– Tiểu thư đang làm gì thế ?
Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên đằng sau, Đường Ân giật bắn mình, vội vã giấu cuộn giấy nhỏ vào trong tay áo.
Nàng bực dọc gõ đầu Án Nhy một cái, thở phào:
– Giật mình chết mất, vào mà không thể nói một tiếng sao ?
– Em đứng nãy giờ ở thềm rồi, còn nhìn tiểu thư tự vỗ vào má mình nữa.
Án Nhy cười tinh nghịch, lại bị nàng đánh vào tay một cái, đưa ngón trỏ lên trước miệng tỏ ý trật tự.
Án Nhy như sực nhớ ra gì đó, liền thì thầm vào tai nàng.
Đường Ân nghe thì vừa bất ngờ vừa hốt hoảng, tay chân cuống cuồng không biết phải làm sao.
Đúng lúc này thì hạ nhân vào bẩm báo:
– Đường tiểu thư, vị phu nhân ở ngoài muốn gặp người.
Đường Ân nhăn mặt, quay sang kéo tay áo Án Nhy.
Án Nhy gật gật đầu, chính là người mà em vừa nói cho nàng.
Đường Ân biết mình không thể cứ ở trong đây, người ta đã chỉ đích thị là nàng như vậy thì bắt buộc phải ra ngoài.
...
Vừa đặt một chân lên gian chính, Đường Ân nhìn thấy ngay người đang chờ mình.
Vị phu nhân này tầm mặc bộ hán phục vô cùng đẹp, được may từ lụa cao cấp, thêu hoa văn tinh xảo, màu sắc trang nhã, tôn lên vẻ đẹp thanh tao, nhìn vào thôi cũng biết là phu nhân của nhà quyền quý.
Đường Ân nhìn Án Nhy một cái biểu lộ gì đó, khi em ấy rời đi nàng mới bước vào, biết ý nhún người chào hỏi.
Người kia nhìn nàng bằng ánh mắt sắc sảo không mấy thân thiện, âm thầm đánh giá một lượt từ trên xuống dưới rồi hỏi:
– Tiểu thư của Đường gia, là ngươi sao ?
– Đúng vậy, ta là Đường Ân.
Xin hỏi phu nhân là...?
Vị phu nhân nhếch miệng một cái, nhẹ nhàng đứng lên, uyển chuyển đi tới trước mặt nàng, trước khi nói còn khoanh tay trước ngực, bộ dạng lên mặt thật khó chịu:
– Về phủ Tể tướng mà còn không biết ta là ai sao ? Muốn gả vào gia tộc này mà không biết ta là Kỳ Lan–Thẩm thẩm ( dì ) của Tử Nhạc thì thật chẳng xứng.
Vừa nói, Thẩm thẩm này vừa hất cằm, thái độ nghênh ngang coi thường người trước mặt, thậm chí còn liếc nàng bĩu môi một cái.
Đường Ân cúi mặt che giấu đi nụ cười chẳng có chút bận tâm gì của mình, nàng ngưởng lên nhạt nhẽo đáp lại:
– Thật xin lỗi phu nhân, chỉ là Tể tướng chưa từng nhắc về thẩm thẩm với ta nên ta không biết rõ, đắc tội rồi.
– Ngươi dám châm chọc ta ?
Chỉ với một câu của nàng thôi, sắc mặt của ả nhìn thật khó coi.
Cách trang điểm đậm này trên mặt càng thể hiện rõ tính cách của ả như thế nào.
Ả nhếch môi, bàn tay đưa ra nâng cằm nàng lên, nghiêng sang trái rồi nghiêng sang phải như muốn xem xét gì đó, sau đó cười một tiếng chói tai.
Ả lại từng bước mang theo tiếng "cộp cộp" về phía ghế, ung dung ngồi xuống, miệng lẩm bẩm nhưng cố tình để nàng nghe thấy.
– Quả thật được cái mã bên ngoài, thảo nào có thể bước chân được vào phủ này.
Cách ăn nói, cử chỉ xem ra còn phải học hỏi thêm.
Đường Ân nãy giờ đứng đó không nhúc nhích gì nhiều, hai tay vẫn để trước bụng trông rất dịu dàng hiền lành.
Nàng diện như quan ngọc, trang điểm xinh đẹp lộng lẫy, mái tóc búi cao tôn lên chiếc cổ trắng thanh tú, vầng trán cao mịn màng trông vô cùng thông minh lanh lợi.
Vẻ đẹp áp đảo mọi thứ như thế, vị phu nhân kia nhìn cũng phải đỏ mắt, cố dùng từ ngữ thấp hèn để hạ nàng xuống.
Nhưng nàng cũng chỉ cười, trong lòng không ngừng khinh thường:
– Ta chỉ muốn ra xem xem là vị phu nhân cao quý nào lại ghé thăm nơi này.
Ra gặp rồi mới biết, không phải sự cao quý nào cũng tôn lên vẻ đẹp phẩm chất bên trong, phu nhân thấy có phải không?
Vừa nói, nàng vừa đưa tay lên che miệng, nhẹ nhàng giấu đi ý cười, hàng lông mi dài rũ xuống che đi cái nhìn ghét bỏ trong mắt.
Nhưng vị phu nhân kia lại không làm được vậy, ả hùng hồn đI tới cầm chén trà hắt vào người nàng, nước nóng nhanh chóng lan rộng hết cả mảng áo ở ngực nàng, cũng may nàng kịp lùi lại một bước nên không ảnh hưởng gì đến gương mặt.
– Còn ta thì ta theo ý của Tử gia đến đây xem xét tiểu thư của Đường gia ra sao, nào ngờ lại gặp trúng một người không bình thường, bên ngoài tỏ vẻ hiền lành, bên trong lại nhu nhược, miệng lưỡi ngu ngốc.
Quả nhiên đúng như ta dự đoán, Đường gia từ trước đến nay chưa lúc nào là tử tế.
– Người nói gì?
– Ta nói gì ngươi còn không hiểu sao ? Ngươi y hệt Tỷ tỷ của ngươi, mưu mô muốn dùng nhan sắc quyến rũ người của Tử gia, bây giờ lại đến cả ngươi, đúng là không biết xấu hổ.
Ả vừa nói vừa cười rất đắc ý, có vẻ việc sỉ nhục người khác là niềm vui của ả.
Khoé môi Đường Ân giật giật, tay nàng run lên theo từng tiếng cười của người trước mặt, nhiệt nóng từ vải thấm vào da thịt nàng cũng không cảm thấy đau rát bằng những lời sỉ nhục kia.
Trong mắt nàng bừng bừng lửa giận, hai bàn tay run run khẽ nhấc lên, vô thức hướng về phía vị phu nhân đang cười khoái chí kia.
Nàng muốn giết người, muốn bóp chết ả ta.
Nhưng tiếng ngựa bên ngoài khiến nàng tỉnh táo lại, lập tức thu tay về đứng yên một chỗ.
Thẩm thẩm kia giễu cợt chán rồi, nhìn nàng đứng đờ ra đó thì ngứa tay hất vai nàng một cái, ánh nhìn hiện rõ sự chê bai.
Tử Nhạc từ phía ngoài cửa lớn phi thẳng vào gian nhà chính, Án Nhy lẽo đẽo đi đằng sau, trong lòng không khỏi mừng thầm.
Em thở phào, thật may khi tiểu thư của em đã lường trước mọi chuyện, sai em đi truyền lời tới Tể tướng.
Nếu Tể tướng không đến kịp chắc chắn Tiểu thư sẽ tức quá mà ra tay giết người.