Tình Bất Tận

Phó Minh Khải sau khi biết được Kiều Mịch Na còn sống thì đã vui trở lại, Giang Vỹ đã nhìn ra được nên hỏi thăm..

“Em có việc gì vui phải không?”

“Anh nhìn ra rồi à?”

“Thế chuyện gì làm em vui?”

Phó Minh Khải nhìn Giang Vỹ một hồi mà suy nghĩ không biết có nên nói việc của Kiều Mịch Na cho anh hay không thì chợt có một cuộc điện thoại lạ gọi đến..

“[Xin chào, vui lòng cho hỏi có phải anh Phó Minh Khải đang nghe máy không?]”

“[Vâng. Cho hỏi ai vậy ạ?]”

“[Vâng, tôi là lễ tân của bệnh viện đa khoa XX. Anh là người nhà của Phó Hưng phải không?]”

Nghe đến tên của ba Phó thì Phó Minh Khải hoảng hốt mà hồi đáp..

“[Đúng rồi. Ba tôi có việc gì sao?]”

Nhận được thông tin từ lễ tân bệnh viện báo lại rằng ba mẹ Phó gặp tai nạn giao thông trên xe buýt nên được đưa đến bệnh viện cấp cứu hiện chưa rõ sống chết.

“Bình tĩnh, anh đưa em đến bệnh viện trước.”

Giang Vỹ đưa Phó Minh Khải đến bệnh viện, lúc này tin tức mới đưa tin là trên đường lộ có một xe buýt gặp tai nạn giao thông liên hoàn làm bị thương và chết rất nhiều người khiến Phó Minh Khải không ngừng sợ hãi..


“Ba mẹ Phó nhất định không sao đâu, em phải tin vào họ.”

Rất nhiều nạn nhân từ vụ tai nạn đang được điều chuyển đến bệnh viện, Phó Minh Khải từ bàn lễ tân tìm đến phòng cấp cứu chờ kết quả..

“Nhưng mà tại sao họ lại có số điện thoại của em? Chẳng phải từ sau vụ đó, họ vốn đã mất đi ký ức rồi sao?”

“Là em. Khoảng thời gian trước em có từng đến nhà họ thăm hỏi nhiều lần và đề nghị làm con nuôi của họ nên em mới lưu lại thông tin liên lạc của em để họ dễ liên hệ.”

Giang Vỹ gật gật như mới hiểu chuyện, thời gian phẫu thuật dường như rất lâu khiến Phó Minh Khải bên ngoài chờ đợi càng căng thẳng hơn. Đèn phòng cấp cứu vừa tắt thì bác sĩ cũng vừa ra, ông tháo khẩu trang và thông báo..

“Chúng tôi đã cố gắng hết sức, mong gia đình nén bi thương.”

Chỉ một câu nói đã khiến Phó Minh Khải đau đớn mà gục ngã, y tá từ sau cũng đẩy ba mẹ Phó ra ngoài với khuôn mặt trắng bệch..

“Ba, mẹ. Con trai bất hiếu, con trai có lỗi với hai người.”

Phó Minh Khải vừa khóc vừa không tin vào sự thật liền nhớ đến Kiều Mịch Na. Một bên khác, Kiều Mịch Na đang ở cùng với Hách Dương Triết thì nhận được tin và cùng anh đến bệnh viện..

“Anh, thế nào rồi?”

Vừa nhìn thấy Kiều Mịch Na thì Phó Minh Khải liền tiến tới ôm cô vào lòng..

“Nhã Vy. Là anh không chăm sóc tốt cho họ, là anh bất hiếu..”

Hách Dương Triết và Giang Vỹ một bên chào hỏi nhau, Kiều Mịch Na không ngừng an ủi Phó Minh Khải.

“Anh, anh còn có em mà.”

Phó Minh Khải nhìn Kiều Mịch Na với biểu cảm nghẹn ngào..

“Thân xác còn chưa lạnh, chỉ ít em còn có thể cứu họ. Với lại bệnh viện này cũng có cổ đông của nhà ta, tìm bác sĩ Tần giúp em là được.”

“Nhưng mà..”

Hách Dương Triết nhận ra được là Kiều Mịch Na muốn sử dụng năng lực cứu người nhưng anh nhớ lại lời của sư thầy liền đến nhỏ nhẹ lên tiếng..

“Mịch Na, sư thầy đã từng dặn không được sử dụng năng lực nữa. Em...”

“Họ là ba mẹ đã từng nuôi anh trai em khôn lớn, vả lại cũng từng có duyên với em. Làm sao em có thể khoanh tay đứng nhìn?”

Hách Dương Triết cũng vì nghĩ cho sức khỏe của Kiều Mịch Na mà lo lắng, khi bác sĩ Tần vừa đến liền trao đổi với Kiều Mịch Na và chuẩn bị phòng phẫu thuật cho ba mẹ Phó. Cả ba người bên ngoài đều có nỗi lo lắng, riêng Giang Vỹ lại thắc mắc rất nhiều điều..


“Khải à, chuyện gì đang xảy ra thế?”

Hách Dương Triết và Phó Minh Khải đồng loạt nhìn sang Giang Vỹ mà hỏi..

“Cậu ấy vẫn chưa biết mọi chuyện sao?”

“Tôi nên biết chuyện gì?”

Lúc này trước phòng phẫu thuật, Phó Minh Khải mới nói sự thật về thân phận của Kiều Mịch Na..

“Thật ra, Nhã Vy chính là Mịch Na đấy.”

“Em nói sao?”

“Mịch Na chưa chết, em ấy tuy còn sống nhưng lại tạm thời mất đi ký ức và trở thành Nguyễn Nhã Vy của hiện tại mà anh đang thấy.”

Giang Vỹ như đứng hình trước thông tin của Phó Minh Khải, người mà anh cảm thấy tiếc nuối và có lỗi nhất lại đang còn sống khiến anh không biết phải đối mặt như thế nào.

“Mịch Na biết anh sẽ có biểu hiện như thế này nên con bé vẫn chưa muốn cho anh biết, nhưng mà em thì không muốn lừa dối anh nên mới nói sự thật cho anh.”

Trong phòng phẫu thuật, vì phải cứu tận hai người nên y tá đã lấy một lượng máu rất lớn từ Kiều Mịch Na và hiển nhiên vết bớt hoa hồng lại đậm thêm một phần.

“Tiểu thư, không sao chứ ạ?”

“Không sao. Những việc còn lại nhờ bác sĩ Tần rồi.!”

Bác sĩ Tần gật đầu không phụ sứ mệnh, Kiều Mịch Na mới yên tâm nhắm mắt nghỉ ngơi. Thời điểm cô tỉnh dậy cũng là gần tối ngày hôm sau, Hách Dương Triết luôn túc trực bên cạnh cô..

“Em tỉnh rồi. Có thấy trong người không khỏe chỗ nào không?”

“Em không sao. Ba mẹ Phó thế nào rồi?”


“Phẫu thuật đều thành công, hiện họ đang ở phòng hồi sức đặc biệt cùng anh của em và cậu Giang kia rồi.!”

Kiều Mịch Na như thở phào nhẹ nhõm nhưng gương mặt của Hách Dương Triết lại đang thất vọng..

“Anh làm sao vậy?”

“Những lần truyền máu trước em đều bình thường, chỉ riêng lần này em lại ngủ sâu tận một ngày một đêm như này chứng tỏ điều mà sư thầy từng nói ít nhiều đã có ảnh hưởng đến em rồi.”

Kiều Mịch Na đoán được Hách Dương Triết đang nghĩ đến điều gì, liền tươi cười mà ôm anh thuyết phục.

“Em hứa với anh nếu đã có thể sống lại thì nhất định sẽ sống lâu thật lâu, nên anh đừng lo lắng nữa nhé.!”

Cả hai đang ngọt ngào ôm lấy nhau thì chợt Giang Vỹ xuất hiện nên Hách Dương Triết hiểu chuyện mà ra ngoài đợi, nhìn biểu cảm của Giang Vỹ thì Kiều Mịch Na đoán được anh đã biết..

“Anh đừng để mặt như sắp khóc vậy chứ? Gặp lại được nhau không phải nên cười tươi sao?”

Kiều Mịch Na giang hai tay ngầm ý một cái ôm mừng gặp nhau, Giang Vỹ cũng nhẹ nhàng đáp lại.

“Chào mừng em trở lại, Mịch Na.!”

“Cảm ơn anh. Nhìn anh và anh Khải hạnh phúc bên nhau là em đã vui rồi..//”

Hách Dương Triết bên ngoài vốn đã được kể lại việc của Giang Vỹ và Kiều Mịch Na, nên anh hiểu chuyện mà tôn trọng vào mối tình đầu của cô và cũng không có ý ganh đua với Giang Vỹ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận