ ngã phịch xuống giường, phía trước là thân thể to lớn, cứng rắn như một bức tường chắn, Tinh Lạc không dám nhút nhít.

Đôi tay nhỏ nắm lấy nhau, cô cũng không dám nhìn vào gương mặt đáng sợ của anh, cúi mặt nhìn đôi tay chính mình.Tinh Lạc mím chặt môi, hai tay bấu chặt lấy nhau, cô hít vào một hơi, cố gắng trấn an trái tim chạy loạn, giọng cô vẫn thỏ thẻ run run."Tôi vẫn chưa sẵn sàng cho chuyện của tôi và anh, anh...!Anh cũng biết rồi, tôi chia tay Dư Hoà mới đây thôi, tôi vẫn chưa sẵn sàng cho mối quan hệ mới.

Cho nên...!Tôi chưa muốn nghĩ đến chuyện sau này cùng anh, hơn nữa..."Tinh Lạc càng nói càng thấp giọng, cô cảm giác ánh mắt người đàn ông kia nặng trĩu phủ lên đầu, Tinh Lạc không dám ngẩn mặt lên, cắm mặt xuống nhìn đôi bàn tay lạnh ngắt của bản thân, cô nghe thấy hơi thở anh nặng nề thổi ra.

Tinh Lạc nuốt xuống lo lắng, hít vào một ngụm dũng khí tiếp tục giải bày."Hơn nữa...!Chúng ta rõ ràng không có tình cảm, không hiểu rõ về nhau, kể cả việc anh làm công việc gì tôi cũng chỉ vừa mới biết, tính tình anh thế nào tôi cũng không rõ, như thế thì làm sao mà tính chuyện lâu dài? Tôi hoàn toàn...!Không sẵn sàng."Câu cuối cùng của Tinh Lạc chỉ còn là giọng gió thều thào, nét mặt Trịnh Kiệt Luân không một biến đổi, giọng lạnh băng yêu cầu."Ngẩn mặt lên."Tinh Lạc mím môi, hít sâu một hơi, chậm chạp ngẩn mặt lên nhìn anh.


Cô nhìn thấy gương mặt tuấn tú uy nghiêm vô cùng khoa chịu, đôi lông mày tướng rậm rạp có điểm chau lại, con ngươi sâu nghiêm chặt trên người cô, khoé môi cương nghị băng lãnh lên tiếng."Từ tối qua cho đến bây giờ, không có một lời nào em nói nghe được."Trước tiên là cô lại quên đi cách xưng hô cho đúng, thứ hai là cô luôn gọi anh một cách rất trống rỗng."Lạc Lạc, anh không ngang hàng với em."Uây...!Anh đang khó chịu chỉ vì xưng hô sao?Cơ mà, cô có biết anh bao nhiêu tuổi đâu kia, đoán nôm na thì anh ngang hàng với ông Phàm, cách cô tầm khoảng gần mười tuổi.Tinh Lạc cúi đầu, nhỏ giọng."Em xin lỗi."Trịnh Kiệt Luân híp mắt nhìn cô nhỏ cúi cúi đầu, bạc môi uy ngút ôn tồn hỏi tiếp."Anh nói chuyện với em như thế nào, anh có gọi em trống rỗng như thế không?"Tinh Lạc lại mím môi, đầu lông âm thầm mày chau lại một cái.Gì đây a, cô gọi anh là anh Trịnh là đúng rồi a, hai người đâu có thân thiết gì kia chứ, anh khó chịu cái gì?!Tinh Lạc không hiểu Trịnh Kiệt Luân đang khó chịu chuyện gì, cô không dám ngẩn đầu, mặt cúi gầm xuống cất tiếng phản ứng lại."Chúng ta không thân thiết đến mức gọi tên nhau như thế, chẳng qua là ngủ với nhau một hôm thì có thai, chỉ là trách nhiệm thôi."Anh và cô hoàn toàn không hiểu gì về đối phương cả, chỉ có trách nhiệm vì đứa nhỏ.Cô không muốn chỉ vì đứa nhỏ mà cô và anh phải đến với nhau, hai người không có tình cảm, giải quyết như thế thì thật là...!Bất đắc dĩ."Anh Trịnh à, chuyện đứa nhỏ này chúng ta không cần phải nghiêm trọng, tôi...!À thì...!Em có thể tự mình chịu trách nhiệm.Ừ thì...!Em biết anh có ý thức trách nhiệm rất tốt, nhưng mà chúng ta đâu có tình cảm gì với nhau, hà cớ gì làm khó nhau đến vậy, chúng ta đến với nhau rất tốt cho đứa nhỏ nhưng mà...!Bất đắc dĩ lắm.Em và anh như thế thì bất đắc dĩ lắm, chúng ta không cần phải như thế, đứa nhỏ này em tự mình chịu trách nhiệm được."Tinh Lạc ngưng lại, nuốt vào ngụm sợ hãi, cô cần phải dũng cảm đối diện, Tinh Lạc ngẩn mặt nhìn anh, trông nét mặt anh thật khó coi, Tinh Lạc khẽ cười, đôi vai nhỏ nhúng khẽ một cái."Vừa rồi anh Trịnh cũng nói, trong lòng em thì anh không có cân nặng so với Dư Hoà.

Chính anh cũng biết rõ mà, em chẳng có một chút tình cảm gì với anh, thậm chí anh bao nhiêu tuổi cũng không rõ, thế thì làm sao mà đến với nhau được.Nói thật thì...!Em quả thật chưa quên được Dư Hoà."Tinh Lạc cười thẹn, cảm thấy bản thân mình thật đáng chê cười, ánh mi lấp lánh qua đau lòng."Tuy rằng chia tay rồi, Dư Hoà cũng đã đính hôn rồi, chuyện của em và Dư Hoà đã chấm dứt nhưng mà...!Em vẫn chưa quên được, tình cảm của em vẫn là cho Dư Hoà, vừa rồi anh cũng nói mà...!Em nặng tình cảm, em chưa buông được cho nên...!Anh Trịnh đừng đến, em không sẵn sàng."Cục rác này quả thật to quá, cô mãi vẫn không vứt đi được.Bỗng nhiên lồng ngực Tinh Lạc cảm thấy tê tái, khoé mũi cay cay nồng nồng đến lạ."Anh nên kết hôn với người mà anh yêu, em cũng thế, em chỉ nên kết hôn với người mà em có tình cảm, còn bây giờ, chúng ta chỉ vì đứa nhỏ mà đến...! Bất đắc dĩ lắm."Lông mày Trịnh Kiệt Luân chau chặt, con ngươi híp sâu nhìn chằm chằm gương mặt thiếu nữ chợt đỏ, chớp mũi cô đỏ hoe, hoen cay trên mi mắt u uất.

Hơi thở Trịnh Kiệt Luân càng lúc càng nặng nề, từng lời cô nói hoá thành tảng đá lớn đè trên lồng ngực anh, khiến cho anh không tài nào thở nổi.

Ngay giây phút Tinh Lạc dứt lời, Trịnh Kiệt Luân vung tay đẩy lên vai Tinh Lạc.Phịch.Tinh Lạc ngã uỵch xuống giường, Trịnh Kiệt Luân phung ra một tiếng mắng chửi."Con mẹ nó."Trịnh Kiệt Luân nâng gối bước lên giường, đàm áp cô dưới thân mình, Tinh Lạc vội vàng chống hai tay nâng người dậy.Hôm nay cô không thể cuốn theo anh được, không thể phát sinh thêm nữa."Anh Trịnh anh nghe em nói, chúng ta không nên như thế này, thế này chỉ khiến chúng ta sai càng thêm sai thôi.""Mẹ nó, em im miệng."Trịnh Kiệt Luân không nhịn được nữa, lồng ngực anh nặng quá, nếu cô mà nói thêm lời nào nữa, tảng đá trên ngực sẽ hoá thành nghìn tấn dìm chết anh."Quả nhiên là chẳng thể nào mà tử tế nói chuyện với em."Trịnh Kiệt Luân hạ người, toàn thân nặng nề đè lên người thiếu nữ nhỏ bé, bạc môi gián xuống môi Tinh Lạc, in ấn lên môi một cái chạm liền ngông cuồng đẩy lưỡi tiến vào tìm kiếm mật ngọt.


Anh điên cuồng càng quét trong miệng nhỏ, mút đi ngọt ngào trong miệng cô, quấn chặt lấy lưỡi mềm muốn trốn."Ưm..."Tinh Lạc mở to mắt nhìn gương mặt anh phóng đại, miệng lưỡi chỉ mới trôi qua một vài phút đã tê rần, anh không chỉ ngông cuồng hôn mà còn điên cuồng cắn mút, hai tay Tinh Lạc cuộn thành quả đấm đấm lên ngực anh.Cơ thể anh thật nặng quá, trì trên người, Tinh Lạc không thể nhút nhít được, hai tay đấm bộp bộp vào vòm ngực săn chắc ấy chẳng khác gì cô đem trứng chọi đá, anh một chút xê dịch cũng không.Trịnh Kiệt Luân ngấu nghiến hôn, miệng lưỡi một bên truy một kẻ trốn làm loạn, nụ hôn ướt át phát ra tiếng nước, cuồng loạn gặm mút quấn chặt, Tinh Lạc không thở nổi, cô chỉ toàn hít vào hơi thở của anh.Sức lực trên người Tinh Lạc bị nụ hôn hút đi, không có không khí cô mềm nhũng như sợi bông, hai nắm đấm cũng ngừng lại, nắm lấy vải vóc trên ngực anh.Tinh Lạc há miệng hứng lấy nụ hôn, cố gắng hít thở không khí, miệng chỉ toàn là mùi vị hôn hấp, tư vị ngọt ngào nồng đậm trong miệng lưỡi, cô dùng toàn bộ lực xoay mặt đi.

Thế nhưng Tinh Lạc có xoay đi đâu cũng bị anh dùng nụ hôn kia trấn áp đuổi theo, Tinh Lạc cảm giác mình sắp không xong.Trái tim trên ngực đập loạn trở nên yếu ớt vỡ thành vụng, cô rõ ràng chỉ nói sự thật, anh vì cái gì mà tức giận?Môi miệng đều đau quá, đầu lưỡi phát tê, Tinh Lạc không thở được.Tinh Lạc nhăn mày, sợ hãi hoá thành bất lực cuối cùng là ấm ức phủ kín hàng mi, nước mắt tràn đầy nóng hổi chảy ngược thấm xuống đệm giường, giữa tiếng hôn ướt át, Tinh Lạc rỉ ra một tiếng uất ức."A..."Trịnh Kiệt Luân nghe thấy giọng Tinh Lạc, anh biết cô ấm ức, nhưng chính anh cũng ấm ức không thua không kém.Thả ra nụ hôn, làn môi nhỏ đỏ ửng, sưng tấy bóng loáng lớp nước.

Trịnh Kiệt Luân giữ lấy gương mặt Tinh Lạc, để cho cô hướng nhìn anh."Anh đã yêu cầu em làm gì cho anh chưa? Anh đã yêu cầu em phải có tình cảm với anh ngay bây giờ chưa?"Anh hỏi cũng chẳng chờ cô trả lời."Anh chỉ yêu cầu em ở một chỗ, từ từ anh tính cho em, không có tình cảm sau này sẽ có, chỉ cần em cho anh cơ hội ở cạnh em là được."Trịnh Kiệt Luân chau mày, từ trước cho đến bây giờ, anh luôn rất giỏi đàm phán với người khác, cha mẹ cô, em trai cô, hay là cả Linh Lan, anh đều có thể đàm phán.Chỉ riêng cô, mặc cho anh nói như thế nào đi nữa, cô cũng không chịu hiểu.Bởi lẽ...Đúng, cô yêu Dư Hoà, không phải anh.Cho nên lời anh nói không có cân nặng, cô không chịu hiểu những gì anh nói vì rằng tình cảm của cô không nằm ở anh.Trịnh Kiệt Luân nâng gương mặt Tinh Lạc để cho ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh."Anh nói, anh chỉ cần cơ hội, chỉ cần em ở bên cạnh anh, em không có tình cảm với anh cũng không sao cả, thậm chí cho dù em còn yêu Dư Hoà đi nữa.


Tình cảm thì có thể từ từ xây dựng, nhưng còn đứa nhỏ này sẽ không ngừng lớn, đứa nhỏ không thể chờ em có tình cảm với anh, em hiểu không?"Tinh Lạc nhìn anh, trên đôi mắt anh chỉ toàn là tức giận, con ngươi nổi đầy tơ máu, ấy vậy mà lời nói của anh vẫn rất dịu dàng.Anh cố gắng nói cho cô hiểu, Tinh Lạc mím lại cánh môi sưng phù, đầu lông mày chỉ chau một cái, nước mắt cứ thế chảy ngược theo khoé mi."Nhưng...!Nhưng mà anh..."Anh sẽ là người thiệt thòi, anh đối với cô thật tốt trong khi cô không hề yêu anh, như thế thì thật không công bằng.Trịnh Kiệt Luân biết rõ điều cô đang nghĩ, anh nhẹ cười, ngón tay cái xoa lên gò má Tinh Lạc."Không sao, bây giờ em không yêu anh, em còn tình cảm với Dư Hoà cũng không có nghĩa là sau này em vẫn không yêu anh.

Anh vừa nói tình cảm có thể xây dựng được, còn đứa nhỏ thì không thể chờ em, cho nên trước mắt em phải để cho anh có trách nhiệm đi đã."Trịnh Kiệt Luân hạ thấp người, đầu lại cúi xuống nhưng lần này anh không hôn, tựa trán lên vần trán Tinh Lạc, xương mũi cao thẳng chạm lên chớp mũi đỏ hoe."Anh phải có cơ hội bên cạnh em mới có thể nói chuyện yêu đương cùng em được."Trịnh Kiệt Luân khẽ cười, khoé môi giương cao tuấn lãm phong trần, trên con ngươi bỗng nhiên trở nên mềm mại, ngõ lời."Chúng ta chậm chậm mà yêu, không bắt em gấp gáp yêu anh ngay bây giờ, từ từ mà yêu anh, để cho anh cơ hội yêu em trước đi, em yêu anh sau cũng được."Trịnh Kiệt Luân âm trầm dỗ dành, ngón tay cái dịu dàng xoa trên gò má cô những vòng tròn.

"Bây giờ bắt đầu từ cách em gọi anh đã."Trái tim phập phồng đập nhanh một nhịp, vừa rồi vỡ vụng lại bị bao trùm bằng một cơn tức giận dịu dàng, người này...!Tức giận cũng thật dịu dàng.

Vừa rồi anh nổi giận hôn ngấu nghiến làm cho cô bị đau đến sợ, nhưng mà bây giờ lại thật dịu dàng dỗ dành, anh chỉ đang cố gắng nói cho cô hiểu, cố gắng tìm cho bản thân một cơ hội dù đã biết rõ trong lòng cô đã có ai.Ngay bây giờ cô gọi tên anh, điều đó sẽ có nghĩa rằng cô và anh chính thức bắt đầu, anh chấp nhận tất cả mọi thứ về cô, kể cả việc cho dù cô còn tình cảm với Dư Hoà.Anh bảo...!Chậm chậm mà yêu."Luân..."Tinh Lạc khẽ gọi thật nhỏ, khoé môi chợt vẽ thành nụ cười tươi tắn."Kiệt Luân."Cô nghĩ là...!Có thể cô sẽ yêu người này đấy, người này đến tức giận cũng thật dịu dàng.Trịnh Kiệt Luân nhấc lên đầu lông mày, ý cười tràn ngập trên mi mắt."Giỏi, bây giờ thưởng cho em."Trịnh Kiệt Luân bỗng nhếch cao bạc môi cười tà, tay chui vào trong vạc áo Tinh Lạc mò mẫn mềm mại đẫy đà."Í á!"Cái người này a...!Cuối cùng vẫn là lột quần áo cô ra!Nửa giờ sau...Không khí phòng ngủ nhỏ vừa nóng bỏng vừa ái muội, Tinh Lạc trần như nhộng tằm, toàn thân phủ phấn hồng đỏ ửng, vết hôn chi chít trên cơ thể, đâu đâu cũng là vết hôn, nhìn qua còn thấy mấy dấu răng in trên bầu ngực.Ngay lúc này, Trịnh Kiệt Luân nhịp nhàng đều đặn trong cơ thể cô, hạ thân Tinh Lạc ướt nhầy nuốt lấy thô dài to lớn kia, hai cơ thể nhịp nhàng va chạm lạch phạch, tiếng nước lách tách nhớp nháp phát ra khiến người ta chỉ biết thẹn.

Tinh Lạc nằm dưới thân anh, nhiễm dục phiếm hồng xinh đẹp cùng với nhịp nhàng đẩy đưa mà rên rỉ.Bỗng Trịnh Kiệt Luân liếc mắt nhìn qua cánh cửa phòng, nhìn thấy một bóng đen in qua kính cửa.


Khoé môi gian xảo nhếch lên, tay nắm lấy hông nhỏ nhấn xuống, hạ thân rút lui liền cắm mạnh, anh tức tốc cắm rút thật nhanh trong thân thể Tinh Lạc."A..."Bỗng nhiên Trịnh Kiệt Luân di chuyển nhanh, Tinh Lạc đang mơ màng rùng mình, há miệng vừa hít lấy không khí vừa phản ứng."Anh...!A...!Chậm..."Đột nhiên anh lại nhanh quá, Tinh Lạc thích ứng không kịp, cơ thể căng thẳng cứng nhắc, mặt mũi đỏ càng thêm đỏ, lắc lắc đầu."Anh chậm...!Chậm chút..."Luật động thật nhanh, hai đồi nhũ cứng ngắt tưng nảy, đầu óc Tinh Lạc trống rỗng, cơn khoái lạc bắt đầu nhấn chìm ý thức cô."Kiệt Luân...!Em...!Em..."Tinh Lạc há hốc lấp bấp, hứng lấy cao trào sắp đổ đến, Trịnh Kiệt Luân duật ra tiếng cười, âm thanh khàn đặc động viên tiểu khả ái."Tiểu Tinh Lạc cố lên a."Bụng dưới theo va chạm của anh liên tục co thắc, thô dài cắm sâu lui tận, tư mật ngọt ngào nhớp nháp hút lấy, bỗng chốc khiến cho âm thanh cơ thể va chạm ba ba bạch bạch cành rõ rệt, Tinh Lạc bấu bám lấy ga đệm, mị ra một âm toàn thân run rẩy bần bật."Ứm..."Trịnh Kiệt Luân ngắm nhìn tiểu khả ái mềm nhũng như sợi bông, mắt đen liếc về phía cánh cửa, bóng đen sừng sững ở cửa thêm vài giây rồi tan đi.

Trịnh Kiệt Luân hạ mắt nhìn tiểu khả ái, đáy mắt hiện lên tà nịnh, hạ người đem khả ái ôm lấy, hạ thân thô dài ngày một trướng to tiếp tục cắm rút.Tinh Lạc mê man trong khoái lạc, mơ hồ cảm giác bị cắm, cô níu cánh tay anh đang ôm lấy mình, ý thức dần dần tan biết, hoàn toàn bị nhấn chìm.Trịnh Kiệt Luân nghiêng mặt hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của Tinh Lạc, mắt đen liếc lên tầng không khí, con ngươi hằn lên tơ máu, đáy mắt nồng nặc ác ý.Tinh Lạc hay là Dư Hoà, nghĩ cùng đừng nghĩ có thể quay về....Một giờ trước...Ngay sau khi Trịnh Kiệt Luân kéo Tinh Lạc đi vào phòng, Lục Tiến nhìn Tinh Tiêu hỏi."Căn nhà bên cạnh là Dư gia phải không?""Vâng" Tinh Tiêu gật gật đầu.Lục Tiến lại nói."Kiệt Luân nói với anh, Dư Hoà bây giờ cũng đang ở Dư gia.""Chắc là anh ấy nghe em nói với chị lúc sáng" Tinh Tiêu đáp lời.Lục Tiến cười cười, từ cách nói chuyện đến ánh mắt của Tinh Tiêu cũng đủ cho Lục Tiến biết, cậu em Tinh Tiêu này đã có hảo cảm với Trịnh Kiệt Luân rồi."Em cùng anh đi sang đó một chuyến, anh rể của em có chút chuyện nhờ chúng ta.""Anh rể á? Chưa gì mà đã nhận anh rể rồi á?" Tinh Tiêu há ra, liền hất mặt đi."Chưa đâu nha."Nói thì nói vậy, Tinh Tiêu vẫn theo Lục Tiến và Doãn Linh đi sang Dư gia tìm Dư Hoà.Sang đến Dư gia, gặp mặt Dư Hoà, Tinh Tiêu theo lời dặn của Lục Tiến nói."Anh Hoà tối mai sang nhà em dùng cơm nha, cả chị Viên gì đó vợ của anh cũng sang nhé.""Có chuyện gì mà lại mời anh sang đó dùng cơm thế?"Dư Hoà tươi cười hỏi, anh chẳng có khác biệt, vẫn là dáng vẻ ấm áp như cũ, nhìn thấy hai người theo sau Tinh Tiêu, Dư Hoà thắc mắc."Hai vị này là...?""Là bạn của chị em" Tinh Tiêu trả lời."À thì..."Tinh Tiêu giả vờ ngượng ngùng, gãi gãi gò má nói tiếp."Thì chuyện em nóng nảy đánh anh hôm qua, hôm nay chị về đã nói cho em biết anh chị chia tay trong hoà bình a, nên là em thấy có lỗi quá, chị bảo em sang mời anh và vợ qua ăn cơm chuộc lỗi.""Chị của em về rồi à?" Dư Hoà ngạc nhiên hỏi, nhắc đến Tinh Lạc, nét mặt Dư Hoà trở nên phấn khởi, không cần suy nghĩ nói nhanh."Được được, tối mai anh sang.""Uây a" Doãn Linh bỗng cất tiếng, nhìn Dư Hoà không hề khách khí khiêu khích."Nghe nói anh cưới Viên tiểu thư, ấy chà, may mắn quá, nhờ có anh cưới Viên tiểu thư, anh Trịnh của chúng tôi mới có cơ hội ôm chị Lạc, thật là cảm ơn anh quá."Lục Tiến cũng hô lên."Anh Dư đây quả là có mắt nhìn người, có chí tiến lên a, cưới được Viên tiểu thư trở thành rể hào môn rồi, không cần lo ăn lo mặc nữa.

Mà cô Tinh cũng vừa hay lấy được anh Trịnh của chúng tôi, cô Tinh cũng một phát bước lên trở thành thiếu phu nhân Trịnh gia, quả đúng là anh Dư nhìn xa trông rộng, nhờ phúc anh Dư bẻ đôi chuyện tình nên bây giờ hai người chia đôi mà lại đến bốn người hạnh phúc a.""Hai người đang nói chuyện gì vậy?" Dư Hoà nghe xong nhăn mày, nghe thấy Tinh Lạc được đề cập đến với một họ Trịnh.Chẳng lẽ mới đây mà cô đã...?Dư Hoà bỗng giật mình, trái tim rơi mất một nhịp, Dư Hoà nhìn sang em trai Tinh Tiêu, muốn Tinh Tiêu nói rõ."Tiêu này, hai vị này đang nói chuyện gì thế?""Á à" Tinh Tiêu gật gù, mắt thỏ miệng nai tơ rất hồn nhiên, vô tư trả lời."Chị của em cũng sắp cưới rồi, chuyện là chị lỡ dính bầu với anh Trịnh nên là sắp cưới rồi, hai người họ bây giờ đang ở bên nhà nói chuyện, nhìn thấy cũng tình cảm lắm, cứ ôm ôm ấp ấp mãi hà.""Cưới?" Dư Hoà khó tin trợn to mắt, thứ mà anh để tâm hơn là..."Có thai?""Đúng rồi đó" Tinh Tiêu nai tơ chớp chớp mắt."Kể cũng lạ, anh Hoà quen chị biết là bao lâu rồi thế mà còn không động được chị, ấy vậy mà bây giờ chị lại cấn bầu với anh Trịnh."Tinh Tiêu biết rõ chuyện Dư Hoà không chạm được Tinh Lạc, vậy nên mới bị Viên tiểu thư cám dỗ, nên là bây giờ nghe thấy Tinh Lạc có thai với anh Trịnh.Chà, cay chết họ Dư nhà anh đi!Này thì phản bội chị của cậu."Kể cũng hay ha anh Hoà, anh bây giờ lấy chị Viên, chị của em lấy anh Trịnh, chà, đúng là bẻ đôi hai người mà bốn người hạnh phúc luôn."Dư Hoà trợn to mắt, không tin tưởng những gì Tinh Tiêu và hai vị lạ mặt kia nói, ngay lập tức sải bước chân vừa dài vừa vội đi nhanh sang nhà Tinh Lạc."Bác Hà, Lạc Lạc đâu rồi?"Vừa chạy vào nhà, Dư Hoà hỏi nhanh mẹ Tinh, mẹ Tinh chỉ tay về phía dãy nhà trong, thản nhiên trả lời."Trong phòng a, mà con còn sang đây kiếm Lạc Lạc làm chi, Lạc Lạc đang cùng..."Dư Hoà không đợi mẹ Tinh nói hết, nhanh chóng bước vào nhà trong, tiến nhanh đến phòng ngủ của Linh Lan.

Anh đứng trước cửa phòng, tay chưa chạm chốt cửa đã nghe thấy một loại âm thanh rất dung tục ba ba bạch bạch.Dư Hoà biết loại âm thanh này, sững người thẫn thờ nhìn cánh cửa, chỉ còn nghe thấy những âm thanh đầy ái muội."Kiệt Luân...!Em...!Em..."Giọng nói quen thuộc đến mức trái tim Dư Hoà rơi bụp xuống đất, sắc mặt trở nên trắng bệch, theo sau là giọng nam trầm khàn đặc vì dục."Tiểu Tinh Lạc cố lên a."Dư Hoà lặng im, bàn tay đã gần chạm chốt cửa thu lại, anh đứng im như bức tượng thẫn thờ.Còn tiếp...(P/s tôi đã nói rồi, anh ta thâm cmn độc!Ông Phàm nói chuyện tình bể bình, anh Trịnh nói chuyện ngọt lịm con tim, có anh Sáu mỏ hổn chết mịa, cơ mà mỏ hổn quá chời mà toàn phải chạy theo năn nỉ nịnh nịnh nọt nọt bà cô Doãn, ta nói cười ị ị mấy má ơi.Chương gần 4300 chữ, ô là ô mai gót, các cô phải thương tui mà like mạnh dô đi a, hụ hụ a, tui thặc là giỏi hụ hụ hụ.)_ThanhDii.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận