Khi đó tớ đã không nói ra những xúc của mình vì tớ sợ. Tớ cũng muốn khóc rồi ôm các cậu được vỗ về an ủi nhưng tớ lại nhủ lòng mình không được mít ướt, không được thể hiện sự yếu đuối của mình. Tớ ghét mọi thứ trên đời, không muốn nói chuyện, không muốn làm bất cứ chuyện gì.
Mọi người trong lớp nói tớ thật vô tâm. Nói thật lúc đó tớ không còn nghĩ được gì hết, đầu tớ trống rỗng không muốn quan tâm, suy nghĩ tới chuyện gì hết. Ba đứa cứ dính vào nhau để rồi lúc đó tớ thấy chạnh lòng. Tớ không đủ tự tin để xin lỗi các cậu vì chính tớ mà 3 đứa mất khoảng cách quá dài. Từ trước tới giờ tớ và các cậu đã trải qua nhiều chuyện cùng nhau những chuyện trên trời dưới đất. Cùng nhau học,cùng nhau chơi,tâm sự nhiều chuyện.
Mọi thứ trôi đi quá nhanh, tụi mình chưa kịp nhìn thì nó đã qua rồi. Nhưng nhờ vậy mà tụi mình hiểu nhau hơn, xa nhau thật khó chịu và đau đ đớn gấp nhiều lần mũi kim đâm. Tớ nhớ khi mới vào lớp 6 mọi thứ thay đổi nhiều lắm, nó xa lạ,lạnh lẽo, tôi nhòm ngó xung quanh để tìm bạn. Và rồi các cậu đã đến bên tớ sưởi ấm trái tim của tớ. Bây giờ cũng vậy. Các cậu vẫn bên cạnh tớ dù cho tớ khác lớp. Tớ rất vui khi có người luôn sát cánh bên cạnh như vậy.